Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 25: Bạo lực học đường


Bạo lực học đường đặc biệt phổ biến ở các trường trung học cơ sở và trung học phổ thông, Giang Nhan không muốn giả vờ nhắm mắt làm ngơ được.

Vừa định mở miệng, một nam sinh cau mày nói: “Cô Giang? Là giáo viên mới sao, hình như chưa gặp bao giờ?

Nhìn thấy Giang Nhan, Lý Giai Giai không còn sợ hãi nữa, cố tình đe dọa: “Cô Giang là giáo viên thực tập mới, quen biết chủ nhiệm Đan.”

Đám nam sinh kia cười phá lên.

“Giáo viên thực tập? Giáo viên thực tập cũng được tính là giáo viên sao? Rõ là cáo mượn oai hùm đâu. Làm bọn tao nóng lên thì cũng không tha cho cô ta.”

Giang Nhan không chút hoang mang tiến về phía đó, khẽ cười: “Lá gan các cậu cũng thật lớn, các cậu là gì?”

Hàng An ngẩng đầu nhìn Giang Nhan: “Cô Giang, không cần lo cho tụi em.”

“Là một giáo viên, làm sao có thể mặc kệ xung đột giữa các học sinh?”

Mặc dù cô ấy không biết ngẫu nhiên xảy ra xung đột hay vì điều gì khác, nhưng bạo lực học đường là không đúng.

Đám nam sinh nhìn nhau, người gần Giang Nhan nhất bước tới, chặn lối đi.

Các giáo viên thực tập đều là sinh viên đại học, tính tình mềm mỏng, không dám quản mâu thuẫn giữa các học sinh, chúng không nghĩ đến Giang Nhan lại dám.

Dù sao chúng cũng là một đám học sinh, đối mặt với những người lớn tuổi hơn mình cũng không có tự tin.

Sau khi trao đổi ánh mắt, hai nam sinh tới gần Hàng Án mất hứng hét lên: “Tránh ra, tao phải đi vệ sinh?”

Hai người phối hợp với nhau, hung hăng đâm vào người Hàng Án.

Đám đó có 6 người, trong đó có một số cao và khỏe hơn Hàng Án, đẩy mạnh đến nỗi cậu bị loạng choạng và ngã sang một bên.

Hoàn thành mục đích thì vênh váo bỏ đi.

“Cố ý sao?” Ánh mắt Hàng Án hơi trầm xuống.

“Làm gì?” Một cái nam sinh quay đầu, khinh thường liếc cậu: “Máy tính cản đường tụi tao sao?? Chó ngoan không cản đường.”

Những người đi theo cũng đắc ý cười.

Mọi người đều cố ý thúc cùi chỏ vào Hàng Án khi đi ngang.

Giang Nhan khẽ nhíu mày: “Dừng tay!”

“Mẹ…” Một nam sinh hừ lạnh, xem Giang Nhan như không khí, cũng không định dây dưa quá lâu, bọn họ đang định rời đi thì Hàng An đã nắm lấy cổ tay một người, lạnh giọng nói: “Xin lỗi đi!”

“Mày bệnh à?” Nam sinh kia hất tay cậu ra: “Đừng kéo tao.”

“Bọn tao không có giáo viên thực tập chống lưng đâu.”

Vài người cười ha ha, lại bắt đầu đâm vào Hàng Án.

Trong lúc tranh cãi, Lý Giai Giai kéo người ra: “Các cậu đang làm gì vậy? Nếu còn bắt nạt nữa, tôi sẽ báo với chủ nhiệm Đan.”

Nhắc tới Đan Khu trong nháy mắt đám nam sinh này bị chọc giận, đánh Hàng Án ác hơn.

Cầu thang hơi hẹp, ai đó đã đẩy Lý Giai Giai làm cô bé ngã xuống bậc thang, hoảng sợ nắm lấy tay vịn nhưng lại đập đầu vào tay vịn, thét lên hai tiếng chói tai.

Giang Nhan quát lớn: “Làm gì đó?”

Đám nam sinh đó ngừng lại.

Hằng An quay đầu nhìn về phía Lý Giai Giai, Giang Nhan đã đẩy nam sinh đang cản mình ra, chưa kịp chạy tới ngăn cản tranh chấp thì Hàng Án đã vung nắm đấm vào mặt một nam sinh.

Mặt mày cô nhảy dựng lên: “Hàng Án!”

***

Sự hỗn loạn lắng xuống khi chủ nhiệm Đan và một số giáo viên nam khác đến. Những kẻ gây rối, Hàng Án và Lý Giai Giai đều bị gọi đến văn phòng để phê bình.

Thể lực của Giang Nhan không tệ, nhưng dù sao thì thể lực của cô cũng không bằng nam sinh cấp 3, đối phương có mấy người, lúc cô kéo người ra vô tình bị đụng vào cổ tay.

Khi cô ấy đứng trong văn phòng nghe chủ nhiệm Đan thuyết giáo cho những nam sinh đó, sắc mặt cô nặng nề.

Hiện tại học sinh thật là không sợ trời không sợ đất.

Lý Giai Giai đang khóc, một giáo viên nữ đang an ủi cô bé.

Giang Nhan nhìn Hàng Án, bên kia quá đông, mặt mũi cậu bê bết, nhưng một số nam sinh khác càng bị thương nặng hơn, người bị đánh nặng nhất đã được đưa đến phòng y tế của trường.

“Tại sao các cậu lại bắt nạt Hàng Án và Lý Giai Giai? Chủ nhiệm Đan tức giận đỏ mặt, đập mạnh vào bàn: “Cha mẹ các cậu gửi các cậu đến trường để có thể học tập chăm chỉ và có một tương lai, không phải để đánh nhau và bắt nạt bạn học của mình!/”

“Là Hàng Án động thủ trước.” Một nam sinh không phục nói.

“Bọn cậu không tấn công cậu ấy trước thì cậu ây sẽ đánh bọn cậu à?” Chủ nhiệm Đan tức giận đến rống lên: “Trước thì khi dễ nữ sinh, sau lại đánh bạn học, cũng thật là lợi hại mà, được, được, đứng ở đây chờ phụ huynh các cậu đến thì mới có thể rời đi.”

Ngày thường chủ nhiệm Đan nhìn hiền từ là vậy, lúc nổi giận lại nhìn hung dữ mười phần, đám nam sinh sợ sệt cúi đầu, không dám phản bác.

Hàng Án rũ mày im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

Cô giáo vừa an ủi Lý Giai Giai xong, bước đến quan tâm Giang Nhan: “Cô Giang, tay cô có ổn không, hay là đi đến phòng y tế xem qua xíu?”

“Không sai.” Giang Nhan lắc đầu.

Đan Khu càng giận: “Ngay cả giáo viên các cậu cũng dám đánh, thật là không coi ai ra gì.”

Hàng Án quay đầu lại, tầm mắt dừng ở cổ tay của Giang Nhan: “Chị ơi, em xin lỗi.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.