Kiêu Tế

Chương 87


Giờ dần, bên ngoài còn đen như mực, bão tuyết một đêm chưa ngừng, nổi bật lên đêm đông đặc biệt yên tĩnh, Hoa Sinh và Đào Diệp tựa ở góc tường ngoài điện ngủ gà ngủ gật, nghe thấy nội điện tựa hồ có động tĩnh, Hoa Sinh giật mình tỉnh dậy, vội kéo kéo Đào Diệp ở mộtbên, ý bảo chủ tử bên trong có khả năng đã dậy.

Hai người vuốt mặt, đứng đó chờ đợi.

một lúc lâu sau, Tiêu Lan đi ra từ nội điện, Hoa Sinh hướng ngoài cửa vẫy vẫy tay, bảo cung nữ theo thứ tự vào hầu hạ rửa mặt, Đào Diệp nghểnh cổ nhìn quanh nội điện, nhỏ giọng bẩm: “Hoàng thượng, lửa than trong điện nên đổi.”

Nàng thực ra muốn đi vào nhìn Diên Mi một chút, động tĩnh tối hôm qua, dù nàng là một nha đầu còn chưa hiểu chuyện nghe thấy cũng đỏ mặt, lại nhớ tới Diên Mi vẫn chưa ăn gì đã bị lăn qua lăn lại một đêm, còn không biết là bộ dạng đáng thương như thế nào nữa… Hoàng thượng nhìn thì có thể thấy cực kỳ có tinh thần.

Tiêu Lan rửa mặt xong, thoáng gật đầu: “Ngươi đi đổi đi, chân tay nhẹnhàng, không được đánh thức nàng.”

Đào Diệp đáp một tiếng, vội rón rén đi, Tiêu Lan lại xoay người phân phó Hoa Sinh, “đi đem sổ con trong Trọng Vân điện đưa qua đây.”

Trong chính điện đã đốt đèn, nội điện còn mờ tối, Đào Diệp ở bên trong canh giữ trong chốc lát, chờ Cảnh nương tử tới thì hai người cũng không dám gọi cung nữ khác tiến vào phòng, lặng lẽ thay xong lửa than, Đào Diệp sát vào bên giường nhìn, thấy tóc dài của Diên Mi tán loạn ở trên gối, khẽ nghiêng người ra ngoài, môi cong lên, hít thở đều đặn ngủ thật sâu.

Đào Diệp đoán nàng chỉ mới ngủ say, rất đau lòng, liền ra dấu cằm với Cảnh nương tử, cho nàng xem vết đỏ trên cổ Diên Mi, trong lòng tự nhủ Hoàng thượng cũng quá là độc ác! Cảnh nương tử giúp đỡ kéo kéo áo ngủ bằng gấm lên, dắt lấy nàng đi ra ngoài, Tiêu Lan đang tự mình ôm chồng sổ con lại đây, Cảnh nương tử vội vàng muốn nhận nhưng Tiêu Lan không cần, ý bảo các nàng ở bên ngoài là được.

Cảnh nương tử thấy hắn là muốn tiến trong nội điện xem sổ con, vộinói: “Hoàng thượng, bên trong đèn tối, trong chính điện sáng hơn.”

Tiêu Lan tất nhiên biết, nhưng vừa mới ngồi một lát lại cảm thấy khôngđược, sợ Diên Mi tỉnh lại không thấy được mình, vẫn nên ở nội điện mới an tâm, liền đem đèn đến gần, cũng không gẩy sáng tâm đèn, đỡ phải chiếu đến trong giường.

Vẫn có thể xem, chỉ có điều tốn chút sức mắt.

Đổi qua lửa than, trong điện càng tỏa ra ấm áp, Tiêu Lan liếc mắt nhìn giường, hô hấp Diên Mi bình ổn, không có chút nào muốn tỉnh, hắncong khóe miệng cười, cả nửa ngày mới tiếp tục xem sổ con.

Chờ qua chính mão sắc trời mờ sáng, Tiêu Lan xoa xoa trán, đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn, tuyết vẫn đang rơi, cung nhân đã thay ca, bên ngoài tám phần đang đợi thỉnh bẩm khi nào truyền đồ ăn sáng, hắn trở lại, chính mình cũng có một chút không chịu nổi, muốn nghe Diên Mi trò chuyện, liền ngồi vào bên giường, cách chăn mền ôm lấy người,một tay không thành thật tham lam tiến vào, ở ngang hông Diên Minhẹ nhàng vuốt ve.

Giờ này mỗi ngày Diên Mi đã dậy sớm, nhưng hôm nay thật sự là quá mệt mỏi quá buồn ngủ, mắt mở không ra, chỉ có thể trốn tránh tay hắnrầm rì tựa như làm nũng, nửa người Tiêu Lan đè lên, ở trên bờ vai đãtràn đầy vết đỏ của nàng nhẹ nhàng hôn xuống, Diên Mi bị làm cho ngứa, phiền loạn phất tay, Tiêu Lan buồn cười, thấp giọng hỏi nàng: “Có đói bụng không? Dậy ăn một chút lại ngủ nhé?”

Diên Mi không đói bụng mới là lạ, tối hôm qua bữa tối còn không có dùng, đến cuối cùng uống hai chén canh ngọt, chén thứ hai còn chưa có uống xong nữa đã bị Tiêu Lan lôi vào trong chăn, bụng nàng bây giờ cô lỗ cô lỗ, cảm thấy có thể nhắm hai mắt lại ăn hết cả một bàn quả đào bự.

Tiêu Lan hôn hôn cọ cọ trong chốc lát chọc nàng đến tỉnh, Diên Mi mở mắt ra hoãn hoãn thần, mới hoảng hốt nhớ tới chuyện đêm qua, nàng túm chăn mền cao lên, chỉ lộ ra một đôi mắt, không nói lời nào, nhìn chằm chặp Tiêu Lan.

Tiêu Lan kéo chăn mền nàng xuống một chút: “Nhìn cái gì? Hửm?”

Ánh mắt Diên Mi thuận cổ áo hắn đi xuống, liếc thẳng đến bên hông, Tiêu Lan đỏ mặt, đến gần hôn nàng, Diên Mi lại che miệng cười, duỗi tay ôm lấy cổ hắn: “Ta dậy.”

Tiêu Lan liền nâng lưng nàng ôm dậy, qua tối hôm qua, loại thân mật này đã khác trước, phần lớn là yêu thương sủng nịch từ trong tâm khảm, nhưng Diên Mi tựa hồ không có thay đổi gì quá lớn, xương sống thắt lưng nàng thật đau, bắp đùi cũng như nhũn ra, dùng đầu củnghắn: “Đều là do chàng.”

Tiêu Lan nghe được ngực nóng lên, hắn vừa mới nếm được tư vị, câunói đầu tiên có chút ép không được, ở trên người nàng vân vê hai cái: “Ừ, đều do ta.”

Diên Mi chụp lấy tay hắn, nghe thấy tiếng bên ngoài nói chuyện, Cảnh nương tử hỏi: “Hoàng thượng, nương nương dậy rồi sao ạ?”

Tiêu Lan còn không có lên tiếng Diên Mi đã gật gật đầu nói: “Vào đi.”

Tiêu Lan chỉ có thể thả nàng xuống trước để Cảnh nương tử và Đào Diệp hầu hạ rửa mặt thay quần áo, Diên Mi tối qua có chút say, khôngcó để ý trong điện này, lúc dậy nhìn một vòng mới phát giác được nhìn quen mắt, suy nghĩ một chút nói: “Hầu phủ? Thành hôn?”

Trong nội điện này tất cả đều là trướng đỏ, thậm chí đêm qua cũng đốt nến đỏ, cực giống đêm thành hôn đó.

Tiêu Lan không lên tiếng, ở trên sống mũi nàng cạo cạo, Diên Mi cũngkhông quan tâm nhiều cái này, nhưng biến thành dạng này thấy rõTiêu Lan là dụng tâm, nàng vui vẻ là vì thế, nên cũng không so đo Tiêu Lan lăn qua lăn lại làm nàng xương sống thắt lưng chân đều mềm, ở trên mặt hắn hôn một cái vang dội: “Dùng cơm.”

Mấy người Cảnh nương tử đều hiểu chuyện đêm qua, buổi sáng trừ cháo vừng mà Diên Mi yêu thích thì còn có cháo hầm củ từ bổ nguyên khí, Diên Mi thõa mãn ăn đồ ăn sáng, một lát lại ăn tổ yến, chờ đến giờ ngọ trên người mới có khí lực.

Buổi sáng nàng cũng không ngủ bù lấy lại tinh thần, lúc nghỉ trưa, Tiêu Lan ở đó xem sổ con nàng liền ngồi vào một bên tiện tay lật sách y, vừa chuyên tâm lại yên tĩnh.

Thực ra Diên Mi đại đa số thời điểm đều là dạng này, người khác rất khó làm nàng phân tâm, người phân tâm ngược lại là Tiêu Lan, đangnhìn sổ con mà chốc chốc lại nhịn không được muốn dò xét Diên Mimột cái.

Nhời khắc này, Tiêu Lan bắt đầu cảm thấy mấy quyển dã thư vài ngày trước đã xem kia đều là bịa đặt, – – trong sách kia toàn bộ đều nói”Sau khi phu thê giao hòa, nữ tử tựa như liễu yếu đong đưa theo gió, mềm nhũn không nâng nổi người”, còn nói “Từ đó thể xác và tinh thần đều vấn vương trên người phu quân, hận không thể một khắc cũngkhông rời.”

… Nhưng Diên Mi còn đang lật sách y thuật kìa, nhìn cũng không có nhìn hắn một cái, lấy đâu ra một khắc cũng không rời hả?

Tiêu Lan hối hận khi đã cầm kia mấy quyển sách thuốc bỏ đi kia tới.

hắn che miệng ho khan, một bên khụ một bên dò xét Diên Mi, Diên Mi trước không có động tĩnh, về sau cuối cùng xoay đầu lại nhìn hắn, nói: “Uống nước.”

Tiêu Lan không khụ nữa, bỏ sổ con xuống, sâu kín nhìn chằm chằm nàng, – – hắn muốn Diên Mi nhào vào ngực mình, quấn quít lấy hắn, nũng nịu yêu kiều.

Diên Mi thấy hắn không khụ nữa thì bĩu bĩu môi, quay đầu tiếp tục xem sách thuốc.

Tiêu Lan: “…”

hắn cầm sổ con phủ lên mặt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại ném ra, đứng dậy đi đến bên cạnh giường thấp của Diên Mi, từ phía sau ôm lấy nàng, mút lấy vành tai nàng, hỏi: “Sách thuốc này hay đến vậy sao?”

Diên Mi tự nhiên dựa vào người hắn, rụt cổ lại trốn, tối qua Tiêu Lanđã biết rõ nàng lỗ tai rất nhạy cảm liền làm chuyện xấu dây dưa lấy, Diên Mi ngã ở trong lòng hắn, gấp rút kêu lên: “Lan ca ca tốt, Lan ca ca tốt!”

Lúc này Tiêu Lan mới ngẩng đầu lên, hỏi nàng: “Thân thể khó chịu sao? Ngủ một lát nhé?”

“Khó chịu”, Diên Mi nói: “Mỏi. không muốn ngủ.”

“Mệt mỏi thì ngủ”, Tiêu Lan nói: “Gắng gượng làm gì.”

Lúc này Diên Mi ôm lấy thắt lưng hắn, áp mặt vào hõm cổ hắn: “Ta giúp chàng.”

Tiêu Lan nghe được lời này cả người mới thoải mái, cùng với tình cảm trong lòng hắn tích lũy được càng sâu nặng, hắn lại càng như thiếu niên tiến vào hãm sâu trong tình ái, có chút suy tính thiệt hơn.

một tay Tiêu Lan thăm dò tiến vào cổ áo Diên Mi, vuốt ve những dấu vết lưu lại trong đêm qua còn mang hơi thở hắn kia, nhỏ giọng nói: “không phải nàng là muốn kéo dài con nối dòng cho Lan ca ca sao?”

Ánh mắt Diên Mi sáng lên, vặn vẹo người qua nhìn hắn, Tiêu Lan cảm giác mình có chút váng đầu, từ tối hôm qua đến lúc này bất quá chỉ mới vài canh giờ, hắn đã nhịn đến toàn thân khó chịu, lúc mở y phục Diên Mi thậm chí kéo hỏng quần lót.

Diên Mi hôm nay đã hết men say, không còn ỷ lại quấn quýt như đêm qua nhưng lại nhìn vào Tiêu Lan rõ ràng, gọi tên hắn, trên cánh tay Tiêu Lan khẽ nổi gân xanh, hậu quả là giọng Diên Mi cũng khàn, hoàn toàn không còn khí lực, sau khi dùng qua bữa tối thì trực tiếp đi ngủ.

Lúc này Cảnh nương tử cũng đau lòng, quanh co khuyên bảo: “Nương nương mới trải qua phu thê chi lễ, Hoàng thượng thông cảm nàng mộtchút, ngày còn dài.”

Tiêu Lan cũng có chút xấu hổ, ban đêm ngày thứ ba cuối cùng cứng rắn chịu đựng để Diên Mi được ngủ ngon giấc.

Trận tuyết này lớn hiếm thấy, rơi đủ mới ngừng, cho nên đế liễn cũngkhông có lập tức trở về cung, liền ở đây mấy ngày, tới gần tháng chạp, Tiêu Lan nhân dịp quan viên vào kinh báo cáo công tác điều vài quan viên trước kia bị chèn ép trở về, kể cả Lục Văn Chính lúc trước nhậm chức ở Bộc Dương, lại phái con cháu quan lại ra ngoài.

Đây không phải là chuyện dễ xử lý, mấy ngày sau Tiêu Lan đều khôngnhàn rỗi, Diên Mi lúc này mới có thể bổ sung giấc ngủ thật tốt.

Ở nơi này gần nửa tháng mới hồi cung, Kim Lăng một hồi bão tuyết mới tan hết, thời tiết lại lạnh hơn vài phần, lúc Diên Mi trở về đangđược Cảnh nương tử giải thích, cũng may đã là hai ngày cuối cùng, nhưng là trời lạnh, nàng vẫn có chút buồn ngủ, nằm ở trong lòng Tiêu Lan lim dim ngủ.

Tiêu Lan lấy tay lò cho nàng ôm ở trong bụng, sợ nàng ngủ sẽ bị lạnh nên nhỏ giọng cùng nàng nói chuyện, để nàng ở trên đường chớ ngủ trước, Diên Mi tiếng có tiếng không đáp lời, nhìn thấy cung thành càng lúc càng gần, chợt nhỏ giọng hỏi bên tai Tiêu Lan: “Lan ca ca, ta sẽ có con nối dòng sao?”

Tiêu Lan cười một tiếng, bàn tay vuốt ve bụng nàng, cúi đầu nói: “Chưa có cũng không quan trọng, Lan ca ca sẽ để cho nàng có.”

Diên Mi vừa nghe thì hơi có chút thất vọng, ánh mắt tối đi, Tiêu Lan thấy được, cảm thấy có chút không đúng lắm, cười nói: “Mẫn Hinh vô sỉ kia lại nói vớ vẩn cái gì với nàng rồi?”

Diên Mi lắc lắc đầu: “không có.”

Tiêu Lan thấy nàng không nói, nghĩ còn giấu cái “bí mật nhỏ” gì đó, liền nói: “Chớ nghe nàng, Mẫn Hinh không biết điều.”

Diên Mi không hề cảm thấy Mẫn Hinh không biết điều, bất quá cũng ừm một tiếng, gật gật đầu.

Đế liễn vào cung thành, vòng qua Vũ anh Điện, đổi kiệu, bọn họ trước hướng Chiêu Minh Cung đi thỉnh an Hoắc thị.

Lẽ ra lúc bọn họ đi Hoa Lâm viên cũng nên cùng đi thỉnh thái hậu, Tiêu Lan đã sai người bẩm qua, bất quá bản thân Hoắc thị không muốn đi, lưu lại cơ hội cho hai vợ chồng bọn họ, không đi, Tiêu Lan cũng liền thôi.

Tiêu Lan dắt Diên Mi tiến cửa cung, lúc đến bên ngoài đình viện gặp hai nữ tử rất lạ mắt, đều mặc áo lông cừu, đứng cung kính, tựa như là tới thỉnh an. 

Tiêu Lan liếc một cái, Hoa Sinh nhìn thấy thần sắc hắn, vẫy tay gọi cung nhân Chiêu Minh Cung muốn hỏi, hai nữ tử kia cũng thấy Tiêu Lan và Diên Mi, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: “Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu.”

Tiêu Lan hơi ngẩn ra, nhất thời cau mày, lạnh giọng nói: “Nô tì? Các ngươi là nô tì của ai?”

Hai nữ tử nghe giọng điệu này của hắn có chút sợ, cũng không dámnói lời nào, chỉ thoáng liếc qua, Tiêu Lan phất áo bào muốn vào trong, Diên Mi lại nhìn nhìn, nói: “Ngẩng đầu.”

Hai người không dám không tuân theo nàng, thoáng ngẩng đầu lên, Diên Mi nhìn chằm chằm một người mặc váy ngắn màu xanh ngọc mộtlát, hỏi: “Nữ nhi Thái thường tự chủ bộ, Ngô thị.”

Nữ tử mặc quần áo xanh ngọc kia vội vàng dập đầu: “Hồi Hoàng hậu nương nương, đúng là thiếp thân.”

Lần này làm cho Tiêu Lan thập phần ngoài ý muốn, nắm tay Diên Mi, thấp giọng hỏi: “Nàng nhận biết?”

Diên Mi khẽ rút tay ra, gật gật đầu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.