Khai Quang Mật Sử – Hoa Hướng Dương (Full)

Chương 262


Chương 262: Vu oan giá hoạ

Lưu Chính Nghĩa nói: “Bị người ta đánh chết, mặt mũi biến dạng

 Thi thể đã được đưa đến cục cảnh sát, bác sĩ pháp y đang xét nghiệm

 Cậu nói cho tôi biết đi, có phải cậu làm không?”Tôi khẳng định chắc chắn: “Không phải

 Mấy hôm trước có người ám sát tôi, chuyện này có liên quan đến Viên Chính Dương

 Tối qua tôi với Trần Kế Tần đến tìm ông ta để điều tra chuyện này”

“Tôi thừa nhận tôi bảo Trần Kế Tần đánh Viên Chính Dương, nhưng chắc chắn không giết ông ta”

Lưu Chính Nghĩa nói: “Bây giờ tôi không có tâm trạng lằng nhằng với cậu

 Khi nào điều tra cụ thể, có kết quả khám nghiệm tử thi, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau”

“Bây giờ cậu với Trần Kế Tần tự đến cục cảnh sát đầu thú đi, càng nhanh càng tốt

 Tôi không muốn phải phái người đi bắt các cậu, còng các cậu lại rồi “mời” về cục cảnh sát đâu!”“Việc này tôi sẽ cố đè nó xuống!”Nói xong, Lưu Chính Nghĩa liền cúp máy

Tôi hiểu, bây giờ chắc chắn Lưu Chính Nghĩa đang rất phẫn nộ

 Chuyện này ông ấy chỉ có thể đè xuống một thời gian chứ không thể dẹp yên hẳn được

Tôi gọi cho Trần Kế Tần, kể cho anh ta nghe chuyện này, bảo anh ta đến đây ngay lập tức

 Còn việc của Lý Tuyết Diễm tạm thời giao cho người khác làm

Trần Kế Tần nghe đến chuyện này thì sợ đến run cả giọng, hỏi: “Đại ca, chúng ta

 Chúng ta lại bị hãm hại đúng không?”“Nói ít thôi, đến bệnh viện ngay, vào phòng phó viện trưởng tìm tôi”

Bảy tám phút sau, Trần Kế Tần lái xe đến nơi

 Tôi giao Lý Tuyết Diễm cho viện trưởng Lưu, nhờ ông ấy làm nốt thủ tục chuyển trường và chăm sóc cho cô bé

Viện trưởng Lưu luôn miệng đồng ý, nói là sẽ đích thân đi làm chuyện này

Thấy sắc mặt chúng tôi đều không ổn, ông ấy liền hỏi đã xảy ra chuyện gì

Tôi nói: “Em có việc gấp phải làm

 Tuyết Diễm, việc của em anh đã nhờ viện trưởng Lưu rồi

 Phía nhà trường cũng đã hẹn xong, xử lý rất nhanh thôi

 Anh với Trần Kế Tần phải lên huyện một chuyến”

Lý Tuyết Diễm không muốn rời xa chúng tôi, nhưng Trần Kế Tần nói: “Tuyết Diễm, khi nào xong việc bọn anh sẽ về”

Tôi với Trần Kế Tần rời khỏi bệnh viện, lái xe lên huyện

Trên đường đi, mặt mũi Trần Kế Tần trắng bệch, nói: “Đại ca, làm thế nào đây? Tối qua chúng ta đánh Viên Chính Dương, giờ ông ta chết ở nhà

 Nếu thủ đoạn giết người lần này giống như lần giết giáo sư Dương, không để lại chút manh mối nào, thì chắc chắn chúng ta phải gánh cái tội này rồi”

Tôi nói: “Yên tâm, có tôi đây, không sao đâu

 Hơn nữa, chúng ta có nhân chứng, Lý Tuyết Diễm là nhân chứng cho chúng ta”

Với cục diện như bây giờ, chỉ có Lý Tuyết Diễm mới giúp được chúng tôi

May mà tối qua chúng tôi đã giúp Lý Tuyết Diễm, bây giờ cô bé cực kỳ tin tưởng chúng tôi, mà tương lai của cô ấy cũng nằm trong tay chúng tôi

Chỉ cần Lý Tuyết Diễm có thể chứng minh chúng tôi không giết người thì tội mưu sát sẽ không thành lập

Nếu tối qua chúng tôi không giúp Lý Tuyết Diễm, cô ấy có giúp chúng tôi hay không còn chưa biết được

Tôi đột nhiên nhớ lại, tối hôm qua tên sát thủ kia muốn giết Lý Tuyết Diễm, lẽ nào

 Bọn chúng muốn giết nhân chứng!Nhất định là như thế!Đầu tiên là giết Viên Chính Dương, sau đó giết Lý Tuyết Diễm

 Như thế thì “chứng cứ” đã rõ rành rành, thậm chí cái chết của Lý Tuyết Diễm cũng sẽ đổ lên đầu tôi với Trần Kế Tần

 Vì chúng tôi đưa Lý Tuyết Diễm từ nhà Viên Chính Dương đi, còn bỏ ra hai trăm nghìn tệ mua cô ấy

Nghĩ đến đây, tôi càng rối rắm hơn, kẻ địch nhất quyết muốn dồn tôi vào chỗ chết!Tôi với Trần Kế Tần nói chuyện suốt dọc đường, càng nói càng lo ngại

Tôi lập tức gọi điện cho viện trưởng Lưu, dặn ông ấy hãy nhờ lãnh đạo nhà trường đến bệnh viện làm thủ tục chuyển trường, nhất định không được đưa Lý Tuyết Diễm đi lung tung

Giờ đang là ban ngày, tôi tin sát thủ sẽ không hành động, nhưng vẫn cứ phải đề phòng bất trắc

Viện trưởng Lưu nghe giọng điệu của tôi đã biết ngay là có chuyện, nhưng tôi không nói, ông ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ đảm bảo sẽ lo liệu ổn thoả

Trên đường đi tôi nhận được điện thoại của Âu Dương Bác

Giọng Âu Dương Bác cực kỳ nghiêm trọng, nói với tôi: “Sơn Thành, mới sáng sớm tôi đã nhận được điện thoại của cục trưởng Lưu

 Ông ấy nói cậu xảy ra chuyện rồi, lại còn cáu với tôi nữa”

“Cậu nói cho tôi nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu lại đắc tội với ai?”Tôi vô cùng tin tưởng Âu Dương Bác, mặc dù có những việc tôi không muốn làm phiền ông ấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn kể đầu đuôi câu chuyện cho ông ấy nghe

Bao gồm cả chuyện về báu vật của thôn tôi

Âu Dương Bác không ngắt lời tôi, chỉ im lặng lắng nghe, sau đó trầm mặc vài giây rồi mới nói: “Thương trường như chiến trường, những chuyện như ám sát, hãm hại, tôi cũng từng gặp phải rồi”

“Kẻ địch năm lần bảy lượt muốn dồn cậu vào chỗ chết, hơn nữa còn từng bước ép sát, hành động cực kỳ nhanh

 Xem ra thứ chúng muốn có là một món lợi khổng lồ, hơn nữa thời gian lại cấp bách nên chúng mới phải làm thế”

“Lần này người cậu đắc tội chắc chắn là người cực kỳ mạnh

 Nhất định kẻ đó nghĩ là cậu đã biết chuyện về báu vật và muốn chiếm lấy nó, nên mới muốn trừ khử cậu”

Kết luận của Âu Dương Bác vô cùng chính xác

Tôi hỏi Âu Dương Bác: “Chú, chú nghe nói về Hợp Tác Xã bao giờ chưa?”Âu Dương Bác nói: “Trên thế giới này sát thủ rất nhiều, phần lớn đều không phải chuyên nghiệp

 Còn các tổ chức sát thủ chuyên nghiệp lại cực kỳ bí mật, không nhiều người biết”

“Tôi thực sự chưa từng nghe nói đến Hợp Tác Xã”

“Sơn Thành, cậu yên tâm, chỉ cần cậu không giết người, cục trưởng Lưu nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành”

“Kể cả không điều tra ra được, dù Âu Dương Bác tôi có tán gia bại sản thì cũng sẽ bảo vệ cậu đến cùng”

Câu cuối cùng của Âu Dương Bác khiến tôi vô cùng cảm động

 Dù câu nói đó là thật hay giả thì cũng chứng tỏ ông ấy thực sự coi trọng tôi

Trong lòng ông ấy, dù tài sản có lớn cỡ nào cũng không quan trọng bằng tôi

Chỉ cần có năng lực, tiền có thể kiếm lại được, nhân tài mới là quan trọng nhất

Có sự giúp đỡ của Âu Dương Bác, tôi cũng yên tâm

Đây là lần đầu tiên tôi đến cục cảnh sát huyện

 Mới đi đến sảnh thì đã thấy một người đàn ông trung niên bước từ xe cảnh sát xuống, là Lưu Chính Nghĩa

Lưu Chính Nghĩa nhìn thấy hai chúng tôi thì mặt đen sì, nói: “Đi theo tôi”

Hai chúng tôi được đưa đến một văn phòng ở tầng hai

 Lưu Chính Nghĩa ngồi trên sofa, tay châm điếu thuốc nhưng vẫn có vẻ không yên lòng nổi

“Trương Sơn Thành, đã có kết quả xét nghiệm tử thi sơ bộ rồi”

“Nạn nhân chết vào khoảng mười hai giờ đêm, hai chân bị đánh gãy, tim, phổi đều xuất huyết, vết thương ngoài da chồng chất, tổn thương vô cùng nghiêm trọng”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.