Mị Ảnh

Chương 776


– Ta không ngại phải dùng chén rượu của ngươi!
Trong ánh mắt của Đao Ba Nam khi nhìn thẳng vào Nghệ Phong có chút hung ác.
– Rất xin lỗi! Nhưng ta lại ngại!
Nghệ Phong vẫn không nhanh không chậm nói, thậm chí ngay cả ánh mắt nhìn hắn một cái cũng không có.
– Ha ha!
Đao Ba Nam nở nụ cười càn rỡ.
– Tiểu tử, ngươi biết đây là đâu không?
Nghệ Phong tùy ý nói:
– Được gọi là nơi bạo loạn trong Tội Ác Chi Thành. Chỉ nghe nói cũng có thể khiến tiểu hài tử khóc thét. Ở trong này giết người không phải kỳ tích, kỳ tích chính là giết người không đủ tàn nhẫn, giết người giết không đủ đẫm máu. Ở trong này, thực lực là tiêu chuẩn duy nhất, không có đúng hay sai!
Đao Ba Nam sửng sốt. Hắn thật sự không ngờ được Nghệ Phong lại biết rõ như vậy. Hắn bình tĩnh thoáng nhìn về phía Nghệ Phong. Trong vài năm qua, hắn rất ít khi nhìn thấy người nào có vẻ mặt bình tĩnh như thế ở nơi bạo loạn này.
Đương nhiên, thiếu niên nhìn cảnh tượng đẫm máu như vậy còn như thế nhàn nhã uống rượu dạo chơi, hắn lại càng không thấy. Đao Ba Nam nhìn hồng tửu chói mắt của Nghệ Phong, cảm giác thiếu niên trước mặt tà mị khác thường
Sự tà mị của Nghệ Phong, cũng thu hút rất nhiều người. Một đám người nhanh chóng tiến lại, vây quanh Nghệ Phong.
– Ha ha! Không phải là tiểu bạch kiểm trắng trẻo phấn nộn sao? Gia gia thích!
– Đã lâu rồi, lão nương chưa thấy qua con mồi nào còn trẻ như vậy. Tối hôm nay có thể hoàn toàn điên cuồng một chút!
– Tiểu bạch kiểm này, nếu một quyền đập vỡ đầu hắn, sau đó uống óc hắn. Chỉ nghĩ đến cũng vô cùng ngon miệng.
– Chết tiệt… Mẹ nó ngươi dám tranh với lão nương sao? Lão nương sẽ dùng roi da đánh chết ngươi, chôn con giun nhà ngươi cho chó ăn!
– Bà nương, lão tử đã sớm nhìn ngươi khó chịu, ngươi đi chết đi!
Nói xong, hắn hung hăng đánh một quyền về phía nữ nhân có vết sẹo trên mặt.

Từng câu từng câu càn rỡ tức giận mắng tạp nham ầm ĩ vang lên ở bên tai Nghệ Phong. Vì Nghệ Phong, các loại tranh chấp cũng bắt đầu. Bên cạnh sự tức giận chửi mắng và đánh nhau Nghệ Phong vẫn không có ấn tượng gì, ngoài kình khí thỉnh thoảng bắn tới quanh người Nghệ Phong khiến Nghệ Phong nhíu mày ra, Nghệ Phong vẫn không nhanh không chậm uống hồng tửu của hắn.
Sự tà mị của Nghệ Phong, cũng hoàn toàn chọc giận đám người đang bao vây Nghệ Phong. Một người trong số đó hung hăng nện một cái vào bàn đá ở trước mặt Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong cả giận nói:
– Tiểu tử, gia gia đang nói chuyện với ngươi! Lỗ tai ngươi bị điếc rồi sao?
Nghệ Phong nhìn hồng tửu đang chấn động, vì cái đập bàn này của hắn. Nghệ Phong thoáng nhíu mày, ngẩng đầu về phía nam tử đã đập bàn, thản nhiên nói:
– Nếu ngươi nhận lỗi, ta sẽ tha cho ngươi!
– Ha ha! Tiểu tử, ngươi không nói nhầm chứ, muốn gia gia nói…
Đối phương còn nói chưa hết, giọng nói của hắn dừng lại vì ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Ngay lập tức hung hăng ngã xuống mặt đất. Phía trên yết hầu của hắn, có mấy kim châm đã biến thành màu đen.
Đám người vốn đang tranh chấp vì Nghệ Phong mà tức giận mắng đánh nhau, giờ phút này lại hoàn toàn yên tĩnh lên. Một đám nhìn người chết nằm trên mặt đất, nhìn trên mấy kim châm đen yết hầu người này, ánh mắt bọn họ khi nhìn Nghệ Phong cũng cảnh giác hơn.
– Ngươi là độc sư?
Một người trong số đó trầm giọng hỏi.
Nghệ Phong không hề có phản ứng nào đối với lời hắn nói, vẫn không nhanh không chậm uống hồng tửu tản ra ánh sáng chói mắt. Dường như người vừa bị giết không có chút ảnh hưởng gì đối với hắn. Mọi người thấy thái độ Nghệ Phong như vậy, ánh mắt nhất thời cứng lại. Tuổi tác của Nghệ Phong và sự tàn nhẫn hắn không có quan hệ trực tiếp. Trông hắn còn bình tĩnh hơn nhiều so sánh được với những người đã sinh sống ở Tội Ác Chi Thành nhiều năm như bọn họ.
Một người chết, đối với bọn họ mà nói cũng không có gì đáng phải kinh ngạc. Chẳng qua bọn họ nhiều người như vậy, lại không thấy Nghệ Phong ra tay. Điều này khiến những người này cảm thấy e dè thực lực của Nghệ Phong. Bên trong Tội Ác Chi Thành, thực lực là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra đo lường. Nghệ Phong vừa ra tay, đã khiến mọi người thôi để ý tới tuổi tác của hắn. Ban đầu, bọn họ vốn tưởng hắn là quả hồng mềm nhũn dễ dàng nắm được. Hiện tại, cũng không còn người nào dám khinh thường Nghệ Phong.
Nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ buông tha cho Nghệ Phong. Dù sao đối với những người quá biến thái mà nói, Nghệ Phong là một con mồi vô cùng tốt.
– Tiểu đệ đệ, cho tỷ tỷ uống một chén rượu được không? Công phu của tỷ tỷ rất lợi hại. Ngươi muốn xem thử hay không?
Nữ nhân vốn kêu to nhất lại ngồi vào bên cạnh Nghệ Phong, cười hì hì nói. Nàng đã chứng kiến thủ đoạn của Nghệ Phong, cũng không nghĩ sẽ sử dụng bạo lực. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghệ Phong liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, dáng người lồi lõm, bề ngoài thực sự có thể khơi dậy ngọn lửa trong lòng nam nhân, đặc biệt tại địa phương thối nát và đẫm máu này.
– Nếu tỷ tỷ có thể xóa đi mất vết sẹo trên mặt tỷ, ta sẽ không ngại.
Nghệ Phong thản nhiên nói.
– Ngươi tự tìm cái chết!
Năm đó, sau khi Phong Tam Nương giết chết ba vị công tử của một đại gia tộc, trốn vào Tội Ác Chi Thành, cũng vì lần đó, trên mặt nàng lưu lại vài vết sẹo. Đây là vết thương trong lòng của nàng, nhưng bị Nghệ Phong không chút lưu tình nói ra, khiến nàng nổi trận lôi đình. Một chưởng hung hăng đánh về phía Nghệ Phong.
– A…
Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú trên người Nghệ Phong. Nhưng bàn tay của Phong Tam Nương còn chưa tiếp xúc đến Nghệ Phong, nàng đã hét lên một tiếng lui ngược ra ngoài. Chỉ một lát sau, bàn tay vốn trắng ngần kia đã thâm đen lại.
– Đây là nể tình tỷ là nữ nhân, cho tỷ một cơ hội. Nếu tỷ còn tiếp tục trêu chọc ta. Lúc đó sẽ chính là yết hầu của tỷ!
Giọng điệu Nghệ Phong thản nhiên truyền tiến trong tai mọi người, cũng khiến mọi người có chút cảm giác run rẩy.
Tuy rằng Phong Tam Nương không người mạnh nhất trong nhóm bọn họ, nhưng lại có thể đứng vị trí thứ ba từ trên xuống, nhưng vẫn bị đối phương dễ như trở bàn tay thi triển độc thuật đánh lui. Điều này khiến đánh giá của bọn họ về Nghệ Phong đã có sự thay đổi lớn. Tuy rằng chết ở Tội Ác Chi Thành không có gì bất ngờ, nhưng không ai nguyện ý tự tìm cái chết.
Phong Tam Nương vận chuyển đấu khí ép ba cái kim châm độc phía trên bàn tay ra. Sau khi chảy ra hết máu đen, cái tay kia mới dần dần khôi phục bình thường. Nàng hiểu rất rõ, đúng như đối phương đã nói, nể tình nàng là nữ nhân nên hắn mới nương tay, bằng không nàng đã là một thi thể.
Phong Tam Nương nhìn con mồi trước mặt này, không dám có chút hành động nào.
Nghệ Phong thấy bốn phía đã yên tĩnh trở lại, hắn vẫn không có biến hóa, ngồi uống hồng tửu, ánh mắt nhìn chăm chú vào lôi đài. Phía trên lôi đài đã giao đấu xong. Hiện tại vẫn chưa có người nào thắng được nam nhân kia. Hắn vẫn mang bộ dáng trước đây, không ngừng đập vỡ đầu người khác. Tuy nhiên mỗi lần hắn đập một cái, phía dưới liền phát ra một trận thét chói tai. Hiển nhiên rất muốn người muốn nhìn thấy hình ảnh đẫm máu như vậy.
– Ha ha, ngươi muốn lên đó chơi một chút hay không?
Đao Ba Nam, người đã tìm tới Nghệ Phong đầu tiên, nhìn Nghệ Phong càn rỡ cười to nói.
– Nếu ngươi không muốn chết, thì câm miệng của ngươi lại!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng nói. Sau khi nói xong, trong tay Nghệ Phong lại xuất hiện mấy kim châm. Ở bên ngoài có thể Nghệ Phong không dám thi triển độc thuật, nhưng ở trong Tội Ác Chi Thành lại không chút e dè. Ở nơi này, độc sư cũng không phải là chức nghiệp quá hiếm thấy. Trong đó có vài độc sư vì tránh né truy sát, đã đến Tội Ác Chi Thành.
Đao Ba Nam thấy Nghệ Phong nói như vậy, hắn trong ánh mắt chợt hiện lên chút tàn nhẫn. Tuy nhiên nhìn mấy chiếc kim châm trong tay Nghệ Phong, rốt cuộc hắn không tiếp tục nói điều gì. Hiện còn chưa rõ rốt cuộc độc thuật của Nghệ Phong mạnh tới mức nào, hắn cũng sẽ không ngốc tới mức dùng sinh mạng để nghiệm chứng.
Nghệ Phong thấy tất cả mọi người đã yên tĩnh, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn lên trên đài.
Nam tử dũng mãnh thắng liên tiếp mấy trận, hiển nhiên không ai dám lên thách đấu. Nam tử kia thấy thế, cũng phá lên cười đầy vẻ càn rỡ, đầu lưỡi liếm liếm máu trên mặt, bộ dáng dữ tợn nói không nên lời.
Nghệ Phong lẳng lặng chờ đợi một chút, thấy vẫn không có ai tiên lên lôi đài, người của hắn cũng biến mất!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 776


Nhạc Yên Nhi hít sâu để bình tâm lại, khuôn mặt cô rất lạnh lùng.

– Có gì mà không dám, là anh ấy có lỗi với tôi, tôi đi tham gia hôn lễ của chồng mình một cách quang minh chính đại đấy chứ.

Lời vừa dứt, cô cũng kiên quyết bước vào.

Mạnh Y Bạch đi rất chậm, giọng cô từ xa truyền lại:

– Nhạc Yên Nhi, nhìn kỹ thiệp mời tôi đưa cô đi.

Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn tấm thiệp trên tay nhưng chẳng có lòng dạ nào xem rõ ràng.

Cô nói thì mạnh miệng đấy nhưng thực ra đã sợ gần chết rồi.

Chờ gặp được Dạ Đình Sâm, câu đầu tiên mình phải nói là gì?

Mạnh Y Bạch thấy bóng Nhạc Yên Nhi khuất sau cửa ra vào thì mới không nhìn nữa mà lên xe.

Hộp áo cưới ở ghế sau, cô cần tới bên người rồi lái xe đi.

Hôn lễ này không có chú rể, cô chỉ đang độc diễn thôi.

Cửa lớn của lễ đường đã mở ra trước mắt, Nhạc Yên Nhi đứng đó, trái tim đập như trống dồn.

Có phải đẩy cửa ra rồi thì người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong sẽ xuất hiện phải không?

Cô không dám nghĩ nhiều, đầu óc cô giờ đã rối loạn quá rồi.

Nhạc Yên Nhi hít sâu, khẽ cắn môi, bàn tay nhỏ chạm vào cánh cửa sắt lạnh buốt rồi đẩy nó ra.

Một người xuất hiện trong tầm mắt cô.

Người kia mặc lễ phục đen, bên trong là sơ mi trắng, carvat thắt cẩn thận.

Hắn đứng thẳng tắp trên bậc cao, hai tay buông thõng.

Khuôn mặt giống trong ký ức cô như đúc, hắn không hủy dung, không có dấu vết tàn tật. Đã có thể kết hôn, vậy chứng tỏ phương diện kia của hắn cũng hoàn hảo. Đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu lại khi thấy cô, đôi mắt đen hơi híp, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Thậm chí đôi môi hắn cũng đã mở ra, xem ra hắn thực sự kinh ngạc với sự xuất hiện của cô.

Hắn không biết mình sẽ tới ư?

Hay chỉ có Mạnh Y Bạch mời mình, hắn không biết nên giờ chột dạ?

Cô cười lạnh rồi bước từng bước tới, đế giày ma sát trên nền tạo thành tiếng sàn sạt.

Tới trước mặt hắn, cô mỉm cười:

– Chào ngài Dạ, tôi tới tham gia hôn lễ của ngài và cô Mạnh Y Bạch.

Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày rồi hỏi:

– Mạnh Y Bạch đâu?

Trái tim Nhạc Yên Nhi đau thắt.

Câu đầu tiên hắn nói với mình là vội vàng hỏi thăm Mạnh Y Bạch, vậy mình là gì?

– Không biết, có lẽ là thay quần áo, cô ấy không đi cùng tôi. Ngài Dạ, ngài kết hôn rồi, vậy tôi chúc ngài…

Lời còn chưa hết, chẳng ngờ hắn đột nhiên bước xuống, nắm chặt tay cô, kéo đi.

– Này, làm gì thế?

Cô tức giận quát.

Tới sân sau, người đã không thấy, tới nhà để xe thì xe hắn mất tích, Mạnh Y Bạch cũng vậy.

Họ tìm thấy di động của Mạnh Y Bạch trong phòng, có một video do cô tự quay.

Thời gian quay là sáng nay.

“Dạ Đình Sâm, khi anh em được đoạn video này nghĩa là em đã đi rồi. Trong thời gian này, em rất xin lỗi vì ích kỷ chiếm lấy anh quá lâu, không cho anh liên lạc với Nhạc Yên Nhi, khiến vợ chồng hai người đau khổ. Nhưng em cũng xin anh nể tình vì em sắp đi rồi nên hãy tha thứ cho em. Anh luôn chăm sóc em, là do em không hiểu được đâu là tình yêu, đâu là tình bạn, anh như người anh trai hiền lành của em vậy mà em lại nghĩ đó là tình yêu của anh. Hiểu lầm nhiều năm như vậy, em nên tỉnh rồi”.

“Thật ra, em không muốn trở nên đáng ghét như thế, nhưng em không khống chế được bản thân mình, vậy nên xin lỗi. Em bỏ đi, em sẽ đến một nơi vắng vẻ điều trị bệnh của mình rồi đi Châu Phi làm bác sĩ, anh đừng tìm en nữa, nợ nần của chúng ta đã thanh toán xong rồi. Dạ Đình Sâm, chúng ta không còn liên quan gì nữa, em chúc phúc anh thêm một lần nữa”

“Ngoài ra, trong thiệp mời đưa cho Nhạc Yên Nhi, em có nói lời sau cuối với anh, tạm biệt, quý ngài của em”.

Khi quay video này, gương mặt cô rất nhu hòa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt cô, cô nở một nụ cười xinh đẹp.

Hai người xem xong video thì yên lặng, nhất là Dạ Đình Sâm, bàn tay hắn bóp chặt di động, nếu còn tiếp tục, chắc chắn di động sẽ bị bóp nát.

Nhạc Yên Nhi rút điện thoại ra rồi lấy một tấm thiệp mời trong túi. trong thiệp mời có một lá thư.

Bên trên viết “Gửi Dạ Đình Sâm”

Nhạc Yên Nhi do dự rồi cũng đưa cho hắn.

– Là Mạnh Y Bạch gửi anh.

Bây giờ mọi hiểu lầm đã rõ, cô cũng hiểu vì sao hắn không xuất hiện, hóa ra là để trả nợ.

Thấy hắn nhận thư, thần sắc chăm chú, cô cười tự giễu rồi quay đi.

Hắn đọc quá chăm chú nên cô đi mà hắn không hề biết.

Vì trong thư có một đoạn viết:

“Thật ra mười năm trước người phát hiện ra anh dưới gầm cầu không phải em, đó là cô gái hô hấp nhân tạo cho anh. Cô ấy mới tới, không biết đường nên chỉ có thể cầu cứu người qua đường, lại gặp phải em và Joanna. Cho nên anh chưa bao giờ hôn em, em cũng không phải ân nhân cứu mạng của anh, anh không nợ gì em cả. Người cứu anh ngày ấy là một người khác”.

Người hôn mình là ai?

Hắn nhíu mày, mất thời gian rất lâu mới bình tĩnh lại, khi muốn quay sang nhìn Nhạc Yên Nhi thì hắn mới nhận ra cô đã đi rồi.

Nhạc Yên Nhi lên taxi, cô mở cửa sổ để gió thổi vào, thổi đỏ khóe mắt.

Cô nghĩ là khi xem đoạn video kia, cô sẽ ôm lấy Dạ Đình Sâm, sẽ tha thứ cho hắn, nhưng nghĩ tới hai tháng bất lực và sợ hãi, cô nhận ra mình không làm được.

Ngày ngày đều tỉnh dậy từ trong ác mộng, đau đớn cũng phải chịu một mình, dù nhìn thì tưởng cô không quan tâm nhưng chỉ cần có tin hắn là cô sẽ đi tìm.

Những ấm ức khó quên này không thể nói rõ bằng dăm ba câu.

Nếu cô mất tích hai tháng thì sao? ở bên người khác thì sao? Liệu Dạ Đình Sâm có thể bỏ qua ngay khi vừa gặp không?

Cô lau khóe mắt, lau sạch nước mắt, khuôn mặt lạnh băng.

Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay, quyết đoán tháo ra.

Lần này, Dạ Đình Sâm không tìm cô, hắn tuyên bố tin mình không chết và đang ở nước ngoài trị liệu.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, các trang báo lớn đã thi nhau đưa tin, tin về hắn trở thành top tìm kiếm, thành tin hot baidu trong thời gian rất lâu.

Đồng thời, điện thoại của Nhạc yên Nhi cũng liên tục vang lên.

Anjoye, phu nhân Minh Tú, Dạ Vị Ương, Norman.

Tất cả đều gọi cho cô nhưng cô không muốn nghe, cuối cùng chỉ đành cúp máy, cô thấy không thể ở nhà nữa nên lái xe ra ngoài.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.