CHƯƠNG 1047: THẬP THẤT CẢM THẤY NHỊP TIM CỦA MÌNH ĐẬP HƠI NHANH
Mộ Thập Thất ngồi lên trên xe, bởi vì trong tay của cô đang cầm kem cho nên không thể thắt dây an toàn được, để Hoắc Chấn Đông thắt.
Hoắc Chấn Đông thắt dây an toàn cho cô ấy, ngẩng đầu lên phát hiện khoảng cách của hai người rất gần, anh ta nhìn Mộ Thập Thất không hề có phòng bị chút nào ở trước mặt của mình.
Mộ Thập Thất bị anh ta nhìn như vậy, không hiểu sao cảm giác được tim của mình đập hơi nhanh, xem ra mai mốt phải đi đến bệnh viện một chuyến mới được, phải kiểm tra sức khỏe, có phải là do tăng ca nhiều rồi không.
Cô ấy hỏi Hoắc Chấn Đông: “Làm gì nhìn tôi vậy?”
Lời nói của cô khiến cho Hoắc Chấn Đông ngẩn người, ngồi lại vị trí, nói với Mộ Thập Thất: “Tôi đang suy nghĩ cô cùng với mấy người đàn ông khác cũng không phân rõ khác biệt như này hả?”
“Chúng ta đi đâu đây?” Mộ Thập Thất cũng không trả lời vấn đề này của Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông nhìn cô ấy như vậy, quả thật không biết nên nói cái gì.
Dương Nhạc Linh ngồi trên xe lăn, đang chăm chú ngắm nhìn chậu hoa ở trước mặt, nhớ đến những lời đã nói với Thịnh Hy, luôn cảm thấy hối hận.
Cô ta cũng không biết lúc đó mình bị cái gì, có thể là do thấy anh ta đưa mình về nhà, càng nghĩ càng không thể giải thích được, nên có chút không kiềm chế nổi mình.
Bây giờ thật sự rất hối hận vì lúc đó mình đã nói ra những lời đó, nếu như cô ta không nói ra khỏi miệng thì cũng sẽ không nhìn thấy bộ dạng từ chối mình của Thịnh Hy.
Mặc dù cô ta hiểu rõ phản ứng bây giờ của Thịnh Hy cũng không có lỗi gì.
Trước kia, lúc mà cô ta là vợ chưa cưới của Hoa Ngọc Thành, vừa nghĩ đến Hoa Ngọc Thành mãi mãi cũng không đứng dậy nổi, không phải là nhanh chóng chạy trốn hay sao?
Người giúp việc đi tới đặt cơm ở trước mặt của cô ta: “Ăn cơm đi.”
Bây giờ ở bên trong căn nhà này, người hầu hạ Dương Nhạc Linh chỉ còn lại một người này, cô ta là người chuyên hầu hạ cho Dương Nhạc Linh, bình thường phụ trách mọi việc sinh hoạt của Dương Nhạc Linh.
Ăn một bữa cơm thật ngon đối với Dương Nhạc Linh mà nói không biết là chuyện bao nhiêu lâu trước kia.
Cô ta đưa tay ra bưng chén cơm lên, nhưng mà bởi vì không cầm chắc, cho nên trực tiếp rơi xuống mặt thảm. Nhìn thấy cô ta như thế này, sự nóng giận của người giúp việc lập tức bốc lên: “Có phải là cô có bệnh hay không vậy hả? Bưng một cái chén mà cũng có thể làm rơi được, chân của cô bị tàn phế chứ đâu phải là tay của cô bị tàn phế đâu?”
Thảm đã bị làm bẩn, cô ta lại phải dọn dẹp, phiền muốn chết đi được!
Dương Nhạc Linh nhìn người giúp việc, lúc đầu ở trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu, bị người khác đối xử hung dữ như vậy, càng khiến cho cô ta cảm thấy uất ức cực kỳ.
Đúng lúc này, ở cửa có người đi đến, Dương Nhạc Linh nhìn xem ai tới, có chút bất ngờ… thiếu chút nữa tưởng rằng là ảo giác của bản thân, cô ta đã nhìn thấy ai đây chứ?
Lại là Hoắc Chấn Đông?
Sao anh ta lại đến đây chứ?
Hoắc Chấn Đông đi đến, nhìn lướt qua dáng vẻ của Dương Nhạc Linh, rất thê thảm, rõ ràng trước kia cô ta là người đẹp nhất, bây giờ cũng chỉ còn lại sự thê thảm và tiều tụy, ngay cả người giúp việc cũng đang khi dễ cô ta.
Người giúp việc nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đi đến, nhanh chóng nhặt cái chén ở trên mặt đất, làm bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Tuy nhiên không có nghĩa là lúc nãy Hoắc Chấn Đông không nhìn thấy cái gì, Hoắc Chấn Đông nhấc chân lên, hung hăng đạp lên tay của cô ta trên mặt đất, vừa nghĩ đến những lời nói của cô ta nói với Dương Nhạc Linh, anh ta liền tức giận đến nỗi không chịu được.
Đối mặt với một màn bất thình lình này, người giúp việc có chút bối rối, hơi thở trên người của Hoắc Chấn Đông rất mạnh mẽ, cô ta không biết rõ thân phận của đối phương nhưng cũng không dám phản kháng.
Hoắc Chấn Đông nhìn người giúp việc này, giọng nói có chút hung ác: “Không nói chuyện à? Không phải lúc nãy rất chảnh chọe hay sao?”
Anh ta vẫn luôn ghét nhất mấy loại người lấy mạnh hiếp yếu.