Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 580


Sự cường đại của Tà Nhãn Bạo Quân, vượt xa dự liệu của mọi người.
Đừng nói là đê giai giác phong thú hay là tri chu, ngay cả một đám song túc phi long cửu giai cũng không phải là đối thủ của hắn. Độc nhãn ở giữa có tốc độ bắn hơi chậm, nhưng uy lực cực kỳ kinh khủng, bắn xa hơn một ngàn năm trăm bước, có thể dễ dàng xuyên thủng lân giáp của đám phi long. Những đôi mắt nhỏ xung quanh độc nhãn có thể giống như thiết bối sư phát động công kích liên miên không dứt
Công kích cường đại, tốc độ rất nhanh, lân giáp cứng rắn, khiến cho chiến đấu lực của Tà Nhãn Bạo Quân tăng lên tới một mức đáng sợ. Nói về đơn độc đánh nhau, không dưới Thi Vu Vương hay Cự Viên Vương, nói về năng lực tác chiến đại quy mô, càng là một người bằng với cả một chi ma thú quân đoàn.
Thực lực lĩnh vực đỉnh hay là thần giai ma thú ?
Chứng kiến chiến đấu lực cường đại của Tà Nhãn Bạo Quân, Dương Lăng phi thường hài lòng, đồng thời cũng có không ít nghi hoặc. Thực lực của Tà Nhãn Bạo Quân rất cường đại, đã đạt tới thậm chí vượt qua lĩnh vực đỉnh, nhưng trong cơ thể lại không có thần cách. Không cách nào tưởng tượng, khi hắn tiến giai lên thần giai ma thú, có được thần cách, thì sẽ có chiến đấu lực cường đại cở nào.
Tà Nhãn Bạo Quân rất cường đại, đáng tiếc, căn bản là không cách nào phục chế!
Ngoại trừ Tà Nhãn Bạo Quân, không có tà nhãn nào có khả năng cắn nuốt năm ngàn đầu tà nhãn cùng hai mươi đầu thiết bối sư có thực lực siêu giai ma thú. Đồng thời, sinh mệnh nước suối cũng có hạn, dùng một giọt lại thiếu một giọt, mặc tinh tinh tủy càng không cần phải nói. Kế tiếp, phải cất giữ để phục dụng cùng thần cách, không thể sử dụng nhiều trên người đám ma thú bình thường.
Sau khi làm đi làm lại cả ngày, Áo Cổ Tư Đô mệt đến gần chết, thu được một trăm đầu tà nhãn biến dị có thực lực siêu giai ma thú. Dùng sạch hết sinh mệnh nước suối mà Áo Phỉ Lợi Á thu được trong hai ngày, năm trăm đầu thiết bối sư đã thuần hóa cùng khoảng hai vạn đầu tà nhãn hoang dã.
Quân đoàn tà nhãn mới sinh chỉ có khoảng một trăm đầu, nhưng dưới sự chỉ huy của Tà Nhãn Bạo Quân, chiến đấu lực trong ma thú quân đoàn lại xuất sắc nhất. Sau vài lần thử sức, vô luận là thổ bạt thử quân đoàn của Yêu cơ, Phi Long Vương Sắc Lôi Tư cùng phi long quân đoàn và cả ma pháp đại quân của liệt hỏa tinh linh vương, tất cả đều phải cam bái hạ phong.
Một nhóm cả trăm đầu tà nhãn có thực lực siêu giai ma thú cùng bắn ra, đừng nói đám người Thi Vu Vương cùng Hắc Long Vương, ngay cả hải yêu Y Lỵ Toa có thực lực thần giai cũng không dám nghênh đón. Thậm chí cả thực lực trung vị thần cũng không dễ dàng ngăn cản mũi nhọn của nó.
Sau khi thuận lợi tăng lên chiến đấu lực của ma thú quân đoàn, Dương Lăng hài lòng rời khỏi vu tháp không gian. Vốn định lại đi ra ngoài săn thú, xem thử có săn thêm được siêu giai ma thú nào nữa không. Không nghĩ tới, vừa mới đi ra khỏi tiểu mộc ốc, lại gặp phải Kiếm Thần cùng Tinh linh Đại Tế Tự đang cùng nhau đi đến.
“Dương Lăng, ngươi đến vừa đúng lúc. Mấy người trinh sát phát hiện ở phía tây có một tòa thành đổ nát. Nhanh, cùng đi đến đó xem sao!” Kiếm Thần bạch y phiêu phiêu, sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn tựa hồ thương thế đã khôi phục không ít.
Tòa thành đổ nát ?
Dương Lăng không chút do dự, liền cùng Kiếm Thần cùng nhau hành động. Thần ma mộ tràng rất nguy hiểm ,nhưng cũng là một tòa bảo tàng rất lớn. Một tòa thành đổ nát, có lẽ sẽ cất giấu bảo tàng gì đó, hoặc là mai táng một thượng cổ thần ma không người nào biết.
Dưới sự dẫn đường của Kiếm Thần, mọi người nhanh chóng hành động. Vượt qua một tòa núi cao, đi qua một cái đèo, nhanh chóng đi đến tòa thành cách tiểu hồ hơn hai trăm dặm về phía tây.
” Căn cứ theo hồi báo của trinh sát, chung quanh tòa thành có tung tích của rất nhiều ma thú, thậm chí còn phát hiện vài con thần giai ma thú. Dương Lăng, đến lúc đó nhất định phải cẩn thận!” Kiếm Thần vừa đi vừa hướng Dương Lăng nói qua một chút tình huống.
Nguyên lai, một ngày trước, vài tên võ sĩ đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, trong lúc vô ý tại một tòa sơn cốc tràn ngập đại vụ phát hiện một toàn thành đổ nát. Còn chưa kịp đi vào cẩn thận quan sát đã bị một đám cự tượng công kích. Trong đó thậm chí còn có vài tên thần giai cự tượng đao thương bất nhập. Trong chớp mắt, ba gã võ sĩ thực lực thánh vực đỉnh đã bị thương nặng, chỉ có một tên lợi dụng truyền tống quyển trục mà chạy thoát được.
” Mấy tên thần giai cự tượng đó thực lực như thế nào? Hạ vị thần, trung vị thần hay là thượng vị thần?” Dương Lăng cau mày.
Với thực lực của ma thú quân đoàn hiện này, nếu chỉ là hạ vị thần cự tượng, đừng nói vài đầu, thậm chí mười đầu cũng có thể đánh một trận. Nhưng nếu là thực lực trung vị thần, thậm chí thượng vị thần thì rất phiền toái.
” Không biết, trinh sát còn chưa kịp cẩn thận quan sát đã trúng phải công kích đáng sợ, xương cốt gãy đoạn, thiếu chút nữa đã bị giẫm chết!” Nhớ đến tộc nhân ngộ nạn, Kiếm Thần sắc mặt âm trầm. Những võ sĩ tiến vào thần ma mộ tràng đều là tinh anh của gia tộc, chết một người lại giảm một người, nếu tổn thất thảm trọng, sẽ tạo thành đả kích trầm trọng đối với Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc
” Một tòa thành đổ nát, có lẽ mai táng một thượng cổ thần ma nào đó, vận khí tốt mà nói, có lẽ sẽ tìm được một viên thần cách trân quý hoặc là nhất kiện thần khí cường đại. Nhưng nếu lỗ mãng hành động, có lẽ ai cũng không sống sót, nhất định phải cẩn thận!” Tinh linh Đại Tế Tự gắt gao nắm chặt ma pháp trượng trong tay, tâm tư cẩn thận.
Là một thần giai cường giả từng tiến vào thần ma mộ tràng nhiều lần, nàng phi thường rõ ràng sợ đáng sợ của thần ma mộ tràng. Bên ngoài tòa thành đổ nát có cự tượng xuất hiện, có nghĩa là tòa thành tuyệt đối không đơn giản, hoặc là sào huyệt của cự tượng, hoặc là cự tượng đang thủ hộ một cái gì đó. Vô luận là tình huống nào, cũng cực kỳ bất lợi đối với nhóm mình, ai cũng không biết bên trong tòa thành có còn một tên đáng sợ hơn nữa hay không. Nguồn: http://truyenfull.vn
” Hắc hắc, cho dù không thu được thần cách cùng thần khí của thượng cổ thần ma, giết vài đầu thần giai cự tượng, thu lấy thần cách của chúng nó cũng tốt rồi!” Dương Lăng cười cười, đối với hành động kế tiếp tràn ngập chờ mong.
Thú linh tế đàn có khả năng nhanh chóng tăng lên chiến đấu lực của đám ma thú, nhưng dù sao cũng có nguy hiểm rất lớn. Nếu không thể nắm chắc, tự nhiên không thể để cho đám ma thú vương giả như Hắc Long Vương cùng Cự Viên Vương dễ dàng mạo hiểm. Cứ như vậy, chỉ có thể săn giết thần giai ma thú hoặc là thần giai cường giả lấy thần cách, để cho bọn họ nhanh chóng tiến giai.
Dưới sự suất lĩnh của Kiếm Thần, mọi người hành động nhanh chóng, sau một canh giờ đã thuận lợi chạy tới tòa thành đổ nát.
Tòa thành nằm trong một tòa sơn cốc tràn ngập đại vụ, ngoài trừ cửa vào, ba mặt đều là vách núi cao ngàn trượng. Lối vào được che bởi đại thụ to lớn che trời, cành lá tươi tốt, khắp nơi đều là dây leo, phi thường bí ẩn. Nếu không phải ba gã trinh sát vừa vặn đi ngang qua, tuyệt đối không chú ý được ở bên trong còn có một tòa sơn cốc khổng lồ như vậy.
” Các ngươi nấp ở đây, để ta đi trước xem tình huống, ngàn vạn lần không nên mạnh mẽ chạy vào!” Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức dặn dò mọi người vài câu, sau đó hô một tiếng phi ra ngoài, tự thân xuất mã dò xét tình huống bên trong sơn cốc, nháy mắt đã biến mất trong rừng sâu.
” Thần giai cự tượng, tới cùng là dạng ma thú gì ?” Dương Lăng thả người nhảy lên ngọn cây của một gốc đại thụ che trời, đưa mắt nhìn quanh. Đáng tiếc, sương trắng nơi bầu trời sơn cốc thật sự quá dày, cho dù thị lực có cường thịnh trở lại cũng không thể nhìn được tình huống cụ thể. Trầm ngâm một lát rồi dứt khoát ngồi xuống trên ngọn cây, triệu xuất ra một đội giác phong thú, chỉ huy chúng nó đi dò xét địa hình cùng tình huống cụ thể
Hô…
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, hơn trăm con giác phong thú hô một tiếng, rất nhanh bay đi, tách ra dò xét tình huống bên trong sơn cốc. Cho đến ngày nay, đê giai giác phong thú này có tác dụng chiến đấu càng lúc càng nhỏ, nhưng dựa vào tốc độ rất nhanh dùng để trinh sát vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Tà nhãn quân đoàn có Tà Nhãn Bạo Quân, kế tiếp cũng nên trọng điểm bồi dưỡng một đầu giác phong thú vương giả, nghĩ biện pháp lợi dụng thú linh tế đàn để tăng chiến đấu lực lên cho chúng nó!” Nhìn giác phong thú nhanh chóng biến mất trong rừng rậm sâu thẳm, Dương Lăng âm thầm quyết định.
Giác phong thú là loại ma thú đầu tiên mà mình gặp khi đi đến thái luân đại lục này, cũng là ma thú đầu tiên mà mình thuần hóa, chính là vương bài khi mình lập nghiệp. Trước kia, với điều kiện có hạn, vẫn không có biện pháp hữu hiệu gì để tăng chiến đấu lực lên cho chúng nó. Bây giờ đã có rất nhiều sinh mệnh nước suối cùng thú linh tế đàn, cũng đến lúc nên giúp chúng nó tiến giai.
Giác phong thú có tốc độ rất nhanh, nhanh chóng truyền về những hình ảnh rõ ràng.
Sau khi lướt qua rừng cây rậm rạp, chính là lối vào sơn cốc. Lối vào không lớn, chỉ có thể dung nạp một trăm người sóng vai cùng đi, bên trong sơn cốc thì lại khác. Giống như sơn cốc của thiết bối sư, trong sơn cốc là một mảnh bình nguyên, bất đồng chính là diện tích so với sơn cốc của thiết bối sư lớn hơn chẳng biết bao nhiêu lần, liếc mắt không thấy điểm cuối.
Ở giữa bình nguyên có một tòa thành hùng vĩ, toàn thân đen nhánh, cũng không biết do vật liệu gì tạo thành. Phía trên cửa thành có khắc một đầu ma thú giương nhanh múa vuốt, có điểm giống như sư tử, lại có điểm giống một đầu vân báo hung mãnh. Có lẽ đã chịu hư hại qua một hồi chiến tranh, có lẽ do năm tháng bào mòn, không ít địa phương của tòa thành đã bị phá hủy. Những mảnh ngói vỡ có thể tùy ý thấy khắp nơi, cửa thành cũng đã sớm biến mất.
“Di, Kiếm Thần đâu, chẳng lẽ trực tiếp chạy thẳng vào trong thành?” chỉ huy đông đảo giác phong thú di chuyển một vòng bên ngoài tòa thành, không thấy bóng dáng của Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức đâu, Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu.
Sau khi tiếp xúc một đoạn thời gian, hắn hiểu rõ Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức mặc dù thực lực cường đại, nhưng luôn luôn hành động cẩn thận. Trước khi hiểu rõ cụ thể tình huống, không thể chạy sâu vào bên trong tòa thành. Trừ phi, Kiếm Thần đã phát hiện thấy một bảo vật hoặc là phát hiện địa phương cổ quái nào đó.
Ngao..
Ngay khi Dương Lăng chuẩn bị chỉ huy đông đảo giác phong thú lẻn vào thành bảo dò xét tình huống, đột nhiên, bên trong tòa thành truyền ra một trận rít gào rung trời. Theo sát, Kiếm Thần một thân bạch y như tia chớp chạy vội ra, phía sau là một đám cự tượng thân cao mười thước, cả người đầy lông đuổi theo không bỏ. Nơi miệng lộ ra hai cái răng dài uốn lượn, dài đến hai thước, hàn quang lòe lòe, như hai thanh đao sắc bén làm cho người ta không lạnh mà run.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 580


– Nhị thiếu quả là dũng cảm, trên đời này ít ai hung ác được như cậu, nếu không cậu đã chẳng thể giày vò Mạnh Y Bạch bảy ngày bảy đêm rồi lại tàn nhẫn ném cô ta xuống biển được, có phải cậu rất để tâm đến người phụ nữ của Dạ Đình Sâm không? Năm đó là Mạnh Y Bạch, bây giờ là Nhạc Yên Nhi… nhưng xem ra cậu mềm lòng hơn nhiều rồi, tôi thấy như thế không công bằng, Nhị thiếu nói xem tôi có cần giúp cậu làm chút gì đó không?

– Mẹ nó, rốt cuộc mày là ai? Mày cứ thử động vào cô ấy xem, tao sẽ không tha cho mày đâu!

Anjoye hung ác quát lên, vừa nghe thấy kẻ đó muốn động đến Nhạc Yên Nhi, anh ta đã lập tức bùng nổ.

Anh ta cảm nhận được kẻ đó đang đến gần, gã ta vỗ mạnh vào mặt rồi siết chặt lấy cằm anh ta.

– Nhị thiếu, bây giờ đến thân mình cậu còn lo chưa xong, cậu vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để giữ mạng đi đã!

Kẻ đó cất giọng đầy lạnh lẽo, rồi gã ta đứng thẳng người dậy, dặn dò:

– Đánh thật mạnh cho tao, không đổ chút máu thì xương cốt của Nhị thiếu không mềm ra được đâu.

Gã ta vừa dứt lời liền có một đám người xông từ bốn phương tám hướng tới, Anjoye nhẩm tính ít nhất phải có khoảng mười người, xem ra đối phương đã chuẩn bị kỹ rồi mới tới.

Hai ngày hôm nay anh ta vẫn đang tìm kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện, vì nhận được sự nhắc nhở của Dạ Đình Sâm, kẻ nội gián rất có thể ở ngay bên cạnh nên anh ta lập tức điều tra tất cả những người đã từng xem qua thỏa thuận ly hôn.

Anh ta, Nhạc Yên Nhi, Dư San San…

Sau đó thì không còn ai nữa!

Mà một phần tài sản trong tài sản ly hôn này là do tự Dạ Đình Sâm sửa đổi, không qua tay luật sư, vừa sửa xong liền đưa cho Nhạc Yên Nhi ký tên, vì thế nội gián không thể xuất hiện bên cạnh hắn, vậy thì… chính là những người nằm ngoài vòng đề phòng ở chỗ anh ta.

Chắc chắn nội gián ẩn nấp bên cạnh họ, nhưng rốt cuộc người đó là ai thì anh ta bó tay.

Hôm nay Anjoye đang định đi tìm William để thương lượng, không ngờ nửa đường đột nhiên bị bắt, bọn chúng dám to gan trắng trợn như thế chứng tỏ chúng không hề e sợ điều gì, hơn nữa thế lực của bọn chúng cũng không kém gì anh ta, nếu không chúng đã chẳng dám huênh hoang như thế.

Là ai?

Rốt cuộc là ai?!

Anjoye bị đánh rất thảm, những nắm đấm không ngừng nện xuống người, xuống mặt, xuống bụng anh ta, còn có kẻ đạp lên chân, nghiến thật chặt đầu gối của anh ta.

Chiếc ghế bị đạp đổ, mặc cho mấy kẻ đó tay đấm chân đá, anh ta vẫn không kêu lên tiếng nào.

– Chẳng vui gì hết!

Người đàn ông lúc đầu lạnh giọng nói, sau đó gã ta sải bước tiến đến.

Gã ta híp mắt lại, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Trong một bộ phim tuyệt vời, nam diễn viên chính không kêu tiếng nào thì đáng tiếc biết bao!

Gã ta đi tới trước mặt Anjoye, tất cả những người khác đều tránh ra, gã ta đạp một cước thật mạnh vào những ngón tay của anh ta, Anjoye đau đớn tái cả mặt, gân xanh trên mặt hằn lên, những giọt mồ hôi to như hạt đậu thi nhau chảy xuống.

Gã đó thấy thế thì nhíu chặt mày, giày da không ngừng dí thật mạnh xuống.

Nhưng anh ta vẫn không kêu đau lấy một tiếng!

– Tôi không ngờ Nhị thiếu lại kiên cường thế đâu đấy.

Giọng nói của gã càng ngày càng hung ác.

– Mày còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ kiên cường nhất của ông đây đâu.

Anjoye hít một ngụm khí lạnh, giọng nói của anh ta không nhịn được mà hơi run rẩy.

Không ngờ đến lúc này rồi mà anh ta còn cười được.

– Nhị thiếu không chịu phối hợp như thế tôi đây cũng rất khó xử, xem ra tôi phải dùng chút thủ đoạn rồi!

Gã ta giơ tay lên, thuộc hạ lập tức đưa một cây gậy sắt tới.

Gã cầm lấy một đầu của gậy sắt, tay còn lại chọc vào tay phải của anh ta.

– Nghe nói Nhị thiếu thích nhất là vẽ tranh, bị phu nhân quở trách là không làm việc đàng hoàng, sau đó bà ta lỡ tay phế luôn cánh tay của cậu, khiến cho tay phải của cậu giờ không nhấc nổi vật nặng, càng không thể cầm bút lâu được, không biết lời đồn là thật hay là giả đây, hôm nay tôi tự mình kiểm tra một chút nhé.

– Mày muốn làm gì?

Anjoye nhíu chặt mày, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện sự hung ác điên cuồng.

Gã đàn ông đó không đáp lời mà chỉ giơ cao cây gậy sắt lên, sau đó…

Đập thật mạnh vào cánh tay của anh ta.

– A…

Lần này Anjoye không thể nhịn nổi nỗi đau thấu xương mà hét lên, đau đớn khiến cho đầu óc anh ta trống rỗng, rơi vào hôn mê.

Gã đàn ông đó cầm gậy sắt chọc vào người anh ta như đang chọc một thi thể, sau khi chắc chắn anh ta đã hôn mê gã mới bất đắc dĩ thở dài một hơi:

– Nhị thiếu, nếu như cậu mềm mỏng một chút, để chúng tôi làm việc thuận lợi thì tôi cũng đâu cần làm thế..

Nói xong gã tiện tay vứt gậy sắt sang một bên, gậy sắt đập xuống mặt đất phát ra tiếng loong coong.

Gã ta xua tay với thuộc hạ:

– Quay được video chưa?

– Thưa ông Lịch, đã quay được rồi.

– Gửi cho cô Đỗ.

Mười phút sau, Đỗ Hồng Tuyết nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại hoàn toàn xa lạ, lúc chuông điện thoại reo lên, cả trái tim cô ta đều đang run rẩy.

Bởi vì, vừa nãy, có một video được gửi qua vào mail cho cô ta, cả video dài mười phút, nhìn thấy Anjoye bị cơn đau đớn hành hạ, trong lòng cô ta vừa đắc ý thoải mái vừa sợ hãi!

Cô ta vẫn luôn biết người đó rất có thế lực, nhưng không ngờ hắn ta lại mạnh đến mức có thể bắt trói cả Anjoye.

Điều này khiến cô ta càng ngày càng cảm thấy sợ hãi, sau khi mọi chuyện kết thúc, cô ta thật sự có thể rút lui an toàn sao?

Cuộc điện thoại này chắc chắn là của người đó.

Cô ta vừa nhấc máy, một giọng nói xa lạ liền vang lên.

– Cô Đỗ, cô có hài lòng không?

– Anh là ai?

Cô run rẩy truy hỏi.

– Cô Đỗ không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần biết bây giờ tôi đang giúp cô là được, chúng ta là người trên cùng một con thuyền. Chúng tôi đã giúp cô dạy dỗ cả Nhạc Yên Nhi và Anjoye, quà cũng gửi tới tay cô rồi, cô Đỗ có nên biểu hiện chút gì không?

– Trừ món đồ trong két bảo hiểm, anh còn muốn gì nữa?

– Ngài ấy vừa ra lệnh, bảo cô chia rẽ hoàn toàn hai mẹ con Dạ Đình Sâm, đợi đến lúc hai người kết hôn, nhất định phải lấy được đồ trong két bảo hiểm.

– Chia rẽ mẹ con họ ư?

Đỗ Hồng Tuyết hỏi lại với vẻ nghi hoặc.

– Đúng thế, tốt nhất là để cho bọn họ trở mặt thành thù, để tất cả mọi người đều biết! Để cả truyền thông biết luôn!

Ông Lịch cười nói.

– Được, chuyện này thì đơn giản, tôi sẽ cố gắng hoàn thành!

Đỗ Hồng Tuyết đồng ý ngay lập tức.

Thấy đối phương chuẩn bị cúp máy, cô ấy run rẩy nói:

– Nếu như anh đã trói Anjoye lại rồi thì có thể… giết anh ta luôn đi được không!

Là người đàn ông đó xâm phạm cô ta, hủy đi sự trong trắng của cô ta, cô ta chỉ hận không thể giết chết Anjoye ngay lập tức!

Ông Lịch nghe thế thì không nhịn được mỉm cười:

– Cô Đỗ nóng vội quá, cô có biết nếu giết chết Nhị thiếu gia nhà họ Dạ thì tôi sẽ gặp rắc rối như thế nào không? Nếu cậu ta chết, tôi sẽ phải trả một cái giá rất lớn, mà cái giá này cô Đỗ đây không trả nổi đâu!

Đỗ Hồng Tuyết cũng biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng, nhưng cô ta thật sự rất muốn Anjoye chết.

– Anh cứ ra điều kiện đi, chỉ cần làm được tôi sẽ đồng ý hết! Tôi chỉ muốn anh ta chết, anh ta là nỗi sỉ nhục đối với tôi, anh ta còn sống trên đời một ngày thì tôi sẽ thống khổ thêm một ngày, tôi sắp bị giày vò đến phát điên rồi!

Đỗ Hồng Tuyết điên cuồng rống lên.

Người đàn ông họ Lịch nghe thế thì im lặng, dường như đang suy tư, lúc sau gã đáp:

– Tôi không thể trực tiếp lấy tính mạng của cậu ta, nhưng tôi đảm bảo sẽ không để cô Đỗ phải thất vọng.

Nói xong, gã không chào hỏi gì mà cúp máy luôn.

Gã quay đầu nhìn người vẫn còn đang hôn mê nằm dưới đất, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

Nhị thiếu dám hợp tác với gia tộc William để giúp Nhạc Yên Nhi tìm ra kẻ chủ mưu ư?

Vậy thì để tôi dạy cho cậu một bài học, cho cậu hiểu rằng năng lực của mình còn quá nhỏ bé!

Đến cuối cùng, kiến cũng chẳng thể thắng nổi voi!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.