“Cậu vì muốn ở lại Nhà họ Hoa, đương nhiên sẽ nói như vậy.” Vũ Minh Hân cảm thấy Cao Thanh Thu đang nguỵ biện, đem hy vọng đặt trên người Hoa Ngọc Thành, nói với Hoa Ngọc Thành: “chú Hoa, Cao Thanh Thu ở bên chú chỉ là vì tiền. Người cô ta thích chỉ có Đinh Cẩn… Cháu có rất nhiều bằng chứng, để cháu gửi qua cho chú xem”
“…” Hoa Ngọc Thành đang ôn nhu nhìn Cao Thanh Thu, nghe xong lời của Vũ Minh Hân, mới đưa ánh mắt chuyển qua trên người Vũ Minh Hân.
Cơ hồ là nhìn thấy Vũ Minh Hân trong nháy mắt, ánh mắt của anh, liền từ ôn nhu biến thành lạnh giá.
Anh nhìn Vũ Minh Hân như đang nhìn một trò hề nhạt nhẽo vô bổ, từng chữ từng câu nói: “vợ tôi mới vừa nói xong, cô còn muốn tôi lặp lại một lần nữa sao? hay tai cô có vấn đề rồi”
thậm chí anh còn không buồn nhiều lời với Vũ Minh Hân.
Cầm tay Cao Thanh Thu, quay lại nhìn Vũ Minh Hân bổ sung một câu: “Còn nữa,cái tên Cao Thanh Thu không phải để cô thích gọi là gọi như thế đâu.”
Từ trước tới giờ anh chưa từng coi Vũ Minh Hân ra gì, cũng không nghĩ tới, cô ta lại dám tới khiêu khích quan hệ của anh và bà xã Cao Thanh Thu của anh.
Hoa Ngọc Thành cầm tay Cao Thanh Thu, dùng giọng dạy dỗ nói với Cao Thanh Thu: “Đừng người nào nói gì em cũng tiếp lời như thế, tự hạ thấp thân phận của em.”
Lời bẩn thỉu này của Vũ Minh Hân ở trong mắt anh, ngay cả tư cách nói chuyện với Cao Thanh Thu cũng không xứng.
Cao Thanh Thu không thể không thừa nhận, ông xã của cô nói chuyện thật độc mồm độc miệng.
Cô nhìn Vũ Minh Hân mặt mày biến sắc sau đó hướng về phía Hoa Ngọc Thành gật đầu, “Ừm.”
Rõ ràng là bị giáo huấn nhưng trong lòng Cao Thanh Thu vào lúc này lại vô cùng đắc ý.
Cô cũng muốn xem Vũ Minh Hân đi khiêu khích người khác nhưng lại khiêu khích không thành sẽ có bộ dáng như thế nào.
Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành nhanh chóng trở về nhà.
Bên ngoài lạnh lẽo vô cùng, một trận gió lạnh thổi tới, Vũ Minh Hân giận đến muốn phát điên, hàm răng cắn chặt vào nhau nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy bọn họ rời đi, lại nhìn thấy người thân cận nhất – Lý Sơn, bình thường vẫn bên cạnh Hoa Ngọc Thành đi ra.
Lý Sơn nói với Vũ Minh Hân: “Cô Vũ, Ngài Hoa nói, sau này không muốn Nhà họ Hoa nhìn thấy cô xuất hiện ở đây nữa. Còn có… Cũng hy vọng cô cách xa Đinh Cẩn thiếu gia xa một chút.”
Đừng xem Lý Sơn bình thường chỉ là một trợ lý, con người này thật ra cũng rất thực tế, khá ngạo mạn, người bình thường anh ta cũng không để trong mắt.
Lúc anh ta nói chuyện, ngữ khí nghe vẫn lịch sự
“…” Sắc mặt Vũ Minh Hân rất khó coi, cô ta nhìn Lý Sơn, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Lý Sơn thấy cô ta không nói lời nào, có chút xảo quyệt hỏi: “cô không nghe thấy sao? Có hiểu những gì tôi nói không? Cần tôi lặp lại một lần để nghe cho thủng không?”
từng chữ nói ra, mỗi một chữ đều lộ ra mùi vị khinh miệt.
“Tôi nghe thấy rồi!” Vũ Minh Hân bị bức phải đáp lại một câu.
Cô ta cảm thấy rất ghét Lý Sơn, rõ ràng ở trước mặt Hoa Ngọc Thành một mực cung kính nhưng mà ở trước mặt cô ta lại phách lối cực kì.