Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 673: Ngự kiếm thuật đến tay


– Khoái chi áo nghiã!

Diệp Trần không hề giấu giếm.

Con ngươi co rút mạnh, trái tim Tư Đồ Hạo bắt đầu nhảy nhót, là một kiếm khách, không ai không hi vọng kiếm ý của mình nhanh hơn, khoái chi áo nghĩa là áo nghĩa nâng cao kiếm tốc đơn thuần nhất, dung hoà với những áo nghĩa khác cũng đơn giản, dù sao đại bộ phận áo nghĩa, đều ẩn hàm khoái chi áo nghĩa, hoặc là mạn chi áo nghĩa, vận động, chính là khoái mạn.

– Cho ta thêm ba gốc long huyết thảo nữa, ta sẽ nhận lời.

Tư Đồ Hạo mặc dù đối đầu với Diệp Trần, nhưng dưới sự tác động của lợi ích, cái gọi là đối đầu chỉ là một hiểu lầm nhỏ, uy lực của Linh tê nhất kiếm, lúc nãy hắn đã được lĩnh giáo, tốc độ công kích nhanh hơn cả Ngự kiếm thuật, đương nhiên, hắn không nghĩ đến cảnh giới Diệp Trần, chỉ cần có tám phần hoả hậu là đã có thể khiến chiến lực của hắn đại tăng mà không cần dựa vào Ngự kiếm thuật, quan trọng nhất là, hắn có thể tách khoái chi áo nghĩa ra khỏi Linh tê nhất kiếm, nếu không bảo hắn tự tham ngộ khoái chi áo nghĩa, căn bản không thể, rất nhiều thứ không phải muốn là có được, nhất là loại áo nghĩa ít người tham ngộ như khoái chi áo nghĩa.

Không nghi ngờ gì, học tập võ học áo nghĩa của người khác thì sẽ có cơ hội tham ngộ áo nghĩa phương diện khác, về phần đi được bao xa, đấy là vấn đề bản thân.

Huống hồ, trao đổi ngự kiếm thuật chỉ là thêm một người sử dụng, bản thân hắn vẫn có thể dùng, chẳng thiệt đi đâu.

Diệp Trần lắc lắc đầu,

– Ta không có nhiều long huyết thảo như vậy, cho ngươi thêm một gốc.

– Hai gốc!

Tư Đồ Hạo chém đinh chặt sắt.

– Được, thống nhất.

Diệp Trần không do dự, Long huyết thảo ban đầu hắn chỉ dùng một gốc, còn lại bảy gốc, cho đối phương sáu gốc, để lại một gốc cho mình.

– Đúng rồi, ngươi phải đảm bảo không được bán Ngự kiếm thuật ra ngoài.

Tư Đồ Hạo sợ toàn thiên hạ đều là ngự kiếm thuật, như vậy hắn không còn ưu thế nữa.

– Yên tâm, cho dù ngươi định bán, thì ta cũng không có ý tưởng đó.

Nếu như không phải coi trọng Ngự kiếm thuật, Diệp Trần cần gì dùng Linh tê nhất kiếm và sáu gốc Long huyết thảo trao đổi, phải biết vận khí hắn tốt mới cùng bọn Yến Phượng Phượng tìm thấy di tích Long huyệt trong Man Hoang Cổ Địa, sau này muốn có Long huyết thảo, không biết có còn may mắn được như thế nữa hay không.

– Đây chính là Ngự kiếm thuật bí tịch.

Ngự kiếm thuật không ản hàm áo nghĩa cho nên không cần dùng thẻ ngọc bảo tồn, chỉ là một cuốn bí tịch, Tư Đồ Hạo lấy ra ngự kiếm thuật bí tịch, ném cho Diệp Trần, hắn không sợ đối phương trở mặt.

Diệp Trần đương nhiên không trở mặt, sau khi nhận được ngự kiếm thuật bí tịch, lật giở qua loa, gật gật đầu, cất vào trong linh giới trữ vật, sau đó lấy ra một tấm thẻ ngọc cùng sáu gốc long huyết thảo, thẻ ngọc trên thị trường có bán, tên là thẻ ngọc ghi nhớ, người sử dụng bỏ tinh thần vào đó, có thể lưu lại ảnh tượng thi triển võ học áo nghĩa, trữ tồn bên trong.

Ném thẻ ngọc và Long huyết thảo cho đối phương, Diệp Trần nói:

– Ngươi kiểm tra đi.

– Không cần.

Tư Đồ Hạo thu thẻ ngọc và Long huyết thảo, quay người bỏ đi, khoanh chân ngồi trên một đỉnh núi.

Khe khẽ cười, Diệp Trần cũng quay trở lại đỉnh núi của mình.

Vì Diệp Trần và Tư Đồ Hạo không gióng trống khua chiêng nên chúng nhân chỉ biết hai người trao đổi với nhau gì đó chứ không biết rõ vật trao đổi là gì.

– Ngự kiếm thuật đã đến tay.

Diệp Trần mặt lộ hỉ sắc, có Ngự kiếm thuật, linh hồn lực của hắn không chỉ thể hiện trên lĩnh ngộ và linh hồn chi nhãn mà còn có thể thể hiện trên công kích, nếu không linh hồn lực mạnh gấp năm lần người thường thực sự quá lãng phí, không thể lợi dụng đến cực hạn.

Giống như Diệp Trần, Tư Đồ Hạo tâm trạng cũng không tệ, nỗi buồn thua Diệp Trần cũng tan thành may khói, Long huyết thảo có thể khiến hắn lập tức trở thành cao thủ luyện thể, năng lực sinh tồn đại tăng, Linh tê nhất kiếm cất trong thẻ ngọc thì giúp hắn tăng cơ hội tham ngộ khoái chi áo nghĩa.

Có khoái chi áo nghĩa, sau này hắn sáng tạo ra võ học áo nghĩa, có thể dung nhập khoái chi áo nghĩa vào trong, nâng cao tốc độ võ học áo nghĩa và công kích lực.

Đến chiều, thanh niên ngũ cự đầu đến hai người, là Bạch Vô Tuyết và Tiêu Sở Hà.

Sau đó, Bắc Minh Huy cũng đến.

Hai người trước đến khiến đám đông không khỏi nhốn nháo, sự xuất hiện của Bắc Minh Huy cũng náo nhiệt không kém, bây giờ đại bộ phận mọi người đều nghĩ Bắc Minh Huy đã có thực lực cấp bậc thanh niên ngũ cự đầu, Thiên nhai chỉ xích nhị giai đáng sợ đó, càng khiến mọi người khiếp sợ, cho dù là Tư Đồ Hạo cũng phải kiêng kị Bắc Minh Huy vào phần, không tin thắng được thương tốc của đối phương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

– Ha ha!

Bắc Minh Huy cười vang mấy tiếng, chòng chọc nhìn Diệp Trần, Thiên nhai chỉ xích nhị thức của hắn sau khi đánh hai chiêu với Lâm Triều nam, quay về lại hoàn thiện thêm một chút, bây giờ còn mạnh hơn trước, lần này không những muốn đánh bại Diệp Trần mà còn muốn đánh bại mấy người trong thanh niên ngũ cự đầu.

Cái nhìn của Bắc Minh Huy quá trực tiếp, tuyệt đại bộ phận đều để ý thấy Bắc Minh Huy đang nhìn Diệp Trần, ánh mắt không hề hữu hảo, chỉ là chiến ý và chiến ý.

– Sao có vẻ như Bắc Minh Huy và Diệp Trần cũng mâu thuẫn?

– Kì lạ, Tư Đồ Hạo và Diệp Trần có mâu thuẫn, Bắc Minh Huy và Diệp Trần cũng có mâu thuẫn, Diệp Trần giao thủ với họ từ lúc nào, hơn nữa ta cảm thấy, cả hai hình như đều chịu thiệt, nếu không đâu cần nhìn Diệp Trần căm thù như vậy.

– Ta cũng nghĩ thế.

Tư Đồ Hạo vừa kết thúc, bây giờ lại có thêm một Bắc Minh Huy, chúng nhân bắt đầu biết Diệp Trần đáng sợ như thế nào, cùng khiến hai thanh niên thiên tài chịu thiệt mà không để ai biết, thực lực này, chẳng người thường nào có được.

Diệp Trần cảm nhận được địch ý Bắc Minh Huy dành cho hắn, cười nhạt, khoanh chân ngồi trên đỉnh núi không đứng dậy, bởi vì hắn phát hiện, Tiêu Sở Hà vừa động chiến ý với Bắc Minh Huy, rõ ràng, việc Bắc Minh Huy đánh bại Lâm Triều Nam có ảnh hưởng đến địa vị của Tiêu Sở Hà.

Diệp Trần là người đầu tiên phát hiện Tiêu Sở Hà có chiến ý với Bắc Minh Huy, sau đó là Bạch Vô Tuyết, cuối cùng chiến ý của Tiêu Sở Hà phun phát, lấy hắn làm trung tâm, không khí dường như ngừng lưu động, một luồng khí thế thiết huyết lao thẳng vào Bắc Minh Huy.

– Tiêu Sở Hà, ngươi muốn khiêu chiến ta sao?

Bắc Minh Huy thu hồi thị tuyến, nheo mắt, chăm chú nhìn Tiêu Sở Hà.

Tiêu Sở Hà từng bước đi ra, lạnh nhạt nói:

– Cho dù ta không bước ra khiêu chiến ngươi thì sau này ngươi cũng đi khiêu chiến chúng ta, chi bằng giải quyết trước.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.