Trên đường đến bệnh viện tâm thần, mặt Giang Nhan vẫn lạnh tanh, không nói một lời.
Tình cảm cô dành cho Diêu Chấn đã chấm dứt kể từ ngày cô nhận ra hắn ngoại tình với một nữ sinh, bây giờ với cô hắn chỉ là một người xa lạ, không thích, cũng không hận.
Nhưng cô không muốn nói gì hắn, cần làm thủ tục ly hôn trước, cô không muốn có bất kỳ liên hệ gì với Diêu Chấn nữa, bị người thân nhất phản bội chỉ nghĩ thôi đã thấy ghê tởm, chứ đừng nói đến phải đối mặt với hắn.
Áp suất không khí trong xe rất thấp, Lăng Dũng vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đếm quãng đường vừa nghĩ đến Hàng Án, không chú ý đến cuộc hội thoại giữa hai người.
Trong xe có học sinh, Diêu Chấn không dám nói ra lời, do dự hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Đã tìm được nghi phạm lần trước sao? Gần đây em thế nào?”
Giang Nhan nhìn thẳng về phía trước, một cái liếc mắt cũng không cho hắn.
Bây giờ bày đặt quan tâm, lòng Tư Mã Chiêu không nói cũng biết.
“Ngày hôm kia cha gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của chúng ta. Giang Nhan, anh cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa, chúng ta chia tay sớm cũng tốt, nói rõ ràng với gia đình.”
Nói xong, Diêu Chấn ngước mắt lên và thận trọng nhìn Giang Nhan, lại thấy cô không hề có phản ứng.
Im lặng một lúc, anh ta dịu giọng lại thương lượng với cô: “Ngoại trừ căn nhà anh mua ở trường, những thứ khác anh đều không cần. Giang Nhan, anh biết trong lòng em có oán hận, nhưng chuyện này đến đây là kết thúc. Ly hôn đối với chúng ta đều có lợi.”
Giang Nhan cười lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
Loại lời nay Diêu Chấn cũng có mặt mũi nói ra.
Diêu Chấn thở dài, gần như là cầu xin: “Đối với anh tình hình hiện tại như là bị tra tấn vậy, nếu không thì sao lại làm phiền em.”
Giang Nhan vẫn không lên tiếng.
Trong xe chỉ có giọng nói của Diêu Chấn, không khí muốn đóng băng.
Diêu Chấn không biết Giang Nhan đang nghĩ gì nên cắn răng nói tiếp: “Trước khi Lục San và anh ở bên nhau, cô ấy đã đến bệnh viện tâm thần Thiên Đường hai lần, nhắc đến nơi đó là thấy sợ hãi, suốt thời gian đó đều đến tìm anh.”
“Chuyện mà anh nói tôi sẽ quan tâm là cái này à?”
“Nhưng nghe anh nói như vậy, một giáo sư đại học giảng dạy triết học như anh lại thấu hiểu khai thông cảm xúc bệnh nhân giỏi hơn bác sĩ tâm lý như tôi, anh không đổi nghề với tôi thật là đáng tiếc.”
Giang Nhan nói chuyện chứa dao kiếm nhưng giọng nói vững vàng, tốc độ lái xe vẫn không đổi.
Hiện tại cảm xúc của cô đã ổn định.
Trầm mặc một hồi, Diêu Chấn thở dài: “Em là bác sĩ tâm lý, hẳn em biết thứ gì có thể dễ dàng hủy hoại tinh thần bệnh nhân, bây giờ anh là cọng rơm cứu mạng của Lục San, không có anh thì cô ấy sẽ không thể cầm cự được nữa. Gần đây tình hình của anh cũng không tốt lắm…”
Giang Nhan ngắt lời hắn: “Nếu chỉ để nói những lời này thì anh có thể xuống xe ngay bây giờ. Diêu Chấn, kết hôn là tôi quyết định, ly hôn cũng là tôi quyết định.”
Diêu Chấn biết cô đã hết kiên nhẫn, những lời cô đã nói thì sẽ không lặp lại nữa, anh ta do dự hồi lâu, mệt mỏi nói: “Giang Nhan, chẵng lẽ em cảm thất chúng ta đi đến bước này đều là lỗi của anh sao? Em luôn cho rằng mình có thể nhìn thấu tất cả, chỉ cần có một chút hoài nghi sẽ phóng đại nó lên, khi ở bên em thật sự làm anh không thở nổi.”
“Em đúng là rất thông minh, không cần anh nói một chữ nào cũng có thể đoán được anh đang làm gì, nhưng cũng bởi vậy có đôi khi em rất tự phụ, nếu không phải vì em cao cao tại thượng như vậy thì chúng ta cũng sẽ không đến bước này.”
“Em cảm thấy tất cả đều là lỗi của anh, chẳng lẽ em không nghĩ anh đến bước này là do em dồn ép… Hôn nhân của chúng ta là như vậy, học sinh của em xảy ra chuyện cũng như vậy, em luôn nóng lòng muốn tìm ra đáp án, chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình mà không cho người khác cơ hội…”
“Diêu Chấn.” Giang Nhan lười nghe hắn nhắc lại chuyện cũ, hơi nhếch môi cười nhạt: “Anh ngoại tình là do tôi ép sao? Nếu tình cảm của anh kiên định thì sao lại sợ hãi trước hoài nghi của tôi, bị dao động trước suy đoán của tôi? Nếu một người thực sự muốn phạm sai lầm thì chẳng bao giờ liên quan với người khác, bởi vì không ai có thể kiểm soát suy nghĩ của người đó rồi đẩy hắn xuống vực sâu. Nói thẳng ra anh là loại người như vậy, nội tâm yếu ớt và ích kỷ, đẩy sai lầm của mình cho người khá để tìm kiếm sự an ủi, bù đắp cho sự cắn rứt của lương tâm”.
“Lần đầu tiên anh nói rồi, tôi không hỏi thêm bất kỳ điều gì, nhưng anh chẳng có một chút áy náy nào, ỷ vào của tôi để tìm một cớ hợp lý cho việc ngoại tình của mình.”
“Cũng đừng cố gắng thuyết phục tôi, hay khiến tôi cảm thấy đó là lỗi của mình. Mỗi người đều là một cá nhân độc lập, không ai ép buộc ai phải làm chuyện gì. Nếu đã làm sai thì hãy chấp nhận là mình sai, đừng có làm cho người khác khinh thường.”
Giang Nhan đã bóp chết chút lòng tự trọng cuối cùng của hắn.
“Đừng quên, lúc trước nếu không có tôi thì anh đã không thể làm giảng viên đại học, càng không nói việc làm giáo sư. Anh còn không biết sức mình đến đâu sao? Chưa kể lúc tôi điều trị cho Lục San, con bé còn chưa thành niên kia kìa, sau này lại trở thành học sinh của anh, hành vi của anh không những vi phạm đạo đức nhà giáo mà còn có khả năng cấu thành tội phạm.”
“Tôi không thẹn với tương tâm, muốn ly hôn cũng có thể, khi nào tôi có hứng thì không anh tới tìm, giấy thỏa thuận ly hôn tự nhiên sẽ đưa đến tay anh. Trước đó thì đừng có làm phiền tôi.”
Sắc mặt Diêu Chấn vốn đã tiều tụy, trong nháy mắt càng thêm trắng bệch.
Diêu Chấn bị ném xuống ven đường, Lăng Dũng quay đầu nhìn, bị chấn động trước tin tức này, ngây ra như phỗng.
Cô Giang đã kết hôn, hơn nữa chồng còn ngoại tình đang đòi ly hôn?
Diêu Chấn vừa rồi chỉ lo đề cập đến vụ ly hôn mà quên nói một chuyện quan trọng.
Tiếng tin nhắn đến vang lên, vừa lúc đèn đỏ Giang Nhan liền mở điện thoại ra xem.
“Bệnh tình của Lục San lại nghiêm trọng. Cô ấy nói với anh mình đang bị người ở bệnh viện tâm thần Thiên Đường khống chế, vụ bạo lực ở trường trung học Minh Đỉnh cũng có liên quan đến bệnh viện tâm thần này. Tin tức này chắc sẽ có ích với em.”
Giang Nhan xóa tin nhắn, đèn xanh đã sáng, cô bình tĩnh tiếp tục chạy về phía trước.