Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 201: Trốn


Trên một đoạn tường thành khác, nội tâm Diệp Trần sụp đổ hơn phân nửa. Làm sao cũng không nghĩ đến được, Thất cấp yêu thú nói xuất hiện liền xuất hiện, hơn nữa lại xuất hiện sớm như vậy. Tất cả võ giả Bão Nguyên Cảnh trong nội thành cộng lại cũng không nhất định có thể hơn được Thất cấp yêu thú. Dù sao thiên tài khủng bố như Huyền Hậu cũng không phải có thể tùy ý thấy được, huống chi thực lực của đầu Thất cấp yêu này còn không cách nào xác định được, nói không chừng tương đương với võ giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ ấy chứ, khi đó thì dù có thiên tài như Huyền Hậu cũng không phải là đối thủ của nó.

“Không biết khi ta đạt đến tu vi Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ có thể đánh bại Thất cấp yêu thú không, theo lời của Thiên Lôi Tán Nhân thì tựa hồ rất khó, Kiếm Ý đại thành cũng chỉ có thể chạy trốn, không cách nào chống lại. ” Diệp Trần cho tới bây giờ còn chưa thấy qua Thất cấp yêu thú, cũng chưa từng gặp cường giả Tinh Cực Cảnh tác chiến chính diện, nên không cách nào phán đoán được chiến lực của Thất cấp yêu thú và cường giả Tinh Cực Cảnh đến cùng đạt đến cấp bậc gì.

Rất hiển nhiên Thiết Thành không có là thiên tài khủng bố như Huyền Hậu, không cách nào dùng tu vi Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ mà có thể chống lại thất cấp yêu thú Giác Long Mãng. Khi Giác Long Mãng phun ra đạo hắc khí thứ hai thì rốt cuộc cũng có Võ giả Bão Nguyên Cảnh lâm trận đào thoát được. Đối với bọn họ mà nói thì Thiết Thành diệt vong cũng chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi. Hiện tại nếu như không ly khai, đợi lát nữa muốn rời khỏi cũng khó khắn. Tánh mạnh cũng chỉ có một mà thôi.

Ầm ầm!

Lại một đạo hắc khí nữa xuyên qua hư không đánh trung cự đại thành môn Thiết Thành. Sau một khắc, thành môn dày đến một mét, được chết tạo từ sắt thép bị độc khí ăn mòn. Độc khí không bị hao tổn bao nhiêu vẫn một mực tiếp tục bay tới trung ương thành chủ phủ. Thành chủ phủ bị phân thành hai nửa. Độc khí đi một đường thẳng tắp mười mét. Mọi vật trên đường đi của nó đều biến mất dạng không thấy tăm hơi. Một chút cũng không còn.

– Thành chủ chết, mọi người chạy mau!

– Cái gì, thành chủ cũng chết, cái này còn thủ cái rắm gì nữa!

– Chờ một chút, nói không chừng có Cường giả Tinh Cực Cảnh chạy tới.

– Thú triều cũng không phải chỉ có xảy ra ở xung quanh Thiết Thành. Những thành thị khác đồng dạng cũng tao ngộ thú triều. Chỉ sợ Cường giả Tinh Cực Cảnh không thể đến cứu viện.

Đàn thú còn chưa có tiến hành hãm thành đến lúc nguy cấp thì nhân tâm những võ giả ở Thiết Thành đã tan rã. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenfull.vn

– Thủ không được, chỉ còn chạy trốn thôi!

Diệp Trần đứng bên cạnh, bọn người Điền Hại chỉ còn biết cười khổ nói.

Diệp Trần gật đầu nói:

– Việc đến nước này, lưu lại cũng chỉ là chịu chết.

Tại Hoàng Sơn Trấn, bởi vì không có thất cấp yêu thú nên bọn họ mới có thể liều mạng, tranh thủ bảo hộ thêm nữa… Nhưng hiện tại, ai có thể lưu lại để bảo vệ cho mọi người chạy trốn. Ai cũng không thể bảo hộ, hiện tại trước mặt là thất cấp yêu thú. Võ giả Bão Nguyên Cảnh quá trước mặt của thất cấp yêu thú cũng chủ là con sâu cái kiến. Trừ phi số lượng đạt tới trình độ kiến cắn chết voi thì mới có hi vọng.

Bầu trời tối sầm lại, hắc khí đột nhiên hướng tới chỗ Diệp Trần bay tới.

– Nguy hiểm!

Diệp Trần thân hình lập lòe, đứng nguyên tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh chân khí. Điền Hạo cũng với mỹ phụ phản ứng ngay sau Diệp Trần. Thi triển khinh công đến cực hạn, đám người Diệp Trần nhanh chóng di động sang bên phải.

Phốc phốc!

Mặt khác vài tên Võ giả Bão Nguyên Cảnh phản ứng không kịp, tính thêm cả tường thành cũng bị hắc khí thôn phệ, đến cả hài cốt cũng không còn.

Sắc mặt Điền Hạo tái nhợt, vừa rồi hắn phản ứng rất nhanh, bất quá tốc độ lại không có đủ nhanh. Thời khắc mấu chốt, Diệp Trần mới thoáng đẩy hắn một phát mới giúp cho bản thân hắn tránh khỏi phạm vi công kích của hắc khí.

Nhìn qua bên tường thành bị biến mất, trong lòng Điền Hạo thập phần sợ hãi, hắn nghiêng đầu đối với Diệp Trần cảm kích nói:

– Ta thiếu nợ ngươi một mạng. Ngày sau tất sẽ trả lại.

Diệp Trần không nói gi, hắn tựa hồ cảm ứng được cái gì đó, quay đầu về phía chân trời nhìn lại.

– Như thế nào?

Mỹ phụ cùng Điền Hạo nghi vấn hỏi.

– Có Cường giả Tinh Cực Cảnh đến!

Diệp Trần từ từ thở ra một hơi khí tức.

– Cường giả Tinh Cực Cảnh đến. Thiết Thành được cứu rồi!

Nói cho cùng mầy người đều không đánh lòng chứng kiến toàn một nhân loại trong thành lọt vào trận đồ sát của yêu thú.

Nơi chân trời xa, một điểm hỏa quang dần dần phóng đại.

Hỏa mang tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt khoảng cách vẫn còn trên ngàn trượng vậy mà thoáng cái thân ảnh bên trong hỏa quang đã có thể thấy được hình dáng rõ ràng. Người này giống như một hỏa cầu khổng lồ phóng tới.

Thấy thế Điền Hạo vận chuyển chân khí, giương giọng nói:

– Mọi người không nên tuyệt vọng, Cường giả Tinh Cực Cảnh của Luyện Hỏa Môn ta đã đến đây cứu viện.

– Là sự thật, thực sự Cường giả Tinh Cực Cảnh đã đến Thiết Thành.

Hỏa mang thanh thế vô cùng lớn, chỉ chốc lát sau, mọi người tựu đều cảm nhận được khí thế cùng nhiệt động nóng bỏng của người này. Giác Long Mãng trong bầy yêu thú đồng thời cũng phát hiện ra hỏa mang. Ánh măt nó lạnh như băng gắt gao khóa chặt lấy phương vị của hỏa mang. Sau đó há mồm phun ra một đạo hắc khí đen kịt.

– Phá cho ta!

Thanh âm từ trong hỏa mang truyền ra. Ngay sau đó một đạo đao khí hỏa diễm thật lớn phách không bắn tới cùng hắc khí đối trọng.

Oanh!

Sóng xung kích đáng sợ tầng tầng lớp lớp bắn ra bốn phương tám hướng. Trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái hố rộng vài trăm mét, sau mấy chục thước.

Bá!

Hóa mang tản ra, bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh đám người Điền Hạo. Là một lão giả đã hơn sáu mươi tuổi, mặc một bộ trường bào, ống tay áo có hỏa diễm đồ vân.

Điền Hạo cung kính nói:

– Thái thượng trưởng lão!

Lão giả gật đầu, ngưng trọng nói:

– Để cho tất cả mọi người ly khai Thiết Thành, tiền về Kim Đỉnh Thành, chỉ có chỗ đó mới có thể thủ được.

– Cái gì? Có thái thượng trưởng lão tại đây chúng ta nhất định có thể thủ được ở Thiết Thành.

Điền Hạo sững sờ nói, hắn thực không ngờ được lão giả sẽ nói ra những lời như vậy.

Lão giả thời dài một hơi:

– Nếu như là thất cấp yêu thú khác thì ta có lòng tin bản thân mình có thể chống lại, thậm chí là đánh bại, nhưng là Giác Long Mãng này lại cường đại vô cùng. Thực lực không sai biệt lắm thì có thể so với Tinh Cực Cảnh trung kỳ võ giả. Ta chỉ có thể tạm thời ngăn chặn nó được một lúc. Một lúc sau, ngay cả ta cũng phải chạy trốn.

– Thái thượng trưởng lão cũng không đánh lại nó?

Điền Hạo hít một hơi lãnh khí.

Diệp Trần im lặng, mang theo gần trăm vạn nhân khẩu chạy tới mấy ngàn dặm đường để đến Kim Đỉnh Thành. Đây tuyệt đối không phải là một ý kiến hay. Trong lúc thú triều xảy ra thì bên ngoài thành khắp nơi đều là yêu thú. Đừng nói là gần trăm vạn nhân khẩu. Chi dù là có ngàn vạn nhân khẩu đi chăng nữa nếu như gặp phải yêu thú thì cũng bị tàn sát sạch sẽ. Nhưng đối phương cũng nói rõ, bản thân chỉ có thể ngăn chặn được Giác Long Mãng trong chốc lát, không có cách nào có thể đánh bại được nó. Nói cách khác thì trốn cũng chết mà không trốn cũng chết. Gàn trăm vạn nhân khẩu ở Thiết Thành vận mệnh đã định, không có cách nào có thể thay đổi.

Ngay khi hai người còn đang đối thoại thì kích thứ hai của Giác Long Mãng đã đến!

Xoẹt!

Hắc khí đen kịt lóe lên rồi biến mất, bầu trời sáng tối bất định.

– Mau dẫn người ly khai, ta chỉ có thể ngăn chặn được một phút đồng hồ.

Lão giả đột ngột từ dưới đất bay lên trong tay xuất hiện một mồi hỏa diễm thiêu đốt Đại Khảm Đao. Khảm Đao ở trong hư không xuất ra một đạo kinh diễm đường vòng cung, trảm tới hắc khí.

Hắc khí một lần nữa bị đánh tan, tay cầm đao của lão giả lại tiếp tục chém tới Giác Long Mãng.

Điền Hạo nhanh chóng thông tri cho mọi người. Hiện giờ tất cả mọi người đều biết được sự tình, không thể không mở ra ba mặt của thành, chuẩn bị hướng tới Kim Đỉnh Thành chạy trốn. Chỉ trong chốc lát công phu, tất cả mọi người lui trở về Thiết Thành, nguyên lai là bốn phương tám hướng đồng dạng đều có thú triều đi qua. Số lượng cũng trên trăm vạn, đông nghịt một mảnh. Hiện tại đã vây quanh Thiết Thành chật như nêm cối. Đừng nói là người bình thường, coi như là Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ võ giả cũng chưa chắc có thể đột phá qua tầng tầng lớp lớp yêu thú.

– Hỏng bét!

Trên tường thành, sắc mặt tất cả Võ giả Bão Nguyên Cảnh trắng bệch, trước đó bọn hắn còn có thể dựa vào thực lực của bản thân để mà ly khai, hiện tại khắp núi đồi, đâu đâu cũng có yêu thú. Trong đó không thiếu lục cấp yêu thú đỉnh phong. Làm sao có thể trốn được nữa. Sớm biết tình cảnh như bây giờ thì đã trốn đi từ lúc trước.

Ầm ầm!

Tốc độ yêu thú cực nhanh, thời gian không đến nửa chén trà Thiết Thành hoàn toàn biến thành mỳ vằn thắn. Trên bầu trời dưới tường thành mỗi một tấc không gian đều có thể chứng kiến đủ loại yêu thú.

Những người gặp nạn đầu tiên chính là võ giả đứng ở trên tường thành. Cơ hồ trong nháy mắt tựu có tới mấy trăm người bị yêu thú phi hành xe thành phấn vụn. Trong đó kể cả một gã Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ võ giả đã từng đánh chết một đầu lục cấp yêu thú – Tứ Túc Liệt Hỏa Điểu.

– Phong Vân Tàn Quyển!

Đối mặt với phần đông yêu thú phi hành, Diệp Trần lựa chọn kiếm chiêu có lực công kích trong phạm vi rộng. Một kiếm chém ra, kiếm khí xoắn động khí lưu, hình thành cực đại phong long quyển

Xuy xuy xuy xuy xuy xuy………….

Ngũ cấp yêu thú chỉ cần khẽ tới gần phong long quyển cũng sẽ bị nó hút vào bên trong cắt thành phấn vụn. Ngũ cấp yêu thú tuy rằng có được phòng ngự rất cao nhưng cũng không cách nào ổn định được thân thể. Bị phong long quyển hút lấy, bay vòng tròn trên không rồi cuối cùng cũng bị kiếm khí kích xạ chém giết.

Ngao a……!

Một tiếng sói tru kinh thiên động địa truyền đến khiến cho bọn người Diệp Trần chấn động tâm thần, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía xa.

Phía trên đàn thú, một đầu yêu lang cực lớn tỏa ra yêu khí cường đại hướng đến Thiết Thành chém giết. Đúng là lục cấp yêu thú vương giả – Âm Phong Lang.

Không đợi cho mọi người kịp phản ứng, lại có một tiếng gầm gừ từ phía xa truyền lại, đại địa kịch liệt lắc lư, một đầu yêu hùng so với Âm Phong Lang còn to lớn hơn rất nhiều nhảy dựng lên. Như là hắc vân nhanh chóng bay tới Thiết Thành, khí tức thô bạo khiến cho yêu thú phi hành trên bầu trời tứ tán mở ra một lối đi, không dám tới gần.

– Lục cấp yêu thú đỉnh phong Âm Phong Lang!

– Lục cấp yêu thú đỉnh phong Hắc Khôi Hùng!

Mỹ phụ thì thào lên tiếng.

Điền Hạo hung hăng hít vào một hơi khí tức, mở miệng nói:

– Mấy vị lúc này không trốn, thì không còn có cơ hội nữa đâu.

Âm Phong Lang cùng Hắc Khôi Hùng đều là lục cấp yêu thú vương giả, với thực lực của bọn hắn căn bản là không có lực chống lại. Mà về sau yêu thú càng nhiều, nào ai biết còn có lục cấp yêu thú đỉnh phong nào chạy tới nữa không.

Diệp Trần liếc nhìn Thiết Thành ở sau lưng, bất đắc dĩ nói:

– Trốn a!

Vèo! Vèo! Vèo!….

Trong lúc mấy người nói chuyện thì tuyệt đại bộ phận Võ giả Bão Nguyên Cảnh tại Thiết Thành đều thi triển khinh công hướng tới phía yêu thú tương đối thưa thớt mà bỏ chạy.

Ba người Diệp Trần theo sát ngay sau mọi người.

Ah!

Phía trước có vài tên Võ giả Bão Nguyên Cảnh đột nhiên bị một đầu lưỡi dài nhỏ cuốn lấy, trên đầu lưỡi là những gai nhọn mọc ngược xuôi, nhẹ nhàng kéo một phát, thân thể của mấy người kia chia năm xẻ bảy.

– Là lục cấp yêu thú đỉnh phong Tam Nhãn Thiềm Thừ, chạy mau!

Nghe vậy đến cả Diệp Trần ở bên trong cũng phải tăng tốc độ lên cực hạn, căn bản không dám dừng lại một giây phút nào. Nơi đây đã không còn là địa phương mà Võ giả Bão Nguyên Cảnh có thể hoành hành. Chỉ có Cường giả Tinh Cực Cảnh mới có thể tự do xuất nhập.

Kế tức nửa khắc đồng hồ trôi qua, có hơn hai trăm tên Võ giả Bão Nguyên Cảnh bị tổn thương, còn lại không đến một trăm tên đại đa số đều chết dưới trảo của lục cấp yêu thú. Một số nhỏ thì bị thương nặng ngã xuống bầy thú, bị vô số yêu thú cấp thấp vây công cắn xé.

– Thái Thượng Kinh Vân!

– Liệt Nguyên Trảm!

– Hồ Quang Trảm!

Ba người Diệp Trần đồng dạng không dễ chịu gì, tuy nhiên bọn họ cẩn thận từng li từng tý tránh khỏi lục cấp yêu thú đỉnh phong, rất nhanh bị một đám lục cấp yêu thú bình thường bao vây lâm vào trong nguy cơ.

Bên kia thái thượng trưởng lão của Luyện Hỏa Môn cùng Giác Long Mang đang chiến đấu đến hồi gay cấn.

Giác Long Mãng trừ công kích từ xa cực kỳ lợi hại ra thì năng lực cận chiến lại càng mạnh hơn. Lăng không qua vài trăm mét thôi là trong phạm vi ngàn mét không khí toàn bộ bị khu trừ, trở thành trạng thái chân không. Tại bên trong bất luận là vật thể gì đều không có tồn tại sức nặng.

Lão giả hét lớn một tiếng, hỏa mang trên người tỏa ra hung mãnh. So với trước càng cường đại hơn, chẳng mấy chốc mà lão giả trở thành nhân hình hỏa trị.

Phanh!

Một đao chém lên đuôi của Giác Long Mãng, lão giả liền bị đánh bay ra ngoài, mượn cỗ lực đạo này thân hình hắn lập lòe, hướng tới chỗ ba người Diệp Trần.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Vạn Đạo Kiếm Tôn

Chương 201: Trốn!


“Hừ!”

Dương Tái Hiên bên ngoài thân bao trùm lấy một tầng Kim sắc Linh lực, cầm trong tay chiến đao giống như cái thế Ma Thần, hắn một mình một người tại thời khắc này lại là đồng thời đối kháng trọn vẹn sáu gã Đại Vũ Vương Triều thiên tài.

Cái này sáu gã thiên tài chính giữa, bất ngờ còn có Trương Không vị này tại Tích Phân Bảng bên trên bài danh thứ sáu đỉnh tiêm cường giả.

Có thể kết quả, chỉ thấy Dương Tái Hiên lần lượt không ngừng vung bổ ra chiến đao, mỗi một đao đều Bá khí vô cùng, uy năng cường hoành, quét ngang hết thảy.

Một người một đao, đồng thời đối kháng sáu gã thiên tài, lại chút nào không rơi vào thế hạ phong.

“Thật là lợi hại tiểu gia hỏa!”

“Lấy một địch sáu, vậy mà đều không rơi vào thế hạ phong?”

“Trên người hắn cái kia tầng Kim sắc Linh lực, tựa hồ là Hoàng Thiên chi khí?”

“Là Hoàng Thiên chi khí, Đại Vũ Vương Triều hoàng thất Vô Thượng công pháp Hoàng Thiên Quyết chỉ mới có đích Hoàng Thiên chi khí, tiểu gia hỏa kia trước khi vẫn dấu kín lấy thực lực, hắn là không muốn bạo lộ công pháp của mình, xem ra, lai lịch của hắn không giống bình thường a.”

Hư không phía trên không ít quốc quân các cường giả đều âm thầm cảm khái lấy, đồng thời ánh mắt lại không tự chủ được hướng Đại Vũ Vương Triều quốc quân, tên kia xuyên lấy hoàng bào khuôn mặt tang thương lão giả nhìn sang.

Giờ phút này cái này tang thương lão giả quan sát lấy phía dưới, khi thấy Dương Tái Hiên trên người tràn ngập cái kia tầng Kim sắc Linh lực lúc, khuôn mặt của hắn lúc này âm trầm xuống.

“Là hắn, Dương Thiên!”

“Cái kia phản nghịch!”

Tang thương lão giả nắm chặt hai tay, trong mắt đúng là sát ý.

Phía dưới trên chiến trường, một mảnh đống bừa bộn.

Đáng sợ giao kích âm thanh liên tiếp vang lên, từng đạo cường hoành khí tức trùng thiên.

Mà kịch chiến hai phe, cứ việc Dương Tái Hiên giờ phút này bạo phát sức một mình trực tiếp chống lại trọn vẹn sáu vị Đại Vũ Vương Triều thiên tài, có thể Đại Vũ Vương Triều là hai chi tiểu đội liên hợp cùng một chỗ, khoảng chừng mười bốn người.

Tựu tính toán bị Dương Tái Hiên chặn sáu người, vẫn như trước còn có tám người, trong đó còn có Cổ Viêm tồn tại, hoàn toàn nghiền áp Tô Nhu, Bách Lý Thần mấy người.

“Đáng chết.”

Kiếm Vô Song chứng kiến bên cạnh Bách Lý Thần, Phong Vũ Thiên, Mộ Doanh Doanh ba người đang cùng Đại Vũ Vương Triều cường giả giao phong chính giữa liên tiếp bại lui, sắc mặt lúc này âm trầm xuống.

“Được thi triển Đoạt Linh Bí Thuật liều mạng rồi…”

Kiếm Vô Song hai con mắt híp lại.

Đoạt Linh Bí Thuật, là hắn cuối cùng át chủ bài, không đến bị bất đắc dĩ, hắn sẽ không dễ dàng thi triển.

Dù sao Đoạt Linh Bí Thuật đối với thân thể phụ tải quá lớn, một thi triển, mấy ngày kế tiếp thời gian hắn đều mất đi chiến lực, mà ở Đăng Thiên Cốc trên chiến trường, một mất đi chiến lực, cũng chỉ có bỏ quyền đào thải hoặc là bị diệt sát lưỡng loại khả năng.



— QUẢNG CÁO —

Nhưng tình cảnh hiện tại…

Kiếm Vô Song một lòng muốn thi triển Đoạt Linh Bí Thuật, nhưng vào lúc này, một cỗ kinh khủng khí tức đột ngột tự giữa đám người bạo phát.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người lập tức hướng cỗ hơi thở này ngọn nguồn nhìn sang.

“Là nàng!”

“Nữ nhân này!”

Đại Vũ Vương Triều chư nhiều thiên tài đều kinh ngạc nhìn về phía bộc phát ra cỗ hơi thở này người.

Người này, là Tô Nhu.

Giờ phút này Tô Nhu, tay áo tóc đều bị thổi bay, trên người cái kia cỗ kinh khủng khí tức như trước tại điên cuồng tăng vọt, trong chớp mắt liền đã đạt đến một cái không thể tưởng tượng nổi độ cao.

Theo sát lấy, Tô Nhu đôi mắt phát lạnh, vung tay lên ầm ầm ~~~ mênh mông màu xanh biếc Linh lực điên cuồng bạo tuôn ra mà ra, tạo thành cực lớn màu xanh biếc nước lũ.

Màu xanh biếc nước lũ uy năng ngập trời, cuốn sạch ra, chỉ một thoáng liền bao trùm toàn bộ bình thường.

Vô tận màu xanh biếc năng lượng tạo thành một cây sắc bén gai nhọn hoắt, tại thời khắc này nhao nhao hướng những Đại Vũ Vương Triều kia đám thiên tài bọn họ hung hãn đâm tới.

“Cái quỷ gì thứ đồ vật?”

Những Đại Vũ Vương Triều này thiên tài đều thất kinh.

Dùng thực lực của bọn hắn đem hết toàn lực hạ muốn ngăn cản những gai nhọn hoắt này công kích cũng không phải khó, có thể mấu chốt là gai nhọn hoắt rất nhiều nhiều nữa…, toàn bộ chiến trường khắp nơi đều là, liên tiếp bạo đâm mà đến.

Trong lúc nhất thời, sở hữu Đại Vũ Vương Triều thiên tài đều chỉ có thể đem hết toàn lực đi ngăn cản những gai nhọn hoắt này.

Mà Kiếm Vô Song bọn người, tại thời khắc này tuy nhiên cũng không ra tay đến.

“Đi nhanh lên!” Tô Nhu khẽ quát một tiếng, thanh âm rõ ràng cũng có chút lo lắng.

“Lão tứ!” Kiếm Vô Song nhìn Tô Nhu liếc, chợt cũng không do dự, “Đi!”

Lúc này Kiếm Vô Song, Dương Tái Hiên, Bách Lý Thần, Phong Vũ Thiên, Mộ Doanh Doanh năm người vội vàng theo chiến trường chính giữa rút ra thân hình, sau đó hướng phía phụ cận rừng rậm bạo lướt mà đi.

Mà Tô Nhu cũng đồng dạng rút ra thân hình cùng Kiếm Vô Song bọn người đồng loạt rời đi.

Thẳng đến Tô Nhu triệt để ly khai, cái kia màu xanh biếc nước lũ uy năng mới chậm rãi yếu bớt, những không ngừng kia bạo lướt mà ra gai nhọn hoắt cũng mới ngừng lại được.

Vèo! Vèo! Vèo!

Đại Vũ Vương Triều chư nhiều thiên tài xuất hiện tại mấy cây đại thụ trên ngọn cây, nhìn về phía trước Kiếm Vô Song bọn người thân ảnh cũng đã biến mất tại tầm mắt của bọn hắn chính giữa, nguyên một đám sắc mặt đều không thế nào đẹp mắt.


— QUẢNG CÁO —

“Lại bị bọn hắn chạy thoát!” Cổ Viêm thanh âm trầm thấp.

“Hết cách rồi, không nghĩ tới cái này chi đến từ cỡ nhỏ vương triều tiểu đội, thực lực như vậy rất cao minh, cái kia Kiếm Vô Song cùng Dương Tái Hiên hai người cũng đã đủ khó chơi được rồi, không nghĩ tới bọn hắn chính giữa còn cất dấu một cái khủng bố như thế nữ nhân.” Trương Không cũng hai con mắt híp lại.

Vừa mới Tô Nhu thi triển thủ đoạn, có thể thực làm bọn hắn giật mình không thôi.

Tô Nhu gần kề chỉ là một người, lại trực tiếp ngăn cản bọn hắn mười bốn người thiên tài.

“Hừ, bọn hắn cũng chỉ là tạm thời chạy thoát mà thôi.” Cổ Viêm hừ lạnh lấy, “Tiêu Tiêu, ngươi bên kia thế nào?”

Tên kia cô gái mặc áo đen khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Vừa mới nữ nhân kia thi triển thủ đoạn phi thường khó được, ta đem hết toàn lực cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, mà Huyết Giáp Trùng tất bị trong đó một căn gai nhọn hoắt cho diệt sát rồi, ta chỉ có thể lần nữa ấp trứng một đầu, cần một canh giờ.”

“Chỉ một lát thời gian, bọn hắn chạy không được rất xa, chúng ta ở này chờ bên trên một canh giờ cũng được.” Cổ Viêm đạo.

“Tốt.” Trương Không cũng gật đầu.

Khi biết Dương Tái Hiên thân phận chân chính là cái kia Dương ngày sau, bọn hắn những Đại Vũ Vương Triều này thiên tài, cũng đã triệt để nhìn chằm chằm vào Thiên Tông Vương Triều tiểu đội.

Không đem Dương Tái Hiên giết chết, bọn hắn tuyệt sẽ không bỏ qua.

Nhưng vào lúc này…

“Ha ha, đều đến đông đủ à?”

Một đạo cười khẽ âm thanh bỗng nhiên vang lên, theo sát lấy tại đây bầy Đại Vũ Vương Triều thiên tài bên cạnh trên ngọn cây, một đạo huyết bào thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.

Đây là người sắc mặt tuấn lạnh nam tử trẻ tuổi, cái này nam tử trẻ tuổi sau lưng gánh vác lấy một thanh Huyết Kiếm, khóe miệng mang theo tà mị dáng tươi cười, giờ phút này chính nhiều hứng thú nhìn xem Đại Vũ Vương Triều những thiên tài này.

Chứng kiến người tới, Đại Vũ Vương Triều những thiên tài này thần sắc đều là khẽ động.

“Lăng Huyết Vũ!”

“Huyết Kiếm!”

Lăng Huyết Vũ, Đại Vũ Vương Triều lần này công nhận đệ nhất thiên tài, Tích Phân Bảng bên trên, bài danh thứ hai!

Cái này Lăng Huyết Vũ cùng cái kia xếp hàng thứ nhất Mộng Vô Thiên, hai người bọn họ tại là lần này Cực Đông Thú Liệp bên trên công nhận lưỡng đại quái vật.

Mà đồng dạng là Đại Vũ Vương Triều thiên tài, có thể Lăng Huyết Vũ bởi vì thực lực quá mức cường hoành quan hệ, cho nên tại Đăng Thiên Cốc cướp đoạt chiến cái này mấy lần, Lăng Huyết Vũ đều là tự mình một mình một người tại Đăng Thiên Cốc trong lưu lạc giết chóc.

Tuy nhiên cũng chỉ có một người, có thể hắn lại từng một mình đánh tan qua một chi cỡ trung vương triều tiểu đội!

Chứng kiến Lăng Huyết Vũ đã đến, Cổ Viêm cùng Trương Không thần sắc tắc thì có chút mất tự nhiên.

Hắn hai người rất rõ ràng, Dương Tái Hiên xuất hiện đối với bọn họ mà nói là một hồi cơ duyên, có thể nếu là Lăng Huyết Vũ tham dự đến trong đó, trận này cơ duyên chỉ sợ sẽ không hắn hai người phần rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.