*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cigarred
“Thời điểm phán xét người chết đã đến rồi. Các vị tôi tớ của Chúa, các thành đồ và tất cả những ai kính sợ ngài, kể cả già hay trẻ đều được ban thưởng. Đã đến lúc ngài phải trừng phạt những kẻ làm hỏng thế giới này.” – Cựu Ước-Khải Huyền.
…
Sinh mệnh tươi sống đã trở thành một đống tro cốt bị chôn vùi trong đất với những mảnh xương vụn, trên tấm bia mộ mới còn ghi tên cậu.
Cảnh Thập Nhị tên thật là Cảnh Dương, cha họ Cảnh, mẹ họ Dương, cậu là kết tinh từ tình yêu của hai người. Nếu cậu còn sống, tên cậu sẽ xuất hiện trong sổ lưu niệm ở trường tiểu học, trung học, trong vài năm tới sẽ xuất hiện trên thư nhập học đại học, trong một vài năm nữa, có lẽ còn xuất hiện trên giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẫm.
Tấm bia một nặng trịch đứng đó, trong nháy mắt Kinh Tố Đường không thở nổi.
Cha mẹ tiễn con lên đường là một chuyện quá tàn nhẫn. Một vị trưởng bối đã chủ trì nghi thức hạ táng của đứa trẻ, tiền giấy, nhà giấy, cùng những món đồ chơi yêu thích của cậu bé khi còn sống đều được đốt. Dùng một ngọn lửa để mở ra con đường ngăn giữa sự sống và cái chết của đứa trẻ ngủ dưới lòng đất. Người thân nối đuôi nhau đi qua bên cạnh, Kinh Tố Đường nghe thấy một cô bé cùng tuổi Cảnh Dương hỏi người lớn: “Rốt cuộc anh trai đi đâu rồi?”. Người lớn kia nén nước mắt nói cho cô bé biết anh trai đã đi đoàn tụ với ông bà rồi.
Bốn người bọn họ cách người thân đưa tang một khoảng, Lương Duyệt Nhan kéo tay áo Kinh Tố Đường, anh liền đi theo cô về phía trước, cách tấm bia mộ kia ngày càng gần, tiếng khóc nức nở cùng tiếng cháy cũng càng thêm rõ ràng.
Lương Duyệt Nhan đặt một bó hoa cúc trắng trước bia mộ.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bức ảnh trên bia mộ, Cảnh Dương cười rạng rỡ trước ống kính, gương mặt thanh tú vô ưu vô lo, vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ lớn lên trong tình yêu thương.
Ngón tay cô chạm vào khuôn mặt đứa trẻ trong bức ảnh, cụp mắt xuống và hít sâu một hơi. Lương Duyệt Nhan rất nhanh đứng lên, cô quay đầu chạm mắt với Kinh Tố Đường, giống như chắc chắn anh vẫn đang nhìn mình.
Lương Duyệt Nhan dùng giọng điệu khẳng định nói với anh: “Báo thù cho cậu bé, cũng là vì anh.”
Kinh Tố Đường đột nhiên không nghe thấy âm thanh nào khác, chỉ nghe được tiếng mạch đập của mình đang nhảy lên.
Đúng lúc này, một bóng người không biết từ chỗ nào vọt ra, nhanh như gió, chuẩn xác dừng lại trước mặt đội trưởng Mã, cổ áo người đàn ông cao lớn bị người phụ nữ chỉ cao đến ngực ông túm lấy. Mặt mũi cô ta trắng bệch, hai mắt đỏ quạnh như lệ quỷ chui ra khỏi mộ.
“Hung thủ đâu? Ông đã hứa với tôi sẽ bắt được kẻ giết người! Kẻ giết người đâu?” Giọng nói cô ta khàn khàn như cưa gỗ rỉ sét.
“Không bắt được hung thủ thì ông tới làm gì? Ông tới làm gì? Ông còn mặt mũi đứng trước mặt con trai tôi sao?” Khoảng cách hình thể không khiến người phụ nữ kiêng kị, cô ta mất đi con trai, cũng không cần lý trí nữa, càng không cần phải khéo léo, cô ta chỉ điên cuồng bắt lấy người này, lung tung đấm đánh trước mặt người đàn ông, lực độ hung ác, chỉ vì ông không thực hiện được lời hứa. Một số người thân đứng ở phía xa đều bận rộn không để cho giấy bị cháy quá lớn, chỉ có vài người phụ nữ đứng gần đó, mọi người nhìn về phía người phụ nữ đó, hoặc kiêng kỵ hoặc đồng tình, nhưng không dám đến gần một bước.
“Cô Dương…” Lạc Hiền muốn kéo tay cô ta ra, nhưng bị hất ra, mu bàn tay anh ta bị cào một vết đỏ tươi, người phụ nữ dữ tợn trừng mắt, cô ta đã không còn giống con người nữa, ngược lại giống như con báo hung hăng phát điên vậy.
“Ông không được xuất hiện trước mặt con trai tôi! Ông xứng sao? Ông không đi bắt hung thủ, ở đây làm cái gì?” Người phụ nữ không ngừng đánh đội trưởng Mã, nước bọt cũng phun vào mặt ông, cơ thể ông rèn luyện thường xuyên vững như tấm thép, bị đánh không biết bao nhiêu lần. Ông yên lặng lùi lại sau một bước, chịu nhận những công kích như bão tố của người phụ nữ: “Tôi muốn ông bắt được tên hung thủ kia, tôi muốn làm thịt tên hung thủ đó trước mặt con trai tôi!”
Người phụ nữ không tỉnh táo lại như mong muốn, cô ta ngày càng kích động hơn, giơ tay lên muốn tát người. Lạc Hiền lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn thảm kịch sắp diễn ra, nhưng mà tiếng bàn tay mãi vẫn không vang lên.
Lạc Hiền mở to mắt, Lương Duyệt Nhan giữ chặt bàn tay của người phụ nữ kia. Không biết sức lực của cô lớn thế nào, người phụ nữ kia giãy giụa mấy cái cũng không thoát được.
Cô ta phát điên, vung tay khác đến, cái tát kia đánh rất mạnh, Lương Duyệt Nhan cố chấp nghiến răng chịu đựng, một bước cũng không lui. Kinh Tố Đường cả kinh, bước chân anh đi về phía trước nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Lương Duyệt Nhan ngăn cản.
“Cô Dương, cô muốn như vậy sao?” Lương Duyệt Nhan lạnh lùng mở miệng.
Người phụ nữ kia sửng sốt, cô ta rống về phía cô: “Cô là ai?”
Lương Duyệt Nhan giữ chặt một tay khác của cô ta, dùng chân tay và ngực bụng giam cầm con báo cái đang trong trạng thái bùng nổ bất cứ lúc nào trong tay mình. Mặt Lương Duyệt Nhan rất nhanh đã sưng lên, dường như cô không phát hiện ra vậy, bình tĩnh nói: “Ta dạy cho cô một cách, cô Dương. Chúng tôi bắt được tên hung thủ kia, làm cho hắn đau đớn, đoán xem tôi sẽ làm gì? Dùng bánh xe nghiền qua chân tay hắn, dùng dao cạo thịt trên người hắn ra, móc phổi hắn ra khi hắn vẫn còn sống, cô cũng muốn làm như vậy chứ? Tôi tin cô sẽ có sáng tạo hơn tôi. Nói cho tôi biết, cô có muốn không?”
Những người hít khí lạnh không chỉ có mình Lạc Hiền mà còn cả những người thân xung quanh đang chìm trong bi thương, họ dễ dàng bị kéo ra khỏi buồn bã, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ. Vị trưởng bối chủ trì nghi thức và đạo sĩ được mời đến làm lễ nói: “Để cho người đã mất yên nghỉ.” để trấn an. Bọn họ làm sao biết người chết có được yên nghỉ hay không, họ chẳng biết gì cả.
“Cô Lương… đừng nói nữa…” Kinh Tố Đường nín thở đi về phía trước một bước, ý muốn ngăn cản sự chú ý của đội trưởng Mã đặt trên người Lương Duyệt Nhan.
Lương Duyệt Nhan dùng những lời nói đáng sợ để khắc chế thú tính của người phụ nữ kia.
“Muốn.”
Người phụ nữ run rẩy, tiếng hàm răng va đập nhẹ nhàng vang lên, cô ta ngoan ngoãn để Lương Duyệt Nhan giữ chặt, nặng nề gật đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía cô, cô ta lặp lại lần nữa: “Muốn.”
“Tôi chẳng còn gì cả, chỉ còn thống khổ.”
“Cô giúp tôi đi.” Người phụ nữ kia cầu xin.
“Nếu cô thật sự muốn thì bình tĩnh lại cho tôi, đừng lãng phí một giây nào cả. Nói hết mọi chuyện của Cảnh Dương trước khi mất tích cho tôi biết, không được bỏ sót chuyện gì.” Lương Duyệt Nhan nói, cô nghiêng đầu nhìn đội trưởng Mã một cái, ông hiểu ý, chỉ vào một ngôi nhà gỗ ở phía xa, đó là một nơi thích hợp để nói chuyện, cô thấp giọng nói với người phụ nữ, rất mê hoặc, cực kỳ giống lừa gạt: “Chờ cảnh sát giúp chúng ta tìm được hung thủ, chúng ta sẽ khiến hắn cảm nhận được đau khổ của cô bây giờ, chỉ hơn chứ không kém, cô muốn dùng cách gì cũng được.”
Người phụ nữ vùi mặt vào ngực Lương Duyệt Nhan, ‘òa’ một tiếng bật khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.
…
Mình trở lại với bộ này rồi đây. Lần này sẽ không dừng nữa mà dịch đến full luôn nhé