Cao Thanh Thu vốn là muốn trực tiếp cướp lấy mang đi, nhìn thấy anh như vậy, không nhịn được.
Hoa Ngọc Thành vẫn cứ tỏ ra kiêu ngạo nói: “Tuy hơi xấu nhưng mà cũng ấm phết đấy, để quàng tạm cũng được.”
Cao Thanh Thu đột nhiên muốn đánh người trước mặt mình, chẳng nhẽ đây là nghiện mà còn ngại trong truyền thuyết?
Thôi bỏ đi!
Cô đã sớm quen với tính kiêu ngạo của anh
Lý Sơn từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang sống chết cỉnh lại cái khăn quàng, cũng không hề để ý, lại nghe thấy Hoa Ngọc Thành hỏi: “Lý Sơn, cậu nói xem, cái khăn này xấu thật đúng không?”
Cao Thanh Thu mới vừa đè xuống suy nghĩ muốn đánh người thì lúc này lại muốn phun trào ra ngoài.
Lý Sơn nghe xong, ánh mắt lúc này mới hướng về phía chiếc khăn, đây không phải chỉ là một chiếc khăn thôi sao?
“Nhìn cũng rất đẹp mà.”
Ngay cả Lý Sơn cũng cảm thấy chiếc khăn này rất đẹp.
“Vợ tôi vừa tặng cho tôi.” Ngữ khí bình tĩnh lại mang theo một loại kiêu ngạo ngầm.
Nếu bạn không chú ý nghe, cũng khó nghe ra được.
Thật may Lý Sơn đã ở bên cạnh anh thời gian dài, biết rõ tính tình Hoa Ngọc Thành, chỉ cần là Cao Thanh Thu đưa cho anh,dù là mảnh rẻ rách thì ở trong mắt Phó Cảnh cũng sẽ là thứ tốt đẹp nhất.
Lý Sơn lập tức đổi lời,nói: “Tôi cảm thấy thật sự rất đẹp mà”
Chỉ cần là đồ Cao Thanh Thu tặng, thì ở trước mặt Hoa Ngọc Thành phải tận lực mà khen ngợi.
Bởi vì, cả thế giới này,người có tư cách tổn hại Cao Thanh Thu, chỉ có Hoa Ngọc Thành. Đến Hoa Ngọc Thành còn không dám thì ai dám đây.
–
Sau khi khen cái khăn hết lời với Hoa Ngọc Thành, Lý Sơn nhanh chóng đi ra ngoài. Nói nhảm, không đi ra ngoài, ở lại chỗ này để ăn no thức ăn chó sao?
Cao Thanh Thu hỏi: “anh cứ quàng cái khăn như vậy không cảm thấy khó chịu sao?”
“Chẳng có gì khó chịu cả! ”
“…”
Hiển nhiên, khăn cô tặng, coi như xấu gấp trăm lần so với cái khăn này cũng đừng hòng bắt anh lấy ra, đánh chết cũng không buông.
Cao Thanh Thu nhìn thấy anh như vậy, không nhịn được cười, nói: “Thật ra cái khăn này là em tự tay đan. Tối hôm qua không có trở lại đây, chính là vì muốn tạo bất ngờ cho anh, anh thích là tốt rồi!”
Hiện tại anh cũng thấy quà rồi, Cao Thanh Thu cũng không cần lừa gạt làm gì.
Hoa Ngọc Thành nghe xong, ánh mắt thâm trầm nhìn Cao Thanh Thu.
Chiếc khăn này… Lại là cô tự mình làm?
căn bản anh không nghĩ tới, đây là Cao Thanh Thu tự mình làm.
Vợ anh đích thân đan khăn cho anh?
“Sao lại nhìn em như vậy?” Cao Thanh Thu đi tới trước mặt anh, đột nhiên cười đễu nói: “Có phải cảm thấy em quá đảm đang không? Mau khen em đi!”
Cô cho tới bây giờ chưa từng giúp người khác đan khăn bao giờ!
Hoa Ngọc Thành nhìn cô ôn nhu, đưa tay lên trán cô xoa một cái, “Đan xấu như vậy, còn muốn anh khen em sao.”