Khi Chồng Là Người Tình Của Mẹ - Hoàng Chi

Chương 12


Tôi theo bà nội Hà vào phòng rồi thì vội giải thích.

– Bà ơi, những gì lúc nãy không hoàn toàn như bà thấy đâu ạ

– Bà hiểu

Bà Hà quá hiểu tính con dâu mình hơn hết bà tin ở mắt nhìn người của bản thân hơn, Hạ Thu sẽ không làm ra những việc như con dâu mình đã nói cho nên bà mới kêu Hạ Thu đưa mình lên phòng.

Lúc này tôi mới đưa sợi dây cho bà nội Hà rồi nói :

– Bà cho con gửi lại ạ, được bà thương nhận làm cháu nội thì con đã có phước phần lắm rồi, còn món quà này nó quá quý giá con không dám nhận đâu ạ.

– Bà đã bảo cho con rồi mà, con cứ giữ lấy

– Nhưng đó là vật gia truyền của nhà bà mà

– Thì hiện tại con cũng là cháu của bà mà, nếu muốn bà vui thì con hãy giữ nó nha

Bà nội Hà đã nói thế tôi đành phải nhận, nhưng trong lòng vẫn rất áy náy nhất là thái độ của bà Kim Thoa lúc nảy, nếu biết tôi vẫn nhận sợi dây chắc sẽ có thành kiến với tôi hơn.

– Hôm nay con qua chơi ở lại dùng cơm với bà luôn nha

Tôi cũng không có bận gì nên nghe bà nội Hà nói thế thì liền đồng ý.

– Dạ vậy con làm nhà bà tốn thêm gạo rồi

Bà Hà nghe Hạ Thu nói thế thì cười, cô đúng là rất vui tính.

– Con bé này, con ăn bao nhiêu mà dữ vậy

– Con đùa mà bà

– Không biết sao tiếp xúc với con bà cứ có cảm giác thương mến sao á ?

Tôi cũng thấy bà chẳng khác gì với bà ngoại tôi hết.

– Con cũng vậy, chắc kiếp trước mình là bà cháu cũng không chừng đó bà

– Chắc vậy

Nói xong cả tôi và bà cùng nhau cười, tôi nói chuyện với bà một lúc lâu thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ, tôi liền đứng lên nói :

– Để con ra mở cửa cho

Tôi đến mở cửa thì nhận ra là người giúp việc đã mở cửa cổng cho tôi lúc sáng.

– Tôi mang thuốc lên cho bà chủ

– Dạ vậy cô đưa cho con để con mang vào cho bà

– Vậy phiền cô

Tôi bưng chén thuốc vào đến chỗ bà nói :

– Bà bệnh gì mà uống thuốc vậy ạ

Bà Hà do lần bị tai biến, may là nhẹ nhưng từ đó chân bà cũng đi đứng khó khăn nên phải nhờ vào xe lăn để di chuyển, mấy năm gần đây xương khớp của bà lại đau nhức, nó nặng hơn khi vào mùa lạnh vì vậy bà phải uống thuốc hằng ngày, tuy không dứt hẳn nhưng cũng làm bà giảm bớt phần nào.

– Chân bà đau xương khớp đó mà, cứ đến mùa lạnh lại đau nhiều

Tôi nghe vậy thì thương bà lắm, tôi nghỉ bà cứ ngồi trên xe suốt như thế chắc cũng bức bối lắm.Tôi liền nảy ra ý.

– Hay để con xoa bóp chân cho bà nha

– Thôi vậy phiền con lắm

– Có sao đâu bà, hồi nhỏ con cũng hay bóp chân cho bà ngoại con lắm

– Con đúng là một đứa cháu hiếu thảo.

Sau đó tôi đỡ bà từ trên xe lăn xuống ghế sofa ngồi, tôi bắt đầu xoa bóp hai chân cho bà.Sợ bà đau nên tôi hỏi :

– Con có làm bà đau thì bà nói con biết nha

Bà Hà nhìn Hạ Thu mà gật đầu, có cô chuyện trò bà cũng cảm thấy đỡ buồn, thường thì bà chỉ ở trong phòng một mình, không thì xuống dưới nhà, con trai thì bận việc còn con dâu thì dù ở nhà nhưng cả hai lại rất ít nói chuyện với nhau, có lẽ phần không hợp cũng như có nhiều việc bằng mặt không bằng lòng nên rất khó gần gũi.Còn Hạ Thu thì lại biết cách nói chuyện giờ còn matxa chân cho bà điều mà trước giờ không ai làm cả, điều đó khiến bà xúc động lại càng thêm quý mến Hạ Thu.

– Bà thấy thoải mái hơn không bà ? Con nghĩ bà phải thường xuyên vận động để máu huyết lưu thông thì chuyện đau nhức xương khớp cũng sẽ giảm bớt đó bà

– Nhà này hầu như ai cũng bận cả, chẳng ai quan tâm đến bà già này đâu.Chỉ mỗi con là nghĩ cho bà thôi

Tôi nghe vậy thì hiểu có thể ở nhà một mình chắc bà cô đơn lắm.

– Dạ vậy nếu không phiền con sẽ thường xuyên đến trò chuyện xoa bóp chân cho bà nha

– Nếu được vậy thì tốt quá, có con bà sẽ có người hủ hỉ

Tôi bóp chân cho bà thêm lúc nữa thì ngưng, thấy thuốc cũng đã nguội nên nói :

– Thuốc chắc hết nóng rồi bà uống đi

Tôi bưng thuốc đưa đến cho bà.

– Cảm ơn con

Sau khi bà uống xong thì tôi cầm lấy rồi nói :

– Để con mang xuống nhà dẹp

– Con cứ để đó tý có người lên lấy

– Cũng không phải việc nặng gì, con mang xuống chút là xong

Bà Hà nhìn Hạ Thu đi rồi thì cười, con bé đúng là một gái lương thiện tốt tính.Nếu mà con bé là cháu mình thật thì tốt biết mấy, không cần cứ con trai miễn là hiếu thảo lễ phép mà thôi.

Tôi vừa đến hành lang thì không ngờ chạm mặt Hạo Dân, tôi định đi luôn thì anh ta lên tiếng.

– Cũng xem như quen biết mà sao gặp anh em lại né tránh vậy ?

Tôi đứng lại nhìn anh ta nói :

– Điều đó thì anh phải tự hiểu chứ ?

Hạo Dân nhếch môi cười, gặp nhau mấy lần như lần nhưng lần nào cô cũng không để anh vào mắt, ngược lại điều đó càng làm anh thêm phần thích thú.

– Thật sự anh đã nghĩ rất nhiều nhưng mãi không tìm ra câu trả lời khi mà em lại ghét anh như thế

– Đơn giản anh không tốt nên tôi không muốn quây vào

– Em chưa tiếp xúc với anh thì sao biết anh không tốt, mà người không tốt thì đáng lẽ phải là ông chồng già của em mới đúng

Tự nhiên anh lại lôi chồng tôi vào, điều này khiến tôi càng không thể nào có thiện cảm nỗi.

– Chồng tôi thế nào tôi tự hiểu rõ hơn ai hết, mà anh nói chồng tôi già ngược lại tôi không thấy già chút nào, mà còn trẻ hơn anh nữa đó

Nói xong tôi đi thẳng xuống cầu thang, tôi không muốn ở lại nhìn mặt kênh kiệu đó của anh ta.Còn Hạo Dân thấy Hạ Thu đi như thế thì trong lòng không cam tâm, khi mà cô bảo anh không trẻ bằng chồng cô.Trong khi anh chỉ mới hai mấy còn người kia đã gần bốn mươi.Anh luôn thắc mắc sau một cô gái trẻ như cô lại lấy một người già như Đặng Gia Khiêm làm chồng chứ.

Không nhịn được Hạo Dân cất tiếng hỏi :

– Em lấy người đó vì tiền đúng không ?

Nhưng lúc đó Hạ Thu đã khuất ở lối cầu thang, Hạo Dân tức tối mà đưa chân đá vào thánh cầu thang mà nói :

– Tiền anh đây cũng có mà, để anh xem Đặng Gia Khiêm đó có bản lĩnh gì hơn anh chứ ?

Tôi đi được nữa thì nghe được lời của Hạo Dân nói, dù tôi và chồng có là gì đi nữa thì một người ngoài như anh ta chẳng cần phải biết.

Xuống đến dưới phòng khách thì tôi vào phòng bếp, thấy cô giúp việc đang làm đồ ăn thì tôi nói :

– Con mang chén thuốc của bà nội xuống dẹp

Cô giúp việc liền đến cầm lấy.

– Sao cô không để trên đó chút tôi lên lấy

– Da không sao đâu ạ, con mang xuống cũng đâu mất nhiều thời gian

– Cảm ơn cô

– Mà cô đang làm đồ ăn à ? Để con phụ cho

– Thôi cô lên với bà chủ đi ạ, ở đây bẩn lắm không may dính đồ cô hết, mà bà chủ cũng mắng tôi

Tôi nghĩ nhà giàu đúng là lắm phép tắc, ở đây cũng như nhà chồng tôi vậy, khi tôi muốn giúp bà Sáu thì bà cũng nói y vậy.Không muốn làm cô giúp việc khó xử nên tôi đi ra.Vừa hay chạm mặt bà Kim Thoa.

– Cô cũng ghê gớm quá, hết lấy lòng mẹ chồng tôi giờ lại đến cả người giúp việc cũng không tha là sao ? Chưa gì đã tính toán để chiếm trọn nhà này à ? Tôi vẫn còn sờ sờ đây thì một người ngoài như cô đừng mong đạt được mục đích

Tôi chẳng hiểu sao bà Kim Thoa lại suy diễn đến mức như thế.

– Con chỉ mang chén thuốc của bà nội vào dẹp thôi chứ có gì đâu mà thím phải nói con như thế

Bà Kim Thoa trề môi.

– Tôi quá rành mấy người như cô nên đừng hòng qua mặt được tôi

Sau đó bà Kim Thoa nhìn đến người giúp việc bằng ánh mắt cảnh cáo.

– Còn bà nữa lo mà làm công việc của mình đi, không thì coi chừng tôi đó

– Dạ tôi rồi ạ

Tôi thấy vậy thì hơi áy náy vì tại tôi mà cô giúp việc bị bà Kim Thoa mắng.Tôi cũng không ở lại nữa mà trở lên trên phòng của bà nội Hà.Lúc mở cửa vào thì thấy bà đã ngủ, tôi liền lấy chăn đắp lên người cho bà, sau đó cầm túi xách nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng để tránh làm bà thức giấc, không phải tôi không giữ lời ở lại dùng cơm với bà mà là do bà Kim Thoa vốn chẳng ưa tôi ở lại chỉ làm mọi người không vui vẻ huống gì còn có anh ta.

Tôi xuống phòng khách thì lại gặp bà Kim Thoa, dù gì cũng phải chào tiếng nên tôi nói :

– Thưa thím con xin phép về

Bà Kim Thoa đang ngồi trên ghế nhìn Hạ Thu mà xem thường ra mặt.

– Về sớm vậy ? Không ở lại thêm sao ?

Biết bà Kim Thoa đang nói khích mình nhưng đối với người lớn hơn mình thì tôi phải giữ phép, nhưng không gì vậy mà tôi nhịn bà ta.

– Dạ con cũng định ở lại ăn cơm, tại bà nội có bảo nhưng con sợ lại có người nghĩ con dành ăn nên thôi con xin phép về.Nhà con gạo cũng không có thiếu.Đến nỗi còn dư cho heo hàng xóm ăn nữa đó thím

Bà Kim Thoa nghe thế thì mặt đỏ tía tai mà nói :

– Mày nói ai dành ăn hả con kia…

Lúc này Hạ Thu đã đi khuất ra ngoài nên càng làm bà Kim Thoa tức tối không thôi.

– Ai làm gì mẹ giận à ?

Hạo Dân từ trên lầu đi xuống, thấy mẹ mình sắc mặt không vui thì hỏi.

– Còn ai vào đây nữa, đều tại cái đứa cháu nội từ trên trời rơi xuống của bà nội con đó

Hạo Dân vừa nghe thì đã biết là Hạ Thu, mà anh thừa hiểu tính tình của mẹ nên nói :

– Không lẽ vì cô ấy được bà nội nhận làm cháu nên mẹ sợ tranh giành tài sản nên mới ghét cô ấy như thế

– Con là con trai của mẹ mà con dám ăn nói như thế với mẹ đó hả ?

– Con chỉ nói sự thật thôi

Trước lời lẽ của con trai càng làm bà Kim Thoa tức thêm nhưng bà lại không làm gì con trai mình được vì đó là đứa con duy nhất của bà, bao nhiêu kỳ vọng bà điều đặt cả ở anh.

– Mà giờ con lại tính đi đâu nữa, mẹ bảo con đến công ty của ba coi học hỏi quản lý kinh doanh mà con cứ mãi ham chơi không vậy ?

– Thì giờ con đến công ty đây

Bà Kim Thoa kinh ngạc, sợ con trai đùa với mình nên hỏi lại :

– Con nói thật hả ?

– Không lẽ con nói dối mẹ, thật ra con suy nghĩ kĩ rồi, chơi mãi cũng chán nên con muốn học hỏi kinh doanh nên sẽ đến công ty ba để học

Thật ra Hạo Dân chỉ muốn chứng minh bản thân mình cho Hạ Thu thấy, cho nên việc đầu tiên đó là anh phải đi làm.Hơn nữa là đấu với Đặng Gia Khiêm.

Bà Kim Thoa thấy con trai thay đổi thì lấy làm vui mừng.Vì chỉ khi con trai có ý tiến thủ thì công ty cũng như gia sản nhà họ Lý, chồng bà là ông Quốc sẽ để lại cho Hạo Dân con của bà.

– Con biết nghĩ vậy là tốt, cả cơ ngơi này sau này đều là của con nên con phải cố gắng cho ba con thấy con có năng lực

– Con biết rồi, thôi con đi đi

– Ừm, con đi đi.Con trai của mẹ cố lên.

☆☆☆☆☆
Tôi bắt taxi về nhà do trước đó tôi đã nói tài xế về trước, lúc này điện thoại reo lên, tôi lấy ra xem thì là số của chồng gọi.Tôi liền nghe máy.

– Alo

Gia Khiêm lúc này ở đang ở công ty, anh đã quyết định để Hạ Thu đến câu lạc bộ làm quản lý tạm thời khi Mộng Cúc không có ở đây.

– Em đang ở đâu ?

– Tôi sang nhà bà nội Hà chơi, giờ đang trên đường về nhà

– Vậy em bảo taxi đưa đến câu lạc bộ Khải Hoàng đi

– Chi vậy ?

– Em đừng hỏi nhiều, nếu em muốn đi làm

Nghe được đi làm thì đương nhiên là tôi muốn rồi.

– Tôi sẽ đến ngay

Tắt máy xong tôi nói với người tài xế chở tôi đến câu lạc bộ Khải Hoàng mà chồng tôi nói.

Còn Gia Khiêm cũng đứng lên rời khỏi bàn làm việc để chuẩn bị đến câu lạc bộ gặp Hạ Thu.Trước đó anh đã phải đau đầu khi mà Mộng Cúc cứ phiền anh một hai đến sân bay để gặp trước khi cô ra Hà Nội.Nên sáng sớm anh đã phải tranh thủ đến sân bay để gặp cô.

Mộng Cúc cả đêm không ngủ khi mà vợ anh nghe điện thoại.Vốn muốn hẹn gặp anh trước khi ra Hà Nội nhưng mà lại không được cho nên sáng sớm Mộng Cúc đã nhắn anh đến sân bay gặp mặt.

Ở nơi chờ Mộng Cúc đưa mắt tìm kiếm, cô sợ anh sẽ không đến gặp mình nên khi thấy Gia Khiêm cô đã vui mừng mà chạy đến ôm chầm lấy anh.

Gia Khiêm có chút bất ngờ trước hành động đó của Mộng Cúc, anh nhanh chóng gở tay của cô ra.

– Mộng Cúc em đang làm cái gì vậy hả ?

Mộng Cúc làm vẻ ủy Khuất.

– Em cũng sắp đi xa ra tận Hà Nội, một thời gian sẽ không được anh, vậy mà ngay cả cái ôm tạm biệt mà anh cũng không thể cho em

– Không phải như vậy như em phải rõ giữa chúng ta…

– Anh không cần phải nói, lời em trước kia hay bây giờ điều không thay đổi.Mà anh từ chối em vì không quen được vợ cũ thì em cam chịu do em là người đến sau.Còn bây giờ lại anh lại có tình cảm với cô vợ mới thì em không bao giờ chấp nhận đâu.Em đến trước và dùng cả thanh xuân chờ đợi anh mà Gia Khiêm.

Mộng Cúc lên tiếng cắt ngang lời anh đang nói, Gia Khiêm thật sự không ngờ Mộng Cúc cố chấp đến như vậy.Chuyện tình cảm là điều không thể lý giải, ngay cả anh còn không hiểu được bản thân anh mà.

– Sau em mãi không thông suốt được vậy

– Anh mới không thông suốt đó, em có gì không tốt chứ ? Em yêu anh nhiều như thế nào anh phải hiểu, anh cũng nên công bằng với em một chút chứ.Giờ em phải lên máy bay rồi, em mong khi trở lại giữa em và anh sẽ thay đổi

Nói xong thì Mộng Cúc kéo vali đi vào bên trong, cô thầm nghĩ.

– Gia Khiêm mong anh đừng làm em thất vọng, vì anh em có thể làm tất cả, ngay cả là giết người.

Còn Gia Khiêm đứng nhìn Mộng Cúc đã khuất vào trong thì mặt anh hiện lên phiền muốn, đúng như cô nói anh mong thời gian ở nơi mới cô có thể từ bỏ chấp niệm với mình…

Tài xế chở tôi đến nơi, sau khi trả tiền xong thì tôi bước xuống xe, nhìn về phía trước mặt tôi không ngờ nơi đây lại lớn như thế, mà chồng tôi gọi tôi đến làm gì, không lẽ cho tôi làm ở đây sao.

Lúc này tôi thấy từ bên trong có người đi ra, đó không ai khác là Minh Tú, tôi không nghĩ lại gặp cô ta ở đây.Còn Minh Tú vốn đến câu lạc bộ Khải Hoàng để xin việc vì nghe ở đây lương rất cao, cô ta trước giờ quen ăn chơi không có lo làm nên sau khi tốt nghiệp thì cũng vậy, mặc sức đàn đúm với bạn vì ỷ vào gia đình giàu có.Mới đây thì nhà cô ta đã phá sản do làm ăn thua lỗ, nhà cũng phải cầm cố trả nợ nên không còn tiền để mà tiêu xài nên phải đi xin việc.Có bằng cấp nhưng lại không có kinh nghiệm nên chẳng công ty nào nhận.Mà làm bị bó buộc giờ giấc và nội quy đối với người bay nhảy quen như Minh Tú là đều không thể.

Minh Tú thấy Hạ Thu thì nghĩ cô đến đây cũng giống như mình nên lên giọng mỉa mai.

– Cái thứ như mày cũng vác mặt đến đây để mà xin việc nữa hả ? Đúng là trái đất tròn, cái đứa mình ghét lại cứ gặp suốt

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.