CHƯƠNG 1104:
Cố Đinh Cẩn ngồi trên ghế sa lon, hai chân giao chéo, tỏ ra vẻ tự cho mình giỏi lắm.
Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng vui vẻ của Bóng Đèn Nhỏ, “Đã nói cảm ơn với anh chưa?”
Nhìn trên mặt anh ta đã tặng quà cho Bóng Đèn Nhỏ, thì tạm thời không tính toán với anh ta đi.
“Nói rồi.”
Cố Đinh Cẩn ngồi ở trên ghế sa lon, nghe thấy lời của Cao Thanh Thu, bất mãn cong khóe miệng lên.
Rõ ràng không thích anh ta, giả vờ giả vịt gì đấy?
Bóng Đèn Nhỏ ôm lấy cái hộp, lại đi đến trước mặtmẹ Hoa khoe khoang, “Bà nội, đây là quà anh tặng cho cháu.”
Cao Thanh Thu nhìn một cái Cố Đinh Cẩn đã tặng quà cho cậu nhóc, nhưng còn giả vờ mình rất cao lạnh, nói: “Cám ơn.”
Cố Đinh Cẩn nhìn liếc qua cô ta, không để ý mà nói: “Tặng cho Bóng Đèn Nhỏ, cũng không phải là tặng cho cô, cô cám ơn cái gì?”
“…” Thái độ của anh ta, thật sự khiến cô ta rất muốn đánh anh ta một trận.
Bất quá, chỉ cần anh ta đối với Bóng Đèn Nhỏ không có ác ý là được.
Mẹ Hoa đi tới, hướng về Cố Đinh Cẩn hỏi: “Đinh Cẩn tối nay phải ở clại hay sao?”
“Ừm.”
Cố Đinh Cẩn ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn xem Bóng Đèn Nhỏ ôm cái hộp đi tới, quấn rầy Cao Thanh Thu mở ra dùm cậu bé.
Bóng Đèn Nhỏ rất đáng yêu, Cố Đinh Cẩn không nỡ đi.
Hơn nữa…
Trước đây anh ta là không muốn ở lại chỗ này, nhưng bây giờ, Cao Thanh Thu càng không muốn nhìn thấy anh ta, anh ta lại càng muốn ở đi đi lại lại trước mặt cô ta, để cô ta không thoải mái.
Thật ra thì anh ta nghĩ quá nhiều, anh ta ở lại hay không, Cao Thanh Thu mới không quan tâm những thứ này.
Cao Thanh Thu cầm lấy cái kéo, giúp Bóng Đèn Nhỏ mở cái hộp ra, bên trong là một cái búp bê, rất đáng yêu.
“Mẹ, con muốn.” Bóng Đèn Nhỏ vội vã muốn cầm lấy, búp bê trước đây người khác cũng tặng, cũng không thấy nhóc này vui vẻ như thế.
Cố Đinh Cẩn nói: “Dương Dương, đưa cho anh.”
Bóng Đèn Nhỏ vội vàng đem búp bê đi tới, đưa cho Cố Đinh Cẩn.
Cố Đinh Cẩn thao tác mấy cái, búp bê biết nói chuyện rồi.
Vật này thoạt nhìn là một cái búp bê, thật ra thì là một cái robot có thể đối thoại.
Cố Đinh Cẩn đặt người máy nhỏ trên đất, Bóng Đèn Nhỏ đưa tay đi lấy, người máy nhỏ còn có thể né tránh cậu bé.
Cố Đinh Cẩn nói: “Dừng lại.”
Người máy nhỏ liền dừng lại.
Nó bị Bóng Đèn Nhỏ bắt lấy, còn có thể dùng âm thanh đáng yêu nói: “Cậu có thể nói chuyện với tôi, nhưng không thể sờ tôi.”
Bóng Đèn Nhỏ vui vẻ ngồi xổm ở bên cạnh người máy, phảng phất phát hiện cái gì mới, “Mẹ, nó biết nói chuyện.”
Cao Thanh Thu nhìn về phía Cố Đinh Cẩn, phát hiện Cố Đinh Cẩn chính ôn nhu nhìn về Bóng Đèn Nhỏ.
Không có chút nào giống như dáng vẻ bình thường anh ta chọc tức người ta.
Không nhìn ra, anh ta còn có thể đưa tặng loại quà này.
Người đàn ông đi ra nước ngoài chính là không giống nhau!
Loại vật này Cao Thanh Thu liền nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Mẹ Hoa ở bên cạnh nhìn xem, nói: “Hiện tại đồ vật thật là càng ngày càng làm được cao cấp rồi.”
Cố Đinh Cẩn nói: “Đây là sản phẩm của công ty tôi có đi thực tập trước đây, chỉ là trong nước ít người biết đến.”
Cố Đinh Cẩn dù sao ở nước ngoài cũng có mấy năm, cũng không tệ.
Mẹ Hoa cười nói: “Đinh Cẩn nhà chúng ta thật giỏi.”
Cố Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu một cái, quay đầu đi, không muốn nhìn cô ta.
Cũng không lâu lắm, Hoa Ngọc Thành trở về.
Anh ta mới vừa đưa Hoắc Chấn Đông bọn họ lên xe.
Bóng Đèn Nhỏ nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, mở miệng, “Ba.”
Hoa Ngọc Thành nhìn lướt qua tiểu tử, “Ừm.”