Người đàn ông với sắc mặt xanh xao, nổi bật là vết sẹo dài bên má.Ho khan vài tiếng rồi nói bằng giọng trầm khàn.
– Anh chỉ muốn gặp con thôi, em cũng biết bây giờ anh đâu còn sống được bao lâu nữa đâu
– Anh thôi đi, ngày xưa anh làm khổ tôi chưa đủ hay sao mà bây giờ còn muốn làm khổ con trai tôi.Nó sẽ thế nào khi biết được mình có một người cha tù tội chứ ?
– Kim Thoa anh biết anh có lỗi với mẹ con em do sai lầm lúc trẻ, nhưng anh cũng đã chịu sự trừng phạt ở trong tù bao nhiêu năm rồi, trong đó chưa một giây phút nào anh không nhớ đến em và con.
– Trần Dũng tôi nói cho anh biết tôi ngày xưa dại dột mới đi yêu trao thân cho một người như anh, khó khăn lắm tôi mới tìm được người đàn ông yêu tôi hơn hết còn thương con trai của tôi xem nó chẳng khác gì con ruột.Cuộc sống mẹ con tôi bây giờ rất tốt nên mong anh đừng có phá hoại, như vậy đã xem như anh chuộc lỗi với mẹ con tôi rồi đó.Còn bệnh tình của anh thì anh cứ yên tâm, chi phí chữa trị tôi sẽ lo hết.
Nói xong bà Kim Thoa quay người đi ra, tôi thấy vậy cũng nhanh chóng tiến về phía trước, vờ lấy điện thoại ra nghe.Cũng may bà ta đi hướng ngược lại nên không chú ý.Say khi bà ta đã đi khuất tôi mới đến chỗ cửa nhìn vào xem người đàn ông, tôi thấy ông ta có vẻ rất yếu, ho liên tục.Đang cố lấy nước để uống mà còn không được.
Thấy tội nên tôi mới đi vào giúp.
– Chú muốn uống nước à ? Để con lấy cho
Trần Dũng nhìn cô gái xa lạ trước mặt lại có lòng tốt giúp mình thì nói :
– Cảm ơn cô
– Không có gì đâu ạ, chú uống đi.Mà chú ở đây mình không có người thân chăm sóc sao ?
Trần Dũng nghe lời Hạ Thu hỏi mà gương mặt thoáng buồn, vì ông ta là người đàn ông thất bại cho nên vợ con mới xa lánh.Mà cũng không thể trách được, ngày xưa còn trẻ tính tính háo thắng nên mới lầm đường lạc lối, đáng lẽ ông đã có gia đình hạnh phúc, cùng đứa con sắp chào đời thì tất cả đều bị chính tay ông phá nát.Trong một lần ăn nhậu cùng bạn bè thì nhóm ông với bàn bên cạnh có xảy ra mâu thuẫn, sẵn hơi men trong người cùng những lời nói khích của bạn mà Trần Dũng đã lấy dao chém người, cuộc ẩu đả đã cướp đi một mạng người.Ông ta đã phải đi tù cùng vết sẹo dài bên má mãi không thể nào xóa đi được.
Sau khi ông bị bắt thì bà Kim Thoa gần như không có đến thăm ông một lần, biết là vợ giận mình nhưng ông nghĩ thời gian nữa thì vợ sẽ tha thứ, nhưng rồi ngày này tháng nọ dần trôi thì vợ cũng không đến, sự tuyệt vọng dằn dặt rút dần sinh lực của ông.Cuối cùng đến hạn mãn tù được ra ngoài thì ông đã tìm về nhà cũ để mong gặp vợ con nhưng mà những người hàng xóm nói vợ ông đã bán nhà và đi nơi khác sống, ông không bỏ cuộc mà rong ruổi khắp nơi để tìm kiếm tin tức vợ con dù cho trong người đang mang căn bệnh lao phổi do thời gian sống thiếu thốn ở trong tù.
Một hôm đang lang thang trên đường thì ông đã vô tình gặp được bà Kim Thoa khi bà từ một cửa hàng sang trọng đi ra, ông vui mừng mà chạy đến.
– Kim Thoa là em đúng không ?
Bà Kim Thoa bất ngờ khi thấy chồng cũ của mình, hơn hết ông trong bộ dạng rất thảm hại, quần áo chẳng lành lặn người dơ dáy bẩn thỉu, nhìn không khác một ăn mày.Ngày xưa cũng vì ông giết người mà bà bị mọi người chỉ trỏ bàn tán xa lánh, khi đó bà đang mang thai Hạo Dân, không chịu được miệng người đời bà đã phải bán nhà mà đi nơi khác sống.Cũng vì điều đó mà bà hận Trần Dũng vô cùng, vì ông mà bà và con phải lâm vào cảnh có nhà mà không thể ở để rồi phải lang thang không chốn dung thân, may mắn bà gặp được ông Quốc, không chê mà còn yêu bà thật lòng cho bà và con trai cuộc sống đầy đủ.
Bà nghĩ cả đời này cũng không muốn gặp lại người đàn ông làm mình khổ thì giờ đây ông lại đứng trước mặt mình.
– Ông nhìn lầm người rồi
Trần Dũng vẫn khăng khăng.
– Không, em là Kim Thoa vợ của anh mà.Anh đã tìm em cực khổ lắm, cuối cùng giờ cũng gặp được em rồi
Trước sự níu kéo đó của ông cùng ánh mắt mọi người nhìn vào bà Kim Thoa đành phải nhận.
– Thì đã sao chứ ? Ông làm khổ tôi chưa đủ hay sao mà giờ còn tìm tôi làm gì ? Cuộc sống tôi đang rất tốt mong ông đừng có phá hoại
Ông Trần Dũng không ngờ vợ lại hận mình đến thế, nhiều năm rồi mọi thứ đã thay đổi, nhìn vợ giờ ăn mặc sang trọng thì hẳn đã cuộc sống tốt.Ông cũng không muốn làm phiền nhưng ông rất muốn gặp con trai.
– Em cho anh gặp con đi được không ?
– Không bao giờ
– Tại sao chứ ? Anh biết em hận anh nhưng đó là con anh sao em ngăn cấm ba con anh nhìn nhận nhau
– Anh nhìn lại anh đi, người không ra người, ngợm không ra ngợm, anh bây giờ không có gì, hơn hết còn là kẻ mang tội giết người.Anh nghĩ con trai biết mình có người ba như thế sẽ hãnh diện lắm sao ? Con trai tôi bây giờ đã có một người ba rất tốt, rất thương nó và còn cho nó những thứ mà cả đời này anh cũng đừng mong chạm đến thì nói gì cho con trai tôi được
Ông Trần Dũng nghe xong thì gương mặt bẩn bám đầy bụi càng thêm khắc khổ, đúng bây giờ ông chẳng có gì còn mang bệnh bệnh trong người không sống được bao lâu nữa.Ông lấy tư cách gì để nhìn con.Quay người định rời đi thì bỗng nhiên ông ho lên, càng lúc càng nhiều, đưa tay lên miệng thì máu đỏ cả lòng bàn tay.Sau đó thì ông đã ngất ngay bên đường.
Bà Kim Thoa tuy đã hết tình cảm nhưng cái nghĩa vợ chồng thì bà cũng không thể bỏ mặc ông như vậy, sau đó bà đã gọi xe cấp cứu đưa ông đến bệnh viện.Giây phút nghe bệnh trạng của ông từ bác sĩ bà gần như chết lặng.
– Bệnh nhân bị ung thư phổi đã vào giai đoạn cuối, giờ chẳng khác gì đèn treo trước gió
Bà nắm tay bác sĩ.
– Xin bác sĩ hãy ráng chạy chữa cứu ông ấy, bao nhiêu tiền tôi sẽ trả
– Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng sức khỏe bệnh nhân quá yếu, ưng thư đã di căn nên nếu bệnh nhân lạc quan tích cực thì sẽ sống được vài tháng nữa.Mà người bệnh còn tâm nguyện gì chưa làm thì người nhà hãy giúp bệnh nhân thực hiện đi.
– Cảm ơn bác sĩ
Bác sĩ đi rồi thì bà Kim Thoa nhìn vào phòng bệnh, người nằm bên trong đó từng là người mà bà yêu, đặt bao nhiêu hy vọng cho tương lai rực rỡ của cô gái mới lớn nhưng tất cả cũng chính tay người đó đã phá tan đi hết.Biết ông muốn nhìn nhận con nhưng bà không thể, thà bà làm người ích kỉ.Khó khăn lắm bà mới cho con trai mình một gia đình hạnh phúc thì bà không thể vì thương hại mà khiến con trai chịu tổn thương khi biết mình có người ba như thế.
Bà Kim Thoa đã bỏ tiền trả viện phí cũng như nhờ người chăm sóc ông Trần Dũng ở bệnh viện, sau đó thì rời đi.Mấy ngày thì bà lại vào thăm hỏi tình hình của ông.
Tôi thấy chú cứ im lặng thì nghĩ chắc hẳn đó là chuyện riêng khó nói.
– Cháu xin lỗi, cháu không có gì đâu ạ
Trần Dũng nãy giờ hoài niệm lại chuyện cũ mà quên mất cô gái hỏi mình nên trả lời.
– Không có gì đâu cháu, chú chỉ sống có mình không vợ không con
– Tội chú quá, bệnh như này mà chỉ có mình
– Đây vốn là chú tự chuốc lấy thôi, mà cảm ơn cháu nha.Cháu đúng là cô gái tốt bụng
– Dạ không có gì đâu chú
Lúc tôi cũng muốn biết quan hệ của chú và bà Kim Thoa nên hỏi :
– Mà nảy cháu thấy có người bước ra từ phòng của chú, đó là người quen của chú à ?
– Ừm, đó là một cố nhân thôi
Nghe vậy thì tôi không hỏi nữa, tôi nghĩ có thể gian rảnh sẽ vào thăm chú sao, dù gì chú cũng có mình không ai chăm sóc đúng là quá tội.Mà giờ chắc chồng tôi và cậu đã khám xong, nếu không thấy tôi chắc lo lắm nên tôi nói :
– Vậy thôi chú nghĩ ngơi đi ạ, giờ cháu phải đi, rảnh cháu sẽ vào thăm ông.
– Cảm ơn cháu nha.
Trước khi đi tôi không quên rót nước ra sẵn đặt cạnh giường của chú.
– Nước ở đây có khát chú lấy uống nha.Cháu xin phép
Trần Dũng nhìn Hạ Thu mà thầm ước nếu con trai mình cũng như cô thì ông có chết cũng mãn nguyện.Nhưng điều chắc không thể vì bà Kim Thoa đã nói không bao giờ để con trai gặp và nhìn ông.Cũng chẳng thể trách được bà, do ông tự tạo mà thôi.Kết cuộc ngày hôm nay cũng là đáng.
Gia Khiêm sau khi đưa cậu Hạ Thu đi khám lấy thuốc xong thì trở lại chỗ trước đó kêu cô ngồi đợi mà không thấy cô đâu cả.
– Cô ấy đi đâu rồi ?
– Hay con bé đã đi lạc
Gia Khiêm nghe ông Chí nói vậy thì có chút lo lắng.
– Cô ấy cũng lớn chắc không đi lạc đâu cậu
– Hạ Thu đó giờ ít đi đâu, mà bệnh viện này lớn vậy sợ con bé đi kiếm cậu với con rồi không biết đường trở lại
– Hay cậu ngồi đây đợi đi, con đi tìm cô ấy
– Ừm con đi đi
Gia Khiêm dìu ông Chí ngồi xuống ghế xong thì định đi tìm cô thì đã thấy Hạ Thu đang đi tới.Tôi thấy chồng và cậu ngồi đó thì tôi chạy nhanh đến.Chưa kịp nói gì thì chồng tôi đã lên tiếng hỏi :
– Em đi đâu vậy hả ?
Tôi không tiện nói đi theo bà Kim Thoa nên viện đại lý do.
– À tại tôi thấy anh và cậu khám lâu quá nên muốn đi xem thử
– Đã bảo em ngồi đây đợi thì ngoan ngoãn ngồi đi, còn đi lung tung lỡ lạc người ta bắt cóc mổ lấy nội tạng thì có khóc cũng không ai cứu đâu
Tôi nghe chồng nói thì có hơi sợ.
– Ghê vậy hả ? Mà tôi có phải con nít đây nên anh đừng hù dọa tôi không sợ đâu
Gia Khiêm có chút khó chịu mà cô vợ còn mạnh mồm như vậy, trong khi lúc nãy anh đã lo lắng như thế nào.
– Tôi chẳng hù dọa gì đâu
Ông Chí nhìn hai vợ chồng như thế thì cười.
– Hạ Thu chồng con nói đúng đó, con đừng đi lung tung, nảy chồng con còn định đi kiếm con đó
Tôi nghe vậy thì nhìn chồng hỏi :
– Anh lo cho tôi à ?
– Ai thèm lo cho em, để người ta bắt tôi còn mừng vì đỡ tốn cơm
Tôi lè lưỡi.
– Đồ độc ác
Sau đó thì chúng tôi đưa cậu về nhà, tôi nghe kết quả khám cũng không gì đáng ngại, chỉ do cậu đau khớp để lâu không trị nên giờ mới vậy.Kiên trì uống thuốc châm cứu sẽ nhanh khỏi.Tôi nghe thế cũng mừng.
Đưa cậu về nhà thì mợ đã làm cơm nước xong hết, cậu mợ cứ bảo ở lại ăn cơm rồi về, mà tôi ngại chồng tôi trước giờ quen ăn đồ ngon lại sống nơi rộng rãi, còn ở nhà cậu mợ thì ăn uống đạm bạc với chật hẹp sợ không quen.Tôi định từ chối thì chồng đã lên tiếng.
– Cảm ơn cậu mợ
Chúng tôi ngồi dưới nền gạch để ăn, do không gian nhỏ nên không để bàn ghế được mà phải ngồi trệt.Hôm nay mợ nấu bầu với tép với món cá kho.Tôi ăn mà len lén nhìn qua chồng, thấy chồng ăn cũng rất ngon miệng.
– Cậu tạm thời đừng đi làm, chờ khỏe hẳn đã nha cậu
– Thôi cậu mà không làm người ta sẽ tìm người khác
Cậu nói cũng đúng, làm bảo vệ nghĩ bữa hai thì được mà nghĩ lâu họ sẽ kiếm người khác đổi ngay.Mà nhà mợ cậu gần như là trụ cột, tôi thì chưa có làm nên vẫn không thể lo được cho cậu.Đang không biết sao cho tròn thì chồng tôi nói :
– Cậu cứ lo nghĩ ngơi trước đi ạ, việc làm mất cũng không sao, có gì nữa con sắp xếp cậu đến chỗ con làm
Ông Chí nghe vậy thì nói :
– Như vậy phiền con quá, đã đưa cậu đi khám giờ con lo công việc nữa
– Có gì đâu cậu, cậu cũng như người thân của con mà
Ông Chí mới tiếp xúc qua Gia Khiêm thì rất hài lòng về người cháu rễ này rồi, ông cũng yên tâm cho Hạ Thu.
– Cậu cứ nghe chồng con đi ạ, giờ lo chữa trị bệnh trước đã
– Anh cứ nghe Hạ Thu đi anh
Ông Chí cuối cùng cũng đồng ý theo Hạ Thu và Gia Khiêm sẽ tạm nghỉ để lo chữa trị bệnh.Sau khi ăn cơm xong thì mợ tôi đem dưa hấu ra tráng miệng, tôi lấy tăm cắm vào đưa cho chồng hỏi :
– Anh ăn không ? Mà chắc anh không ăn mấy loại bình thường này đâu
Tôi nói xong định đưa miếng dưa vào miệng thì chồng tôi đã giật lấy mà nói :
– Ai nói tôi không ăn, em đừng có ham ăn như thế chứ ? Mà hình như em tuổi heo à ?
– Tôi tuổi heo thì sao ?
– Không sao cả, chỉ là nết ăn y chang heo thôi
– Có anh là heo thì có
– Em mới heo
Tôi nhìn chồng vừa ăn dưa vừa trêu tôi nên tức quá tôi chồm đến định giành lại miếng dưa thì sơ ý sao cả người nhào vào lòng chồng, hơn hết mà môi tôi áp sát vào mặt chồng.Tôi tròn mắt xấu hổ đến mặt đỏ nóng bừng cả lên, hơn hết còn trước mặt cậu mợ, tôi vội rời khỏi người chồng rồi nói :
– Con đi rửa mặt
Gia Khiêm cũng bất động vào giây phút Hạ Thu hôn lên má mình, cảm giác giống như có tia điện xẹt quá, hơn hết là biểu cảm xấu hổ của cô đúng là rất đáng yêu.Bất giác đặt tay lên mặt mà anh nở nụ cười.
Còn bà Vân cùng ông Chí nhìn cả hai như thế thì chỉ biết mỉm cười, hai người chỉ mong Hạ Thu có thể hạnh phúc vì cô đã khổ từ nhỏ khi mà cô em chồng đã bỏ chính đứa con mình mới sinh khi đứa bé chưa được bú sữa giọt sữa mẹ thì đã lén bỏ đi biền biệt, ngay cả khi mẹ chồng bà chết cũng không được nhìn mặt em gái.Bà Vân về làm vợ ông Chí thì cô em chồng đã không có nhà, bà chỉ nghe đi làm ở Sài Gòn.Sau khi bà về được năm thì bất ngờ cô em chồng trở về cùng cái bụng bầu to, dù mẹ chồng và chồng gặng hỏi ba đứa bé thì cô em chồng cũng không nói.Sau đó thì không ai hỏi đến nữa, cô em chồng cũng ở lại đợi ngày sinh nở.
Vào đêm mưa gió ông Chí đã chở em gái đến trạm xá để sinh khi mà cô đau bụng chuyển dạ, lúc này bà Vân vợ ông cũng đi cùng.Đến trạm thì được người ở trạm đỡ đẻ, do sinh dễ nên chẳng bao lâu tiếng khóc của đứa trẻ đã vang lên.
Ông Chí ẵm cháu trên tay đó là bé gái bụ bẫm nước da trắng hồng rất đáng yêu.Ông đưa đến cho em gái.
– Em xem con em đi, con bé rất dễ thương
– Anh đem đi chỗ khác đi
Bà Vân thấy vậy thì nói :
– Cô út cho bé bú đi
– Tôi bảo anh chị đem nó đi mà, đừng để tôi thấy mặt nó
Ông Chí cho là em gái do vừa sinh tâm trạng không ổn định nên bồng đứa bé đưa cho vợ rồi hai người ra ngoài.Do đứa bé khát sữa mà khóc nên ông Chí phải chạy đi mua hộp sữa ngoài để cháu uống tạm.Bà Vân thì lo giữ đứa bé, qua lúc sau khi mua sữa về khuấy tạm cho uống thì đứa bé cũng nín và ngủ.Ông Chí kêu vợ ẵm vào để đứa bé nằm bên cạnh mẹ.Nhưng một lúc sau bà Vân trở ra với sắc mặt bàng hoàng mà nói :
– Anh ơi cô út đi đâu mất rồi