Edit: Cigarred
“Tôi cảm thấy thế gian u ám, hỗn độn, dường như thế giới đã trở thành một tang lễ.” – Sluchevsky.
…
Thời gian rời khỏi đại học Dương Thành càng muộn hơn so với dự đoán của Kinh Tố Đường.
Kinh Tố Đường ngồi trên ghế điều khiển, hít sâu một hơi.
Yến Xuân Hòa gọi anh lại trước khi anh rời đi, người phụ nữ này thường mang theo vẻ mặt công vụ, ngẫu nhiên cô ấy sẽ lộ ra nét mặt rất phức tạp, Kinh Tố Đường cũng không biết phải nói rõ thế nào.
Hoặc là từ trước đến nay anh cũng không biết phải giải thích thế nào.
“Tôi biết chuyện của anh rồi, thật sự rất tiếc.” Yến Xuân Hòa châm chước rồi nói.
“Cô không cần thương hại tôi.” Kinh Tố Đường cúi đầu, nhìn lớp học hắt nghiêng xuống những viên gạch dưới mặt đất, thản nhiên nói.
“Tôi không thương hại anh.” Sau khi phản bác, ngữ khí của Yến Xuân Hòa cũng hòa hoãn xuống: “Anh có biết không? Anh chạy khắp nơi giúp cho Lam Thập Tam, thật ra cũng không còn giống một tên đáng ghét nữa, như vậy càng giống chính anh hơn.”
“Tôi có nên cảm ơn lời khích lệ của cô không?”
“Tố Đường, anh biết rõ tôi sẽ không nói dối, chuyện này đối với anh mà nói không phải chuyện xấu, ít nhất anh không cần phải giao du với những kẻ cặn bã ở Đông Ngô kia, anh có thể buông tha cho chính mình…”
“Yến Xuân Hòa.” Kinh Tố Đường ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vài phần lạnh lùng, thành công cắt ngang lời Yến Xuân Hòa còn chưa nói hết, “Chúng ta đã chia tay lâu rồi, cô nhớ không? Cô không cần phải tỏ ra quan tâm tôi.”
Anh không khống chế được cảm xúc, những lời này vang vọng ở cầu thang tòa nhà trống trải.
Những lời này đã chôn trong lòng anh rất lâu, chỉ khác giữa nói ra và không nói ra mà thôi. Kinh Tố Đường không ngờ có một ngày mình sẽ nói những lời này ở trước mặt Yến Xuân Hòa. Vào khoảnh khắc những lời này tuôn ra khỏi miệng anh còn có cảm giác khoan khoái. Phải, anh gần như cả đêm không ngủ, tự thủ dâm mình một cách thô bạo, kiểm tra các văn bản pháp lý không phải sở trường của mình để thoát khỏi cơn ác mộng. Cả về thể chất lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Mà người đang mệt mỏi tột cùng thì rất khó khống chế những cảm xúc tiêu cực.
Ngay cả dũng khí nhìn vẻ mặt Yến Xuân Hòa mà anh cũng không có, gần như là chạy trốn chạy trở về xe của mình.
Anh lấy di động ra khỏi túi quần, ánh huỳnh quang màu xanh lục từ bật lửa hắt ra. Ánh sáng màu xanh kia như một cá thể có ý chí của mình, lẻn ra ngoài, trượt vào khoảng trống giữa ghế ngồi và chỗ để tay.
Trước tiên Kinh Tố Đường buông di động ra đưa tay nhặt, lúc phục hồi lại tinh thần thì bàn tay đã bị kẹt giữa khe hở, đầu ngón tay mới hơi chạm vào nó.
Khe hở bé như vậy, bé đến mức ngón tay cũng không cho vào được, nhưng lại cố tình có rất nhiều đồ vật sẽ rơi vào đó, tiền xu, kẹp giấy, tờ giấy, những thứ rơi vào khiến anh lười đi nhặt, đấy là lãng phí thời gian.
Ngón tay vươn đến một góc gần như bị chuột rút, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy chiếc bật lửa rồi ném đến bên chân. Anh cẩn thận cố gắng rút tay ra rồi nhặt bật lửa lên, lau đi bụi bẩn dính trên nó.
Anh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này anh nhận ra trên mu bàn tay mình bị kẹp đến lấm tấm vết máu, làn da anh mỏng manh, chỉ dùng một chút lực cũng sẽ để lại dấu vết. Kinh Tố Đường lấy tay đè lên vết máu, mơ hồ thấy đau.
Anh khẽ nhíu mày.
Anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc với phản ứng đầu tiên của mình.
Đây cũng chỉ là cái bật lửa ba đồng mà thôi.
Sau khi mở khóa điện thoại, màn hình hiển thị có mấy tin nhắn mới.
置顶的联络人是史东, 他发来的消息是: “务必小心.”
荆素棠回复: “知道了, 老师.”
他又回复: “我现在就回来.”
荆素棠退出对话框, 启动汽车, 下一个动作应该是换挡踩下油门加速, 他没有这么做, 而是继续盯着手机屏幕, 左手指腹略过了几个标着红点的联系人, 打开了屏幕底端一个对话框. 刚刚在荆素棠的帮助下逃出生天的荧光绿色小人和他一起盯着对话框发呆.
对话框的顶端只有一个字.
颜.
最新的一条信息是她回复的”谢谢” 二字, 他们在凌晨的那段短暂对话戛然而止.
如果第一次的遇见是偶然, 连带她的病历, 悦阳小区, 她的萤石素专利都是偶然. 偶然和偶然反复叠加, 就会成为一个有着新方向的必然.
越来越多的线索浮出水面, 荆素棠忍不住这么觉得, 梁悦颜就像是浓密乌云边缘上的一条金线.
虽然微弱, 但他第一次那么真切地看到了希望.
卡宴慢慢地驶出阳城大学.
– ————
餐桌上的两碗南瓜粥冒着热乎乎的甜香味道, 填满了 401 并不宽敞的客厅.
同样填满了这个客厅的是袁海平充满谄笑, 亢奋热情的声音, 他一手拿着手机, 一手捧着装着南瓜粥的碗, 一口都没顾得上喝, 对电话那边的人聊着天. 他穿着一件公司配发的白衬衫 —— 衬衫胸口处有着”东吴” 二字拼音缩写的”DW” 纹样.
比起聊天, 这场对话更像是一场蹩脚的谄媚表演.
“您平时这么日理万机, 全集团上上下下的事情都要亲自管, 早上多睡一会儿又怎么啦? 肯定没关系的!”
“确定了今晚吃饭吗? 登哥邀请我, 我哪有不来的道理! 我肯定来!”
“您…… 您瞎说什么呢! 肯定是为了您才来, 我只认您的牌子, 别的什么人我全都不认识!”
“哈哈哈哈哈登哥您太有趣了!”
“啊, 那个事情……” 袁海平突然迟疑地顿住, 他放下碗看了梁悦颜一眼, 梁悦颜对他说的话以及他的举动似是毫无察觉, 她站在卧室门口, 把袁炀的小书包背在身后, 她弯着腰细致地帮袁炀扣好校服纽扣.
“妈妈, 今晚要给我讲故事哦.” 袁炀说.
“好.” 梁悦颜看着他的眼睛回答.
“我还要听那个故事.”
“好.”
梁悦颜拧开了门锁, 打开门, 什么也没说便自然地牵着袁炀出去, 仿佛这个房子里的一切都与她没有关系. 袁红从袁炀的房间里走出来, 自然地坐在饭桌的另一边, 她穿着鲜红的宽松衬衣配草绿色紧身裤, 像铁丝一样的锡纸烫短发被定型摩斯固定住, 散发着一种乡镇里时髦中老年妇女的派头. 她的目光有意无意地往门外的梁悦颜身上瞥.
梁悦颜没有看她一眼.