– Ngươi đến tham gia khảo hạch đệ tử nội môn? Ra đây đăng kí thân phận.
Nhân viên khảo hạch đưa ra một tờ giấy và một cây bút lông.
Diệp Trần gật gật đầu, viết lên giấy tên và bối cảnh gia đình.
– Được rồi, xếp hàng đi!
Lúc này, chuẩn bị tham gia khảo hạch có ba mươi người, Diệp Trần xếp ở cuối hàng.
Một lúc sau, trưởng lão khảo hạch mới khoan thai bước vào.
Trưởng lão khảo hạch tuổi độ năm mươi, liếc nhìn mọi người dò xét, chân mày hơi nhíu, là chuyện gì vậy, sao đệ tử tham gia khảo hạch đệ tử nội môn năm nay chân khí lại phù phiếm đến vậy, không lẽ là dùng đơn dược nâng cao cảnh giới.
– Ta mặc kệ các ngươi bây giờ tu là tu vi gì nếu như cách mười bước đánh mà không làm chuông kêu thì không có tư cách trở thành đệ tử nội môn, muốn tham gia lần khảo hạch tiếp theo, nhất định phải chờ ba tháng.
Nói xong, trưởng lão khảo hạch nhận lại tư liệu từ tay nhân viên khảo hạch, chậm rãi nói:
– Khảo hạch bắt đầu, người thứ nhất, Lam Trường Xung!
Từ trước đội ngũ bước ra một thiếu niên tướng mạo bình thường, hắn dừng lại cách chuông đồng mười bước, hít một hơi thật sâu sau đó một quyền đánh ra, kình phong vù vù mau lẹ.
Chuông đồng không hề nhúc nhích, trưởng lão khảo hạch thản nhiên nói:
– Không đạt tiêu chuẩn, người tiếp theo, Phương Tiểu Trung!
Nghe vậy, người tên Lâm Trường Xung xị mặt, cúi đầu buồn bã lùi sang một bên, lườm lườm nhìn đệ tử khảo hạch thứ hai, thầm hi vọn đối phương cũng không qua cửa.
Phương Tiểu Trung nói với trưởng lão khảo hạch:
– Có thể dùng võ kĩ không?
– Có thể.
Trưởng lão khảo hạch gật đầu.
Lâm Trường Xung trợn tròn mắt, lớn tiếng nói:
– Không công bằng, tại sao không ai nói với ta có thể dùng võ kĩ.
Nhân viên khảo hạch quát:
– Làm càn, khảo hạch đại sảnh chớ có lớn tiếng làm ồn, trước khi đến đây ngươi không nghe ngóng qua sao?
Lâm Trường Xung giật mình, không dám nói gì nữa.
– Với chân khí tu vi của ngươi, cho dù động dụng võ kĩ cũng không qua, được rồi, Phương Tiểu Trung bắt đầu đi.
Trưởng lão khảo hạch không chút tức giận.
Phương Tiểu Trung vận chuyển chân khí, tay hiện trảo, vung quyền đánh ra.
– Liệt hổ trảo!
Bá!
Trảo mang xanh biếc to như cái chậu rửa mặt, nặng nề chộp lên chuông đồng. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Chiếc chuông đồng vẫn không hề suy chuyển.
– Không đủ tiêu chuẩn, người tiếp theo, Triệu Hổ!
Lúc này, không khí bên trong khảo hạch đại sảnh đã không còn được như trước nữa.
– Chuyện gì vậy, khảo hạch sao khó thế, ngay cả võ kĩ cũng không chạm được vào nó.
– Thảm rồi, chắc ta cũng không qua cửa.
Các khảo hạch đệ tử còn lại quay sang nhìn nhau, chỉ có duy nhất Diệp Trần thần sắc vẫn tự nhiên.
Sau Phương Tiểu Trung, lại có ba đệ tử liên tục không đủ tiêu chuẩn, nhất thời, sắc mặt trưởng lão khảo hạch sầm xuống.
– Người tiếp theo, Uông Tuyết Mai!
Uông Tuyết Mai tuổi độ mười sáu, không được tính là đẹp, khuôn mặt kiên nghị, nàng vâng một tiếng, từ đội ngũ đi ra, từng bước đến gần chuông đồng.
Quan sát thiếu nữ vừa đi ra, ánh mắt trưởng lão khảo hạch có chút bừng sáng, mặc dù chân khí cô gái này có chút phù phiếm bất ổn, nhưng vẫn tốt hơn so với năm người trước, có lẽ là tự mình tu luyện, hơn nữa trải qua một khoảng thời gian khổ tu.
– Bắt đầu đi!
Trưởng lão khảo hạch ngữ khí có chút chờ mong.
Uông Tuyết Mai gật gật đầu, tay phải ẩn hàm chân khí đặt ngang trước ngực, bổ xuống nhanh như điện xẹt.
Ong!
Chuông đồng kêu lên một tiếng khe khẽ như có như không, bởi vì tốc độ tán phát quá nhanh, không ít ngườu thậm chí còn không nghe thấy.
Trưởng lão khảo hạch mỉm cười:
– Uông Tuyết Mai, đạt tiêu chuẩn.
– Phù!
Uông Tuyết Mai thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy nàng còn có chút tự đại, tưởng không động dụng võ kĩ vẫn có thể dễ dàng đánh kêu chuông đồng, ai ngờ chỉ là một thoáng chấn động, đến bản thân nàng cũng không nghe rõ, chứ đừng nói gì người khác.
Tựa hồ như được Uông Tuyết Mai kéo động cảm xúc, trong bảy người tiếp theo có bốn người thực hiện thành công, vượt qua hạng khảo hạch đầu tiên.
– Tiếp theo, Diệp Trần.
Cuối cùng, trưởng lão khảo hạch cũng gọi tên Diệp Trần.
Không để cho những người khác có quá nhiều không gian tưởng tượng, Diệp Trần tùy ý tiến lên mấy bước, cách chuông đồng vẫn còn không ít cự ly, một quyền trực tiếp đánh thẳng vào hư không.
Boong!
Chuông đồng lắc lư kịch liệt, dư âm văng vẳng bên tai, một lúc lâu sau mới tiêu tán, truyền tận ra ngoài khảo hạch tràng, bay xa vài dặm.
Hai đệ tử nội môn ở cửa ra vào thoáng giật mình, đây là ai, vừa bước vào Ngưng Chân Cảnh mà đã có thể triệt để làm rung chuông đồng, tạo thành động tĩnh cực lớn.
Trong đại sảnh.
– Ta không nhìn nhầm chứ! Lúc nãy hắn còn cách chuông đồng hơn mười lăm bước.
– Không, tối thiểu là mười sáu bước.
– Thật sự quá biến thái, không lẽ hắn sớm đã tấn nhập Ngưng Chân Cảnh, nhưng giấu không phát.
Đệ tử tham gia khảo hạch nhao nhao nghị luận, mọi ánh mắt đều dồn lên người Diệp Trần.
Thần tình Diệp Trần lạnh nhạt, cách không đánh chuông đối với hắn mà nói một chút khó khăn cũng không có, không làm rung được mới là chuyện lạ.
Trưởng lão khảo hạch sững ra một lúc, sau đó cười nói:
– Tốt, đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn!
Liên tục hai lần đạt tiêu chuẩn, có thể thấy trưởng lão khảo hạch kinh ngạc đến thế nào.
Đợi hạng khảo hạch đầu tiên kết thúc, hạng khảo hạch thứ hai chính thức bắt đầu, những đệ tử không đạt tiêu chuẩn đều bị mời ra ngoài.
Phía sau đại sảnh khảo hạch.
Chỗ này là một khoảnh đất lộ thiên, rộng khoảng năm mươi trượng vuông, trung tâm có một hồ nước nhỏ chừng một hai chục trượng, hai bên hồ nước là hai chiếc giá gỗ thẳng đứng cao mười mét, chỉnh thể quan sát, tựa hồ như một cây cầu gỗ bị người ta xóa đi phần giữa, trông vô cùng kì quái.
– Hạng mục khảo hạch thứ hai là trắc nghiệm khinh công của các ngươi, khinh công chú trọng là chân khí tinh thuần, bây giờ các ngươi đứng lên giá gỗ bên phải, lăng không bay được sang giá gỗ đối diện coi như khảo hạch thành công, đương nhiên, tay tóm được giá gỗ cũng coi như đạt tiêu chuẩn.
Ngẩng đầu, Diệp Trần nhìn thoáng một lượt, phát hiện khoảng cách giữa hai giá gỗ chính bằng chiều rộng của hồ, cũng chính là hai mươi trượng, sáu mươi sáu mét, Võ giả Luyện Khí Cảnh bình thường nhìn qua là muốn ngất, huống hồ lăng không bay sang bên kia.
Quả nhiên, trừ Uông Tuyết Mai, mấy người còn lại sắc mặt tái nhợt.
– Hai mươi trượng, cự ly quá xa! Vân du bộ của ta cùng lắm lăng không được hơn năm mươi mét, không thể xa hơn được nữa.
– Ngươi còn đỡ, tu luyện là khinh thân chi pháp Vân du bộ, ta tu luyện là Hổ phốc công, một hơi chỉ có hơn ba mươi mét, ba mươi mét còn lại tính sao?
Nghe mấy người nghị luận, khóe miệng Uông Tuyết Mai hơi nhếch lên, có vẻ rất tự tin.