CHƯƠNG 1057: CÔ VẪN LUÔN RẤT CỐ GẮNG
Sáng hôm sau, Cao Thanh Thu tới công ty đi làm.
Lúc đầu cô cho rằng ngày hôm qua mình biến mất chắc chắn sẽ có rất nhiều người đàm luận về cô nhưng kết quả lại hoàn toàn không có.
Khiến cô không ngờ tới chính là, đối tượng mà bọn họ đàm luận vậy mà lại biến thành Lâm Vi.
“Cái cô Lâm Vi kia thật đúng là không biết xấu hổ, tự cho là mình xinh đẹp nên suốt ngày lượn lờ ở trước mặt Cố Tổng! Không phải sao, vậy mà Cố Tổng còn để cô ta đi tiếp đãi khách quý nữa.”
“Nghe nói cô ta đã có bạn trai rồi mà! Cũng không biết cô ta làm như vậy bạn trai cô ta có biết hay không.”
“Tôi nói cho cô biết, mỗi lần lúc tan việc cô ta đều đi về trễ nhất chính là vì muốn nói chuyện cùng Cố Tổng, tôi đã nhìn thấy nhiều lần rồi.”
“Trời ạ! Mấy cô gái trẻ bây giờ cũng quá thực tế rồi!”
Đủ loại giọng điệu đều là ghét bỏ.
Cao Thanh Thu nghe thấy mấy lời đồn đại nhảm nhí này thì hơi nhíu mày lại, bây giờ cô luôn cảm thấy những người này cũng quá ngồi lê đôi mách rồi, cũng không biết cả ngày suy nghĩ cái gì nữa.
Lâm Vi và Cố Đinh Cẩn đã quen biết nhau từ trước, bây giờ nói với nhau mấy câu thì sao chứ?
Cao Thanh Thu đi vào văn phòng nhìn thấy Lâm Vi đã đến, cô ta mặc bộ đồng phục màu trắng ngồi ở đó gọi điện thoại đặt khách sạn.
Cao Thanh Thu đi ngang qua bên cạnh cô ta bỗng ngừng lại, Lâm Vi vừa mới nói chuyện điện thoại xong liền nhìn về phía Cao Thanh Thu, cười cười: “Cậu đến rồi à?”
Cao Thanh Thu ngồi xuống, nói: “Nghe nói Cố Đinh Cẩn bảo cậu đi đón khách à?”
“Ừm.” Lâm Vi nói: “Ngày mai sẽ có một nhân viên kỹ thuật từ nước ngoài tới đây, Cố Đinh Cẩn bảo hai chúng ta đi đón.”
“Hai chúng ta?” Cao Thanh Thu cảm thấy không giống với phiên bản mình nghe được lắm: “Sao lại có tớ vậy?”
Lâm Vi nói: “Bây giờ công ty đang rất nhiều việc nên không ai mà! Bình thường hai chúng ta cũng chỉ làm chút công việc vặt thôi mà, cậu không muốn đi à?”
“Có quyết định chưa?” Cao Thanh Thu hỏi.
Lâm Vi gật đầu.
“Vậy thì tớ đi!” Cao Thanh Thu nhớ tới Hoa Ngọc Thành từng nói với mình là phải thật cố gắng. . . Cô cũng không muốn mỗi ngày bị người ta xem như thực tập sinh chỉ làm mấy việc bưng trà rót nước khiến cho người ta xem thường.
Mặc dù không biết Cố Đinh Cẩn sắp xếp như vậy là có ý gì nhưng. . . Cao Thanh Thu nghĩ, có đôi khi thử thách cũng là cơ hội.
…
Sáng hôm sau Cố Đinh Cẩn đi họp, buổi chiều xử lý một ít chuyện sau đó mới chạy tới khách sạn gặp mặt với Mike, trước kia lúc còn ở nước ngoài người này là đồng nghiệp cũng là bạn của Cố Đinh Cẩn, có quan hệ rất tốt với Cố Đinh Cẩn.
Lúc Cố Đinh Cẩn đến khách sạn, Lâm Vi nhìn thấy anh liền nói: “Anh đến rồi?”
Anh ta gật nhẹ đầu: “Thế nào rồi?”
Lâm Vi nói: “Khách sạn đã sắp xếp xong.”
“Cao Thanh Thu đâu?” Cố Đinh Cẩn hỏi.
“Thanh Thu đang nói chuyện phiếm với Mike.”
“. . .” Lúc Cố Đinh Cẩn và Lâm Vi đi vào liền nhìn thấy Cao Thanh Thu ngồi ở chỗ đó đang dùng tiếng Anh trò chuyện với Mike rất là vui vẻ, tiếng Anh của cô rất tốt, một chút cũng không kém người từng ở nước ngoài nhiều năm như Cố Đinh Cẩn.
Cố Đinh Cẩn nhìn thấy Cao Thanh Thu, không nhịn được ngẩn ra một chút.
Cao Thanh Thu là người rất biết cố gắng, cô cũng không có thiên phú giống như Cố Đinh Cẩn nhưng tất cả mọi chuyện chỉ cần cô quyết định làm là có thể làm được thành công.
Anh ta còn nhớ rõ trước kia lúc còn học lớp mười, trình độ nói tiếng Anh của cô cực kỳ kém, kết quả bây giờ. . .
Rõ ràng đã vô cùng nỗ lực.
Nhìn thấy Cố Đinh Cẩn xuất hiện, Cao Thanh Thu vội vàng đứng lên: “Cố Tổng.”
Ừm, biểu hiện của cô hẳn là không sai!
Thật ra đây là lần đâu tiên Cao Thanh Thu tiếp xúc với người nước ngoài, lúc đầu cô vô cùng lo lắng sợ tiếng Anh của mình không tốt nhưng bây giờ không hiểu sao lại tìm được tự tin.
Khoảng thời gian mang thai kia vô cùng nhàm chán, cô đã bỏ ra không ít công sức nhưng quan trọng nhất là ông chú cũng đã giúp cô không ít.
Vốn dĩ cách nói của cô rất sai lầm nhưng ông chú lại luôn có biện pháp dạy cho cô.
Mike nhìn thấy Cố Đinh Cẩn liền đi tới cho anh ta một cái ôm, sau đó hai người trò chuyện với nhau.
Cao Thanh Thu và Lâm Vi cùng đi từ bên trong ra, cô nhìn đồng hồ, nói với Lâm Vi: “Vậy tớ đi về trước đây.”
“Bây giờ à?”
“Cố Đinh Cẩn đã tới, hơn nữa cũng đến lúc tan làm rồi mà.” Việc nên làm cũng đã làm xong, không cần tiếp tục ở lại đây nữa!
Lâm Vi nói: “Có cần đợi Cố Đinh Cẩn sau đó chào hỏi anh ta một tiếng không?”