Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 139 : Nơi có em thì có Giang Nam


Cuối cùng là cùng với anh đi xem biểu diễn của Thư Khai, một nhóm nhạc năm người, có thể được Tế Hạ thưởng thức, năm người đều rất hưng phấn, biểu diễn cố gắng hết sức.

Tả Thần An sau khi xem, hỏi Sa Lâm, “Như thế nào?”

Sa Lâm cho ra đánh giá khá cao, “Cũng không tệ lắm, nếu như có thể có giáo viên chuyên nghiệp chỉ đạo, lại thêm một cái định hướng chính xác, đợi một thời gian, có thể thành châu báu.”

Tả Thần An nghe, lộ ra nụ cười mỉm, điều này ở anh, rất ít có, công ty nhiều ca sĩ như vậy, cho dù là ở trước mặt đại minh tinh Kiều Á, từ trước đến nay đều là nhàn nhạt, cũng chỉ đối với cô, đối với người của cô, mới có biểu hiện tình cảm chân thật như vậy.

“Đi thôi, hướng dẫn viên du lịch!” Anh kêu to với Thư Khai, rất ít khi nở nụ cười vui đùa.

“Anh rể, rốt cuộc như thế nào?” Không được chính miệng Tả Thần An đồng ý, Thư Khai cuối cùng vẫn không yên lòng.

Sa Lâm đụng Thư Khai, “Tiểu tử ngốc! Anh rể cậu cho tới bây giờ chưa từng cười đối với bất kỳ ca sĩ nào!”

“Thật sao? Vậy chính là được rồi?” Thư Khai nhảy cẩng lên.

Tả Thần An lại nói, “Có được hay không, còn phải hỏi chị em.”

Thư Khai không rõ, ánh mắt mong đợi nhìn Hạ Vãn Lộ, “Chị. . . . . .”

“Chuyện liên quan gì tới tôi?” Cô vẫn không cho Tả Thần An sắc mặt tốt, đương nhiên cũng không cho em trai sắc mặt tốt.

Thư Khai lại vô tội nhìn Tả Thần An.

Tả Thần An than nhỏ, “Chị cậu không tán thành cậu theo anh đi Bắc Kinh.”

Anh liền cười, “Bính bính hồ đơn câu, chớ nã pháo!” (không hiểu tập hai nên để nguyên văn)

Sa Lâm ở nhà dưới anh, đang muốn ném bài ra ngoài, suy nghĩ một chút, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, ông chủ tuyệt đối không thể nào bắt Lão Trượng Nhân và Tiểu Cữu Tử pháo, cô đơn như hắn, hôm nay cùng người nhà này đánh bài chính là đảm đương coi tiền như rác . . . . . . Hơn nữa ông chủ rất hung ác, mỗi lần đánh bài thắng tiền của hắn chưa bao giờ trả lại cho hắn, cũng không nhìn một chút hắn là cầm tiền lương, mặc dù tiền lương cao đến thái quá. . . . . .

Bắt hai vòng, lại đến Tả Thần An, anh gật đầu cười một tiếng, “Em tới bắt bài cho anh.”

Cô rất nghe lời, bắt một lá, giơ cho anh nhìn, anh cười ha ha, “Phúc tinh của anh! Bính bính hồ tự sờ! Nhà cái của Sa Lâm!”

Sa Lâm im lặng, “Tôi không thắng nổi anh. . . . . .”

“Nếu không, đừng đánh nữa?” Tả Thần An là người thắng lớn tối nay, cô ngồi bên cạnh trông nom tiền, đã thu vào một xấp thẻ thật dầy rồi, mặc dù một cái thẻ mới có năm tệ.

“Đừng đánh nữa, các con ngày mai phải lên máy bay sớm, nghỉ ngơi sớm một chút!” Chu Lan cũng lên tiếng.

Thư Đại Hưng và Thư Khai làm thật muốn lấy tiền ra, Tả Thần An vội vàng ngăn cản, “Người trong nhà đánh chơi, không cần thiết nghiêm túc như vậy, đừng lấy ra!”

Điều này tất nhiên cầu cũng không được, vậy mà, Tả Thần An không những không thu tiền, còn lấy toàn bộ tiền mặt trong ví ra, nói là thắng tiền cho mọi người điềm tốt, nhất thời, khách và chủ đều vui mừng, Sa Lâm đang định từ bên trong cũng chia một phần, bị ánh mắt hung hăng của Tả Thần An ngăn lại, vì vậy Sa Lâm hiểu, là mình không thức thời, hậm hực thu tay lại.

Cuối cùng kết thúc rồi. . . . . . Đùa giỡn, cũng diễn xong chứ?

Hạ Vãn Lộ chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, xoay người liền trở về gian phòng của mình, ngồi xuống trước cửa sổ, để giảm bớt nổi bực. . . . . .

Nhưng, mới vừa buông lỏng, sau lưng liền có tiếng động, rồi sau đó, có người từ phía sau ôm lấy cô.


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.