Khi người ta mất đi thị giác, thính giác của họ sẽ trở nên nhanh nhạy hơn.
Quả thật là giọng nói của Hàng Án, được truyền từ bên trái tới.
Giang Nhan gọi: “Hàng Án?”
“Chị, là em.”
“Em có thể nhìn thấy tôi không?” Giang Nhan hỏi tiếp vấn đề cô quan tâm nhất: “Ngoài chúng ta còn ai ở phòng này không?”
“Chỉ có hai chúng ta thôi.” Giọng Hàng Án khàn khàn, đã lâu không uống nước, cả người mệt mỏi: “Chị, chị sợ sao?”
Giang Nhan cảm thấy kỳ lạ, phản ứng đầu tiên của Hàng Án khi nhìn thấy cô ấy không phải nên hỏi làm thế nào mà cô đến được đây sao? Tại sao cậu lại tập trung vào việc cô có sợ hay không?
Trong lòng Giang Nhan đã có một suy nghĩ nhưng cô không nói ra.
“Không phải em nên hỏi tại sao tôi lại ở đây sao?”
Hàng Án rất bình tĩnh: “Chị à, tra xét nguyên nhân xảy ra sự việc cũng vô ích, quan trọng nhất là tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề.”
Cũng đúng, cậu vẫn luôn rất thông suốt, Giang Nhan thay đổi câu hỏi: “Em đã ở đây bao lâu rồi, có gặp người nào khác không? Em có thấy Triệu Cầm và Lý Giai Giai không?”
“Không có, lúc tỉnh lại em đã ở đây rồi, có một bệnh nhân kéo em vào, khoảng nửa tiếng sau thì lại mang chị vào, từ đó không thấy quay lại nữa.”
“Em có thể nhìn thấy đúng không? Em có thể nghĩ cách tới chỗ tôi để tháo thứ đang bịt mắt tôi xuống không?” Lúc bị mang đi Giang Nhan vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cô xác định loại này giống loại lần trước cô bị bịt mắt, là loại có mật mã.
Hàng Án: “Mật mã là sáu số 9, lúc người kia đưa chị vào em có nhìn thấy, nhưng hiện tại tay chân em cũng bị trói lại nên không cách ấn mật mã giúp chị.”
Giang Nhan im lặng trong ít phút.
Trước khi bị điện giật, cô cảm giác được bên cạnh họ không chỉ xuất hiện một bệnh nhân, ít nhất cũng phải 7 – 8 người.
Tất nhiên cô có thể chống lại, nhưng đã không kịp, thật ra chuyện đó cũng cần thiết.
“Trong phòng có thứ gì có thể cắt dây thừng trên người tôi không?”
“Thật ra thì có nhưng mà…” Hàng Án chớp mắt do dự: “Nhưng em không biết khi nào kẻ đó quay lại.”
“Thử trước đi.” Ít ra còn tốt hơn ngồi chờ chết.
Lúc này, có tiếng mở cửa kẽo kẹt nặng nề vang lên, sau đó trong phòng vang lên tiếng bước chân.
“Hai câu hỏi.” Giọng nói của người đàn ông rất gần với Giang Nhan, theo giọng nói thì có vẻ tuổi cũng khá lớn.
“Thứ nhất, cô đang bị nhốt ở đâu? Thứ hai, mật mã bịt mắt của cô là gì? Trả lời đúng sẽ thả các người ra.”
Giang Nhan do dự một lúc, tựa như đang đánh giá mức độ tin cậy trong lời nói của người đàn ông.
Người đàn ông tiếp tục: “Nếu cô trả lời sai, cả hai các người đều phải chết ở đây.”
“Chị…” Hàng Án lo lắng kêu lên.
Hắn nhắc nhở: “Hai câu hỏi này dành cho cô, không phải cậu ta.”
“Chúng tôi bị nhốt trong nhà kho dưới tầng hầm, ở gian phòng trong cùng của hành lang bên trái, mật mã là chín số 6.”
Người đàn ông im lặng.
“Làm sao cô đoán được?” Hắn có chút hứng thú nhìn Giang Nhan: “Vừa rồi rõ ràng cô đã ngất đi.” Hắn rất tin tưởng vào chính mình, lúc mang người đi không có chuyện tỉnh lại giữa chừng, càng
không nói đến tìm thấy manh mối được.
Giang Nhan bình tĩnh đáp: “Đoán.”
“Cậu ta vào đây sớm hơn cô, mắt không bị bịt kín nên có thể dễ dàng nhìn thấy mật mã bịt mắt của cô, vừa rồi cậu ta cũng đã nói cho cô, cô không tin cậu ta sao?”
“Vậy nên tôi mới đoán, may là vận khí tốt nên đoán đúng rồi.”
Tất nhiên người đàn ông không tin, trong số những người bị bắt chỉ có Giang Nhan có thể đưa ra câu trả lời chính xác, nhưng lý do đằng sau thì không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
“Quả thật cô rất may mắn.”
Tất nhiên Giang Nhan sẽ không nói thật, trước khi bị đánh gục thì cô đã ghép xong những hoa văn trên hành lang thành một bức tranh hoàn chỉnh trong đầu, có vẻ như bị phân mảnh, nhưng vẫn có dấu vết để lần theo.
Nhưng cũng chỉ là suy đoán của cô.
Âm thanh khi người đàn ông mở cửa rất nặng nề, giống như cửa gỗ, cửa gổ có hoa văn chỉ có tầng hầm nhà kho và phòng dụng cụ, nhưng sự khác biệt giữa hai phòng này là trong nhà kho có vẽ một tấm gương, vậy nên mọi thứ bị đảo ngược.
Dựa vào manh mối trên những hoa văn đó, cô không hoàn toàn tin tưởng vào Hàng Án nhưng cô cũng chọn tin một nửa.
“Cô thật thông minh.”Gã có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô: “Vậy cô đoán xem vì sao bị dẫn tới đây?”
Giang Nhan không trả lời: “Ông đã đáp ứng thả chúng tôi ra ngoài.”
Căn phòng lại chìm vào im lặng, một lát sau, chiếc khăn bịt mắt của Giang Nhan được tháo xuống, người cô nhìn thấy không phải là Hàng Án mà là một khuôn mặt xa lạ, rất gầy gò ốm yếu, trên mặt chỉ còn da bọc xương, đôi mắt trũng sâu, biểu cảm cứng đờ.
Có lẽ gã đã bị nhốt trong này lâu lắm rồi, từ trạng thái tinh thần mà nói quả thật đây là một người bệnh, nhưng tính tình không bị cuồng bạo.
Điều dễ thấy nhất là con dao sắc bén trên tay gã
Giang Nhan tin nếu vừa rồi cô trả lời sai, con dao sắc bén sẽ đâm thẳng vào người cô.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú, tháo nút thắt dây thừng trên người cô rồi ra ngoài mà không để lại lời nhắn nào.
Cửa gỗ đóng lại, Giang Nhan nhìn về phía Hàng Án, đôi mắt cậu cũng bị che lại.
Vậy làm sao cậu thấy được mật mã?
Giang Nhan không nói gì, gỡ bỏ khăn bịt mắt xuống giúp Hàng Án.
Câu hỏi đầu tiên của Hàng Án là: “Chị không tin em sao?”
Đầu tóc rối bù, có chút nhếch nhác, ánh mắt lộ vẻ vô tội đáng thương.
Giang Nhan nhận ra thông điệp từ ánh mắt ấy: Hàng Án rất tín nhiệm cô nhưng cô lại không tin tưởng cậu hoàn toàn.
Dù cho Giang Nhan trả lời đúng nhưng Hàng Án vẫn cảm thấy bị phản bội.
Giang Nhan bình tĩnh cởi bỏ dây trói trên tay chân cậu: “Tôi chỉ tin tưởng chính mình.”
Cô nhìn Hàng Án, lời nói có chút tàn nhẫn: “Cho nên Hàng Án, em đừng quá tin tưởng tôi, chúng ta không phải người thân, đến lúc thực sự nguy cấp tôi cũng sẽ từ bỏ, chẳng phải em cũng cùng gã kia hợp tác diễn kịch lừa gạt tôi sao?”
Nếu cô không giải mã được hoa văn kia thì không biết vừa rồi sẽ phát sinh chuyện gì.
May mà kẻ tâm thần kia cũng biết giữ chữ tín.