Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 137 : Khắc tận xương


“Mẹ, những chuyện này con đều biết, con bây giờ không còn là cô gái non nớt luôn tôn sùngtình yêu nữa rồi, tất nhiên anh ấy đối với con rất tốt, nhưng nói đếnchuyện kết hôn, đâu chỉ có một chữ “khó khăn” mà có thể hình dung. Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài yêu nhau không sâu đậm sao? Cũng không phải làphải hóa thành Uyên Ương Hồ Điệp. Hiện tại mặc dù không còn là xã hộiphong kiến, nhưng nhà hào môn luôn có tư tưởng môn đăng hộ đối thâm căncố đế, con không muốn cho nhau đau khổ, cho nên…… Mẹ, con và anh ấy thật sự đã chia tay!” Môn đăng hộ đối, đây là cớ duy nhất mà cô có thể nóicho mẹ, những lý do chân chính, bao gồm chuyện của Hiểu Thần, đều khôngthể nói cho mẹ biết được……

“Nếu như vậy, con cần gì phải……” Con gái nói cũng có lý, thế nhưng nói như vậy, con gái có phải chịu thiệt quá không?

Hạ Vãn Lộ rưng rưng khẽ mỉm cười, “Mẹ, thật ra con và anh ấy quen biếtnhau năm năm rồi, năm năm trước con còn là một cô gái trẻ, đối vớichuyện tình yêu tràn đầy ước mơ khát vọng, cho nên mới phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà biết sai liền sửa là một đứa con ngoan phải vậy không? Mẹ, mẹ vẫn sẽ tha thứ và bao dung con, có đúng không?”

Chu Lan khẽ thở dài, nhìn ra được, con gái là mang thương đau mà trở về,nhưng mà trách cứ cũng vô dụng, còn nữa, bà làm mẹ, càng đau lòng hơn,vì vậy kéo con gái vào trong ngực, vuốt ve tóc cô, “Đứa con ngốc nghếch, dĩ nhiên mẹ vĩnh viễn luôn chào đón con quay về, về sau cũng không cầnđi đâu cả, ở nhà đi, mẹ thương, không bao giờ phải chịu uất ức nữa!”

“Vâng……” Hạ Vãn Lộ nghe hơi thở quen thuộc trên người của mẹ, kích động mãnh liệt muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Kiên cường! Nhất định phải kiên cường! Không thể để cho mẹ vì mình mà chịu khổ! Cô thầm nhủ với lòng.

Trong thế giới của cô, cho tới bây giờ đều lấy hai chữ kiên cường mà chống đỡ.

Khi còn nhỏ, ba thèm rượu như mạng, mẹ lấy nước mắt rửa mặt, làm chị cả cô đều tự nói với mình là phải kiên cường, phải giúp mẹ chống đỡ lấycái nhà này.

Mười hai tuổi, ba mẹ ly hôn, đối với nhà mới ba mới cô vẫn thản nhiên đón nhận, bởi vì nơi đây mẹ sẽ thật hạnh phúc, rồisau đó cô thầm lặng, gánh chịu trách nhiệm chăm sóc em gái nhiều hơn sovới mẹ.

Hai mươi mốt tuổi, ở Bắc Kinh gặp gỡ anh, càng dùng lạcquan và kiên cường để cảm hóa đến anh, đem anh từ nơi tối tăm ra nơi cóánh sáng mặt trời.

Cuộc sống khi rời khỏi anh, là khoảng thờigian gian nan nhất của cô, nhưng cô kiên cường, cố gắng mà vượt qua, hơn nữa cơ hồ là trùng với khoảng thời gian đưa Hiểu Thần đến Bắc Kinh,dùng cố gắng của mình để chăm lo cho Hiểu Thần học xong đại học……

Chỉ là, đối với một người phụ nữ mà nói, kiên cường, thật sự là một chuyện rất vất vả.

“Đi xem ban nhạc của em biểu diễn!”

Quả nhiên!

“Chị không đi! Chị mệt lắm, muốn ở nhà nghỉ ngơi!” Cô hất tay Thư Khai.

“Chị, chị làm sao vậy! Còn không bằng anh rể quan tâm chiếu cố em! Tối hômqua tụi em phải tập luyện đến hai giờ đêm! Chị không thể đi xem một chút sao!” Mặt Thư Khai tỏ vẻ trách móc.

Cô tức giận! Làm thế nào mới có thể xóa hai chữ “Anh rể” trong miệng của Thư Khai đây?

“Chị, anh rể nói, nếu như em thích âm nhạc đến vậy, có thể đưa em tới BắcKinh, mời giáo viên chuyên nghiệp dạy bổ túc cho tụi em……”

Hạ Vãn Lộ nghe xong lời này liền phiền lòng, âm nhạc âm nhạc, em gái nhưthế, em trai cũng như vậy, cô đời này thua vì âm nhạc rồi!

“Không cho đi! Em cũng đã tốt nghiệp đại học hai năm rồi phải không? Khônggiúp cha mẹ san sẻ trách nhiệm gia đình, cả ngày cứ chơi với cái bannhạc rách nát không chịu làm việc gì đàng hoàng, chừng nào mới có thểchính mình trưởng thành?” Cô giũa Thư Khai một trận.

Thư Khai uất ức đưa mắt nhìn Tả Thần An, lầm bầm không phục, “Em làm việc này khôngphải việc chính đáng sao? Âm nhạc chính là một một công việc không chính đáng sao? Anh rể còn không phải là……”

Lại anh rể! “Anh ta không phải là anh rể của em!” Cô tức giận rống to.

Tả Thần An thấy thế nháy mắt với Thư Khai, “Thư Khai, đi ra ngoài trước đi, anh và chị em có chuyện cần nói.”


Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.