Người bỏ đi trước cho tới bây giờ đều là cậu ta, cô thật không làm gì có lỗi với cậu ta.
Đinh Cẩn nhìn những bức hình kia, Vũ Minh Hân hẹn cậu ta đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều là lấy danh nghĩa Cao Thanh Thu. Cũng có lúc là bạn học tụ tập, không chỉ có hai người bọn họ, thế nhưng trong ống kính của nhà họ Triệu liền biến thành buổi hẹn hò của riêng hai người.
“Những chuyện này đều là hiểu lầm.” Tất cả đều là Vũ Minh Hân gạt cậu ta.
“Hiểu lầm sao?” Cao Thanh Thu cười một tiếng, “Làm sao có thể là hiểu lầm? Thứ bảy cậu cũng dẫn cô ta về gặp gia đình rồi, cậu coi tôi là đồ ngốc sao?”
“Cao Thanh Thu…” Đinh Cẩn nhìn cô, muốn giải thích.
Vẻ mặt Cao Thanh Thu lạnh lùng, giọng đoạn tuyệt: “Cậu không cần nói nữa, lời cậu nói bây giờ, một chữ tôi cũng sẽ không tin.”
Nói xong, cô cất điện thoại di động, tiếp tục ăn mì.
Đinh Cẩn nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, nhớ tới ngày đó ở Nhà họ Vũ, cậu ta cũng là đối với cô như vậy, Cao Thanh Thu học thái độ của cậu ta lúc đó, là cố ý châm chọc cậu ta!
Dì Ngô từ bên ngoài đi vào, rất sợ hai người lại gây chuyện, nhìn một cái, phát hiện Đinh Cẩn ngồi ở chỗ cũ, Cao Thanh Thu cũng vẫn ngoan ngoãn ăn mì liền thở phào nhẹ nhõm.
Lại nhìn Đinh Cẩn, phát hiện cậu ta đã không còn phách lối như lúc mình đi ra ngoài, dì Ngô cảm thấy có chút thần kỳ, Cao Thanh Thu làm thế nào mà thu phục Đinh Cẩn vậy?
“Mì ăn ngon chứ?” Dì Ngô hỏi.
Cao Thanh Thu gật đầu: “Ngon lắm ạ.”
Đinh Cẩn ngồi ở đó, mì cũng chưa ăn xong, tròng mắt màu cà phê nhìn chằm chằm Cao Thanh Thu.
Dì Ngô thấy anh không ăn, liền dọn bát mì đi.
Buổi chiều hơn năm giờ, người tới sinh nhật Thầy giáo La đã tụ năm tụ ba đến phòng ăn.
Vũ Minh Hân ngồi ở trên ghế, bị bạn học vây quanh: “Minh Hân, bộ quần áo này đẹp thế, đắt lắm phải không? Mẹ cậu thật chịu chi, cái gì đắt tiền cũng mua cho cậu, không giống mẹ tớ, suốt ngày mua cho tớ tập bài luyện đề, lần này không thi tốt ngày nào cũng bắt tớ rửa chén cho xem.”
“Đẹp sao, cũng chỉ hơn sáu trăm thôi.”
“Hơn sáu trăm còn không đắt sao! Nhà các cậu có tiền thật đó.”
Vũ Minh Hân cười một tiếng, cô ta biết, nhà cô ta mặc dù không được xem là đặc biệt có tiền, nhưng bạn học nữ trong lớp nhiều tiền hơn cô ta cũng không có mấy người.
“Đúng rồi, Cao Thanh Thu sao không đến cùng cậu? Nghe nói nhà cậu ấy rất nghèo, không đi học nữa mà chuẩn bị kết hôn, có phải thật hay không?” Những chuyện này dĩ nhiên đều là Vũ Minh Hân truyền đi.
Thành tích của cô ta mặc dù không sánh bằng Cao Thanh Thu, nhưng những phương diện khác đều muốn giỏi hơn Cao Thanh Thu một chút.
Dẫu sao cô ta từ nhỏ sinh ra ở thành phố, mà Cao Thanh Thu lại tới từ nông thôn.
Vũ Minh Hân nói: “Ừ. Tôi cũng khuyên cô ấy mấy lần rồi, nhưng cô ấy không nghe, muốn lập gia đình sớm một chút.”
“Cậu ấy nghĩ gì vậy? Thi được kết quả tốt như thế còn không muốn học lên! Đầu óc có vấn đề rồi sao!”