Khi Chồng Là Người Tình Của Mẹ - Hoàng Chi

Chương 23


Sau đó tôi cùng chồng xuống đến dưới sảnh khách sạn thì thấy mọi người đang nhìn về phía chúng tôi, có chút ngại nên tôi định chui người ra khỏi áo khoác của chồng.

Gia Khiêm biết Hạ Thu muốn làm gì nhưng anh lại không cho cô cơ hội mà đưa tay giữ chặt eo cô hơn.Tôi đưa tay gỡ ra mà không được nên ngước lên nhìn chồng.

– Em có chịu yên không hả ?

Nghe chồng nói thế tôi cúi mặt xuống không thèm nói nữa, chúng tôi ra đến trước cửa khách sạn thì ông tài xế hôm qua đã chờ sẵn bên xe, thấy chúng tôi thì cúi đầu rồi mở cửa xe ra.Lúc này ra ngoài rồi tôi mới thấy trời lạnh hơn mình tưởng dù đã mặc áo khoác lông rất dày còn được phần áo khoác của chồng che chắn cho mà vẫn cảm thấy lạnh run người.Vào xe ngồi rồi tôi lấy hai bàn tay chà lại với nhau để không lạnh, mà không khí trong xe rất ấm nên tôi dần không còn lạnh nữa.

Gia Khiêm lúc này mới nói với tài xế chở đến nhà của chú út, đây là em nuôi của ông nội của anh.Chú út cũng là người thờ cúng tổ tiên bên nội của anh ở bên đây.

Tôi lúc này mải mê nhìn đường xá bên đường, công nhận ở đây người đông thật, đường rộng mà xe lại nhiều nữa.Ban ngày hoàn toàn khác lúc về đêm nhưng đều đẹp.Mỗi thời điểm lại mang một cảnh sắc khác nhau, ban đêm lung linh huyền ảo thì ban ngày lại trong xanh rực rỡ với những lá phông vàng đỏ.Cuối cùng thì xe đã dừng lại, tôi hỏi chồng.

– Đến nơi rồi hả ?

Gia Khiêm gật đầu.

– Ừm

Tôi định mở cửa xuống xe thì chồng tôi nói :

– Đưa tay ra

Tôi khó hiểu hỏi :

– Chi vậy ?

– Bảo em đưa thì cứ đưa đi

Tôi nghe thế thì xòe hai bàn tay ra trước mặt chồng.Lúc này Gia Khiêm cởi găng tay da màu đen đang đeo trên tay mình ra rồi đeo vào cho Hạ Thu.Tôi bất ngờ với hành động của chồng mà nói :

– Sao anh không đeo đi

– Bên ngoài rất lạnh em đeo đi sẽ thấy ấm hơn

Một cỗ xúc động trào dâng trong lòng, thì ra chồng sợ tôi lạnh mới nhường găng tay cho tôi.Nhưng mà như thế chồng tôi sẽ lạnh.

– Đưa tôi đeo rồi anh lạnh thì sao ?

– Tôi đàn ông nên có thể chịu được, thôi xuống xe đi, vào thăm chú út xong tôi đưa em đi chơi

Tôi nghe thế thì cười vui vẻ, tôi đang rất háo hức để được tham quan phong cảnh tuyệt đẹp nên thơ ở thành phố Nam Kinh này.Tôi mở cửa xe bước xe, trước mặt là một căn nhà rất lớn, nhìn có vẻ cổ kính nghiêm trang.

Gia Khiêm vòng qua bên cạnh rồi nói với Hạ Thu.

– Vào thôi

Tôi gật đầu rồi cùng chồng tiến đến cổng.Gia Khiêm nhấn chuông thì bên trong có người chạy ra mở.Vừa thấy anh đã cúi đầu chào bằng tiếng bản xứ.

– Chào cậu ạ

Gia Khiêm cũng nói lại bằng tiếng Hoa.

– Ừm, chú út tôi có nhà không ?

– Dạ ông chủ đang trong nhà ạ.Mời cậu vào

Gia Khiêm đưa tay ôm lấy Hạ Thu rồi đi vào trong.Người làm cũng nhanh chóng chạy vào báo cho ông Lập Thành biết Gia Khiêm qua.

Tôi theo chồng vào trong thì mới thấy không gian ở nơi đây không khác gì tôi thấy trên phim, tất cả nội thất đều bằng gỗ chạm khắc tinh xảo cùng với chữ Hán bên trên.

– Em ngồi đi.

Tôi ngồi xuống ghế ở cạnh chồng, một lúc thì tôi thấy có một ông lão tóc đã trắng nhưng nhìn còn khỏe và minh mẫn từ trong bước ra.Gia Khiêm liền nói với Hạ Thu.

– Đây là chú út, em của ông nội

Tôi nghe vậy thì nói :

– Tôi không biết nói tiếng Hoa thi làm sao chào đây

– Em gật đầu là được

Gia Khiêm nói xong thì ông Lập Thành cũng ngồi xuống ghế đối diện.Anh liền gọi.

– Chú út !

Ông Lập Thành đã gần trăm tuổi nhưng mắt vẫn còn nhìn rõ, tai cũng thính.Ông là con nuôi của ông cố Gia Khiêm, do có duyên cũng như nhà chỉ mỗi ông nội nên ông cố đã nhận nuôi ông.

Ông nhìn Gia Khiêm hỏi :

– Cháu qua lúc nào ? Còn cô gái này là ai ?

– Cháu qua tới lúc tối, còn đây là Hạ Thu vợ của cháu.

Nói xong anh nhắc Hạ Thu.

– Em chào chú út đi

Tôi liền nhìn đến mà gật đầu với ông chú út, Lập Thành có chút bất ngờ vì cháu mình đám cưới lấy vợ khi nào mà ông không hay biết.

– Cháu lấy vợ khi nào ? Sao chú út không nghe thông báo

– Do đám tổ chức đơn giản nên không có báo chú út hay, hôm nay con về đây cũng muốn đưa vợ ra mắt chú út đó ạ

Ông Lập Thành gật đầu rồi hỏi :

– Mà hai vợ chồng ở đâu ?

– Chúng con nghỉ ở khách sạn

– Nhà rộng sao không về nghĩ là lại nghĩ khách sạn chi

Gia Khiêm biết chú út rất tốt và cũng thương anh nhưng mà vợ con của chú lại không như vậy.Họ cứ sợ anh nhòm ngó tài sản nên luôn tỏ thái độ khi không có mặt chú út, vì vậy để thoải mái cũng như không phải nhìn thấy sắc mặt của họ nên mỗi khi Gia Khiêm sang đây đều sẽ ở khách sạn.

– Tại ở khách sạn cũng tiện cho công việc con hơn

– Ừm, mà mẹ con khỏe không ?

– Dạ mẹ con khỏe, mẹ gửi lời hỏi thăm chú thím và các em.Mẹ con có chút quà gửi biếu chú

Lúc nãy người tài xế cũng đã mang quà vào đưa cho người giúp việc đem vào.Ông Lập Thành nhìn những túi đồ thì nói :

– Con sang thăm chú là chú vui rồi còn quà cáp chi cho mắc công

– Dạ cũng không có gì đâu chú.

– Hai vợ chồng ở lại chơi rồi dùng cơm với chú, hôm nay thím con thì đã về bên ngoại vì bên đó có lễ giỗ, còn em con thì đã đi làm.Mỗi chú ở nhà thôi

– Dạ vậy vợ chồng con phiền chú rồi

– Người nhà không mà phiền gì không biết, hai đứa cứ ngồi chơi để chú bảo người làm cơm

Ông Lập Thành đứng dậy lọm khọm đi vào trong, Gia Khiêm quay qua nhìn Hạ Thu nãy giờ im lặng nói :

– Tôi đưa em ra hoa viên dạo chơi

Tôi nãy giờ nghe hai người nói chuyện mà không hiểu gì hết.Có chút buồn chán nên giờ chồng nói vậy tôi liền đồng ý.Tôi theo chồng ra phía trước, cả một khu vườn rộng với rất nhiều cây kiểng đẹp, có cả hòn non bộ thác nước chảy nhìn thơ mộng biết bao.Không kìm được ngồi xổm xuống đưa tay hứng nước, lúc này tôi mới cảm cảm nhận nước ở đây lạnh chẳng khác gì nước đá.Tôi run lên.

Gia Khiêm thấy Hạ Thu nghịch ngợm thì nói :

– Em không biết lạnh à ?

– Có chút chút thôi

– Mũi đỏ như chú hề rồi ở đó mà bảo chút chút, thôi vào nhà đi cho ấm

Tôi vẫn muốn đi thêm vài vòng nên cầm lấy tay chồng lắc lắc năn nỉ.

– Ở lại chơi thêm chút nữa đi

Nhìn vẻ mặt làm nũng của Hạ Thu thì Gia Khiêm không thể cứng được với cô nên nói :

– Được rồi, em chơi chút nữa thôi đó

Tôi vui mừng mà cười tươi.

– Tôi hứa mà

Được chồng cho phép tôi lại đi tiếp về phía trước, hết chạm vào hoa này lại ngửi bông hoa khác.Cứ vậy mà tôi không biết chán.

Gia Khiêm đi theo phía sau Hạ Thu nhìn cô nhí nhảnh đáng yêu mà anh khẽ cười.Cô chẳng khác gì những đóa hoa trong hoa viên này, khoe sắc rực rỡ khiến người nhìn phải say đắm ngẩn ngơ.

Một lúc lâu tôi cảm giác lạnh hai chân tê cứng không đi nổi nữa thì dừng lại, tôi nhìn chồng nhõng nhẽo.

– Lạnh tê cả chân rồi

– Ai bảo em lì, nói vào nhà không chịu nghe.Mãi ham chơi

– Tại ở đây cảnh đẹp quá chứ bộ

Gia Khiêm bước đến trước mặt Hạ Thu, anh ngồi xổm xuống nói :

– Lên tôi cõng

Tôi chỉ chờ có nhiêu đó, phóng nhanh lên lưng chồng, hai tay vòng lên cổ rồi mỉm cười vui vẻ, trời có lạnh nhưng lòng tôi lại rất ấm.Có phải vì có người đàn ông này bên cạnh không, sẵn sàng quan tâm chiều tôi từng thứ nhỏ nhất.

Gia Khiêm thấy Hạ Thu đã yên vị trên lưng thì đặt hai tay giữ lấy chân cô rồi đứng lên đi vào nhà.Giữa tuyết trời lạnh lẽo đó hình ảnh của hai người tựa hồ như một dấu ấn để cảnh đã đẹp lại càng thêm hữu tình.Trên hai gương mặt đều in hằn là nụ cười hạnh phúc, đúng như câu tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Sau đó tôi và chồng ở lại ăn cơm cùng chú út, bữa cơm khá thịnh soạn, lần đầu tiên được thưởng thức đồ ăn nơi đây tôi cảm nhận mùi vị cũng khá ngon, mà có đều món nào cũng nhiều ớt hết.Nhìn thôi đã sợ nhưng nghe chồng nói không cay nên tôi đã thử và đúng như lời chồng nói.Dùng cơm xong thì tôi và chồng xin phép ra về, ngồi trong xe tôi mới hỏi :

– Nhìn chú út anh có vẻ rất hiền

– Ừm, chú út rất tốt với tôi mà mẹ, trước đây khi mẹ làm vợ ba thì mọi người ai cũng lên án ngăn cản chỉ có mỗi chú út là ủng hộ động viên mẹ.Nên dù ở hai nơi cách xa nhau nhưng cứ hằng năm mẹ đều bảo tôi qua thăm chú út.

Tôi gật đầu như đã hiểu.

– Mà nhà rộng như thế sao có mỗi mình chú út ở thế ? Chắc chú út cô đơn lắm

Gia Khiêm cười nói :

– Không phải mình chú út, mà còn có thím và con chú út nữa.Chỉ là hôm nay họ không ở nhà thôi

– À làm tôi tưởng mỗi mình chú út chứ.Mà giờ mình đi đâu

– Tôi đưa em đi chơi

Sau đó chồng đã đưa tôi đến công viên hồ xuanwu, khung cảnh ở đây rất đẹp, trong sáng yên bình.Đứng ở mái đình đã phủ rêu phông càng thêm thấy sự hoài cổ ở nơi đây.Trước mắt là mặt nước phả hơi sương, lá chao nghiêng rơi nhẹ bẫng trên mặt hồ.Tôi nghe chồng nói trong hồ Huyền Vũ có 5 đảo nhỏ, có thể ngồi thuyền để ngắm.Vì vậy tôi đã một mực muốn trải nghiệm.

Gia Khiêm đi thuê chiếc thuyền nhỏ để đưa Hạ Thu đi du ngoạn, nhìn cô đưa tay phả nước mà gương mặt ửng hồng dưới nắng thật khiến người khác xao lòng.

Lúc này tôi thấy trước mặt có phật bà quan âm tọa ở giữa hồ nên nói với chồng.

– Chú ta vào đó lạy phật đi

Gia Khiêm liền kêu người chèo thuyền tấp vào.Tôi ở trên thuyền chắp tay nguyện cầu trước phật quan âm.Tôi mong cho cậu mợ mạnh khỏe và em Huy chăm ngoan học giỏi và cầu bình an sức khỏe và chồng và mẹ chồng.Điều cuối cùng là tôi mong bản thân có thể có được hạnh phúc với người đàn ông mà mình yêu.

– Em đã cầu gì thế ?

– Cầu gì kệ tôi, không nói anh nghe đâu

– Nhỏ mọn

Tôi bĩu môi lại.

– Mà anh không cầu à ?

– Có em cầu cho tôi rồi tôi cầu làm gì nữa

– Ai nói tôi cầu cho anh chứ ?

– Thì tôi đoán thế đó

Tôi không thèm tranh cãi với chồng nữa, mà sao chồng tôi lại biết tôi cầu nguyện cho chứ.Mà kệ tôi sẽ không nói là tôi cầu gì đâu.

Rời khỏi công viên thì đã đến chiều, chơi cả buổi bụng cũng đói nên tôi bảo chồng dẫn tôi đi ăn, thế là hai chúng tôi vào trong nhà hàng gần đó.Ngồi vào ghế rồi thì chồng tôi đưa menu cho tôi nói :

– Em chọn món đi

Tôi vốn không biết nên ăn gì mà chữ thì tôi không đọc được, ngoại trừ nhìn hình trên đó.Tôi chỉ vào hỏi :

– Đây là món gì ?

Gia Khiêm liền giải thích cho Hạ Thu tên gọi của từng món ăn.

– Đó là vịt quay Nam Kinh

– Còn này

– Thit vịt muối Nam Kinh

– Hai cái khác nhau hả ?

– Khác chứ ?

– Vit quay thì sẽ được ướp gia vị rồi quay lên, còn thịt vịt muối thì được ướp gia vị theo phương pháp gia truyền rồi hấp chính.Dù vậy thì vịt họ chọn rất nhiều thịt, nạc mỡ vừa phải, thớt thịt rất ngon

Tôi nghe chồng nói thì đã muốn thử ngay, mà công nhận chồng tôi có kiến thức rộng thật.Lúc này tôi thấy ảnh thức ăn nấu trong nồi đất nhỏ nên hỏi :

– Thế còn này ?

– Miến tiết vịt, họ dùng tiết đông để nấu, ngoài ra còn có nội tạng lòng mề của vịt hòa cùng sợi miến Nam Kinh nhỏ, dai, màu trắng trong ăn rất ngon.Em có thể thử

– Sao món nào cũng liên quan đến vịt hết vậy ?

– Tại nhà hàng này chủ yếu làm các món từ thịt vịt mà, mà em có thể thử xíu mại trứng và bánh bao bò chiên, hai món này cũng khá ngon đó

Tôi nghe chồng nói thì chọn hai món đó cùng với vịt muối và vịt quay còn cả miến tiết vịt luôn.Tôi muốn thử hết xem mùi vị thế nào.

– Em ăn hết không mà gọi nhiều thế ?

– Còn anh ăn nữa mà, hai người nên sẽ hết

Gia Khiêm nghe thế thì cười, anh chỉ hỏi vậy thôi chứ anh còn muốn gọi thêm mấy món khác nữa để cho cô thử.

Lúc phục vụ mang ra một bàn đầy ắp đồ ăn tôi tròn mắt nói :

– Sao nhiều thế ?

– Tôi sợ không đủ em ăn nên mới gọi thêm

– Anh coi tôi là heo à ?

– Có khác nhau sau

Tôi nghe thế thì tức lắm, hở ra là lại trêu tôi, mà thôi giờ tôi không muốn vì lời chồng làm mất tâm trạng thưởng thức đồ ăn ngon cho nên tôi mặc kệ mà gắp đồ ăn để thử.Vừa bỏ vào miệng tôi đã xuýt xoa.

– Ôi ngon quá

Nhìn Hạ Thu ăn ngon như thế thì Gia Khiêm cười nói :

– Vây em phải ăn cho hết thức ăn trên bàn đó.

Tôi lườm chồng rồi tiếp tục ăn, tôi mà ăn hết nhiêu đây chắc bể bụng quá.Gia Khiêm cũng lấy đũa lên ăn.Sau khi thử qua hết các món trên bàn thì bụng tôi no căng, không thể ăn tiếp nữa tôi nói :

– Tôi no rồi không ăn nữa đâu

– Vậy còn đồ ăn này em định bỏ à ? Em nói không phí thức ăn mà.

– Ai bảo anh gọi nhiều chứ ? Anh tự gọi thì anh ăn đi.Tôi ăn hết nỗi rồi

– Vậy thôi tính tiền

– Khoan đã, không lẽ anh định bỏ phí thức ăn

– Chứ sao, tại em ăn hết nỗi rồi

Thật sự tôi không muốn lãng phí đồ ăn chút nào, tại vì có nhiều người nghèo khó cả bữa cơm cũng không đủ no, tôi trước đây từng trải nên hiểu nhưng mà giờ tôi đâu ăn nổi nữa, không thể làm gì khác ngoài lầm bầm trách chồng.

– Tại anh gọi cho nhiều thôi

Gia Khiêm nhìn Hạ Thu thầm nghĩ chắc đang chửi anh đây.

– Em yên tâm, thức ăn đây không bỏ đâu, họ sẽ cho gia súc ăn.Không phí đâu mà em lo.

Tôi nghe vậy cũng không cắn rứt lương tâm nữa.Sau khi thanh toán tiền xong thì tôi và chồng ra khỏi nhà hàng, lúc này trời đã bắt đầu tối.

– Giờ em muốn về hay đi nữa

Vừa mới ăn no tôi muốn đi dạo vận động chút cho tiêu hóa thức ăn nên nói :

– Mình đi chơi thêm chút nữa hả về nha

– Ừm

Gia Khiêm đưa Hạ Thu đến sông Tần Hoài đi dạo.Đây là con sông lớn nhất trong khu vực thành phố Nam Kinh và là dòng huyết mạch của thành phố.Nó hấp dẫn đến mức khách du lịch trong và ngoài nước đều coi nó là biểu tượng khi nhắc đến Nam Kinh.Nơi đây về đêm khá đẹp, chắc hẳn cô sẽ thích.Đúng là không ngoài sự dự tính vừa đến nơi cô đã reo lên.

– Đẹp quá đi, nhìn chẳng khác gì tiên cảnh vậy đó.Anh xem đèn màu chiếu xuống hồ nhìn rực rỡ quá

Lúc này tôi mới phát hiện mình có chút lố vì mọi người đang nhìn về phía tôi, xấu hổ tôi đi đến chỗ chồng.

– Mắc cỡ à ?

Tôi cúi đầu im bật, đã biết mà còn hỏi, người gì kì cục.Tôi ngước mắt nhìn về dòng nước êm ả trước mặt.Sau có một nơi tuyệt đẹp lại yên bình đến chứ.Đang thả hồn vào cảnh trước mặt bất ngờ tôi giật mình khi ai đó dùng sức nắm lấy tay tôi mà kéo khiến cả người tôi xoay một vòng.

Đến khi kịp ứng thì tôi thấy trước mắt là gương mặt của chồng.Ngay lúc này tôi như bất động vì chạm vào ánh mắt đó của chồng, nó có gì đó khiến tôi không thể thoát khỏi.

Gia Khiêm nghĩ thời điểm này thích hợp để bày tình lòng mình với cô.Hai tay đặt lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô anh nói :

– Hạ Thu tôi có chuyện muốn nói với em

Tôi không hiểu có gì mà nhìn mặt chồng nghiêm túc đến thế, khiến tôi cũng có chút căng thẳng.

– Có gì anh nói đi.

– Anh yêu em

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.