Thái Cổ Long Tượng Quyết

Chương 564:


“Nhìn, là Diêu Sâm. Bọn họ Ly Hỏa tông người vậy mà cũng tới Lôi Đao bí cảnh bên trong rèn luyện” .

. . .

Xa xa có tu sĩ đi ngang qua, chỉ trỏ.

Ly Hỏa tông, chính là hoang vực cùng hỏa vực chỗ giao giới một cái đỉnh cấp thế lực, vì hỏa vực ngũ đại đỉnh cấp thế lực một trong.

Hỏa vực cũng là Thiên Võ đại lục phương bắc bảy mươi hai châu một trong.

Bất quá hỏa vực có một cái hoang cổ thế lực, bốn cái viễn cổ thế lực, nó tổng hợp thực lực so với hoang vực cường đại hơn nhiều.

Hỏa vực ở trong, không chỉ có có vô biên vô hạn Hỏa Hải thế giới, còn có hỏa diễm sa mạc.

Hỏa vực 40% địa phương cũng bị hỏa diễm bao trùm, đây là hỏa vực danh tự tồn tại.

. . .

Mà trước mắt người này đem Lâm Phong từ đốn ngộ trong trạng thái cắt đứt tu sĩ, chính là Diêu Sâm.

Người này cao cao tại thượng ánh mắt nhìn hướng Lâm Phong, không chút khách khí trực tiếp quát lớn để cho Lâm Phong cút.

Sắc mặt của Lâm Phong trong chớp mắt liền âm trầm xuống.

Muốn đốn ngộ “Linh”, là mười phần chuyện khó khăn.

Thậm chí có thể nói là có thể ngộ nhưng không thể cầu cơ duyên.

Vừa mới Lâm Phong thiếu chút nữa lĩnh ngộ “Kiếm đạo chi linh” .

Hiện giờ trạng thái bị cắt đứt, còn muốn tưởng đốn ngộ kiếm đạo chi linh, liền không phải chuyện dễ dàng như vậy.

. . .

“Tiểu tử, lỗ tai điếc sao? Không nghe được Diêu sư huynh để cho ngươi lăn? Còn không mau một chút cút xa một chút, hẳn là muốn cho chúng ta động thủ hay sao?” .

Diêu Sâm bên người một người tu sĩ lạnh giọng quát, nhìn về phía Lâm Phong mục quang tràn đầy cười lạnh biểu tình, một bộ cao cao tại thượng bộ dáng.

“Này mảnh vách núi ẩn chứa linh khí tức, vừa mới tiểu tử kia hẳn là tại lĩnh ngộ linh khí tức, xem ra tựa hồ có chỗ thu hoạch đâu, lại bị Diêu Sâm những người này cắt đứt, đáng tiếc a, thật sự là thật là đáng tiếc” .

“Đụng phải Diêu Sâm cũng chỉ có thể tính hắn không may, này Ly Hỏa tông người, từ trước đến nay bá đạo” .

“Hắc hắc ~ dù cho bá đạo, cũng phân là đối tượng, chủ yếu vẫn là bởi vì tiểu tử kia chỉ là Võ Tướng cảnh giới, cho nên Diêu Sâm bọn người mới sẽ ra tay, lấy thực lực của bọn hắn nghiền chết một người Võ Tướng cảnh giới tu sĩ quả thật cùng nghiền chết một con kiến đồng dạng đơn giản, cho nên căn bản không chỗ nào cố kỵ, kẻ yếu bị người khi dễ, đây là Lôi Đao bí cảnh pháp tắc” .

“Vậy tiểu tử còn không có rời đi, tựa hồ không muốn đi a” .

“Cái này rất không phải sáng suốt, đây là không muốn đi là có thể tiếp tục lưu lại ngộ đạo nhai đốn ngộ 'Linh' sao? Đến lúc sau chỉ sợ tự rước lấy nhục” .

Đi qua tu sĩ càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người ngừng lại vây xem.

Xem náo nhiệt, tựa hồ là người thiên tính. . .

“Cắt đứt ta ngộ đạo, lại vẫn để ta lăn, xem ra ngươi không biết mình là tại tìm chết” .

Lâm Phong nhàn nhạt thanh âm truyền ra.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Bao gồm Diêu Sâm đám người.

“Tiểu tử này sẽ không thấy ngu chưa? Cũng dám nói Diêu Sâm bọn họ tự tìm chết?” .

Rất nhanh đã có người kêu lên, tràn đầy kinh ngạc biểu tình, nhìn về phía Lâm Phong thời điểm lắc đầu liên tục, cảm thấy Lâm Phong hoàn toàn chính là tại tự tìm đường chết.

Mà kia Diêu Sâm cũng phục hồi tinh thần lại, trên mặt nhất thời xuất hiện lạnh lùng biểu tình.

“Tiểu tử, để cho ngươi lăn, ngươi không lăn, còn dám nói bổn công tử tự tìm chết, quả thật không biết sống chết, lên cho ta, cắt đứt hắn hai cái đùi” .

Diêu Sâm phất phất tay.

“Diêu Sâm này thật đúng là ngoan độc, lại muốn cắt đứt tiểu tử kia hai cái đùi” .


— QUẢNG CÁO —

Không ít người kinh hô.

“Hắc hắc. . . , cắt đứt hai cái đùi tính là gì, những cái này thế lực lớn đệ tử dù cho giết mấy người, ai lại dám nói thêm cái gì?” .

Nhất thời có tu sĩ nói.

Tất cả mọi người là ánh mắt thương hại nhìn về phía Lâm Phong.

Hiển nhiên tại người vây xem xem ra, Lâm Phong lần này xác định vững chắc nếu mà biết thì rất thê thảm.

. . .

Được Diêu Sâm mệnh lệnh vài người tu sĩ đều nhảy lên, hướng phía Lâm Phong lao đi.

Phụ thân của Diêu Sâm là Ly Hỏa tông trưởng lão, quyền cao chức trọng, cho nên Diêu Sâm này bên người cũng không thiếu hụt tùy tùng.

“Tiểu tử, liền Diêu sư huynh cũng dám đắc tội, thật sự là thứ không biết chết sống, hôm nay liền cho ngươi một cái cả đời khó quên giáo huấn” .

Vài người tu sĩ trên mặt tràn đầy lành lạnh biểu tình, một cái đều muốn lấy đợi tí nữa như thế nào tra tấn Lâm Phong, mới có thể để cho Diêu Sâm cao hứng.

Trực tiếp cắt đứt Lâm Phong hai cái đùi?

Điều này cũng lợi cho hắn quá.

Ở nơi này mấy người vẫn còn ở trong ảo tưởng thời điểm, Lâm Phong đã giẫm chận tại chỗ bước tới.

“Oanh. . .” .

Một cỗ khí tức kinh khủng từ Lâm Phong trong cơ thể tuôn động, trực tiếp bao phủ lại bao gồm Diêu Sâm ở trong tất cả mọi người.

Những cái kia đã vọt tới Lâm Phong trước người chuẩn bị động thủ với Lâm Phong tu sĩ trực tiếp bị cổ khí thế cường này chấn bay ra ngoài.

Phốc. . .

Từng cái một giữa không trung đại khẩu ho ra máu, ngã trên mặt đất, kêu thảm thiết liên tục.

“Mạnh thật à” .

“Vậy gia hỏa đã ẩn tàng tu vi, dựa theo khí thế liền chấn đả thương nhiều cao thủ như vậy, không phải là những cái kia yêu nghiệt nhân vật có đẳng cấp a?” .

“Diêu Sâm tên kia lần này đá trúng thiết bản” .

Rất nhiều người kinh hô lên.

“Ngươi. . .” . Diêu Sâm cảm nhận được bao phủ lại khí thế của mình về sau sắc mặt sợ tới mức trắng xám, hắn muốn động đạn, nhưng ngạc nhiên phát hiện, thân thể của mình tựa hồ một không thể động đậy được, nhìn nhìn từng bước một hướng phía chính mình đi tới Lâm Phong, trong lòng Diêu Sâm sinh ra vô tận sợ hãi.

Chính mình thế nhưng là Võ Vương cảnh giới tứ trọng thiên tu vi a.

Tuy không tính là cái gì siêu cấp thiên tài.

Nhưng cảnh giới này, thực lực cũng đã coi như không tệ.

Mình cùng những nhị thế tổ đó cũng không đồng dạng.

Tu vi của mình, là từng bước một, làm gì chắc đó đề thăng đi lên.

Nhưng hôm nay, liền đối phương khí thế đều không chịu nổi, Diêu Sâm nhất thời liền biết mình chọc phải nhân vật lợi hại.

“Vị sư huynh này, hết thảy đều là hiểu lầm” .

Diêu Sâm sắc mặt có chút tái nhợt nói.

“Quỳ xuống” .

Lâm Phong quát lạnh một tiếng.

Một cỗ khí tức kinh khủng trấn áp hạ xuống.

Diêu Sâm khó có thể chống cự.


— QUẢNG CÁO —

Phịch một tiếng.

Diêu Sâm liền quỳ gối Lâm Phong trước người.

“A, ngươi dám để ta quỳ xuống?” .

Diêu Sâm khó có thể tiếp nhận chính mình quỳ xuống sự thật, hắn là một cái kiêu ngạo người, chưa từng bị người bức quỳ xuống?

Hôm nay lại trước mặt nhiều người như vậy, quỳ trên mặt đất, quả thật chính là vô cùng nhục nhã.

“Ba. . .” .

Lâm Phong thần sắc hờ hững, một chưởng liền rút qua.

Diêu Sâm bị Lâm Phong hung hăng rút một chưởng, nửa bên mặt đều phù sưng phồng lên.

“Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng dám để ta lăn?” .

“Ba” .

Tiếng nói hạ xuống, lại một chưởng rút ra ngoài.

“Ta lại hỏi ngươi, ta quất ngươi, ngươi có phục hay không?” .

Lâm Phong lạnh lùng ánh mắt nhìn hướng Diêu Sâm.

Diêu Sâm gần như sắp điên rồi, hắn hơn hai mươi năm sinh mệnh, vẫn luôn là Chúng Tinh Phủng Nguyệt.

Hôm nay đã chịu đến sỉ nhục, để cho hắn có dũng khí nổi giận cảm giác.

Hắn hận không thể đem Lâm Phong phanh thây xé xác.

Nhưng thấy được Lâm Phong trong mắt ánh mắt lạnh như băng, Diêu Sâm nội tâm lại sinh ra hàn ý.

Người này, thực có can đảm giết mình.

Diêu Sâm thần sắc âm trầm vô cùng, cúi đầu không nói lời nào.

“Ba” .

Lâm Phong lại một chưởng hung hăng rút qua.

“Ta quất ngươi, ngươi có phục hay không? Hẳn là còn muốn cho ta hỏi ngươi lần thứ ba?” .

Kia âm thanh băng lãnh lần nữa truyền ra.

Diêu Sâm cảm nhận được trên người Lâm Phong càng băng lãnh khí tức, nội tâm khẽ run lên.

“Ta phục” .

Chẳng quản không tình nguyện, nhưng giờ này khắc này Diêu Sâm cũng không dám nói một cái chữ không.

Rất nhiều người đều hai mặt nhìn nhau.

Luôn luôn cao cao tại thượng Diêu Sâm bị người rút ba cái bạt tai lại vẫn muốn nói chính mình ăn xong.

Trước mắt một màn này thật là có chút làm cho người ta khó có thể tin.

Nhưng này lại là chân thật chuyện đã xảy ra.

Tên kia cũng quá cường thế a?

Hơn nữa tu vi cũng quá kinh khủng.

Diêu Sâm có thể thực lực thế nhưng là cực kỳ cường hãn, lại liền khí thế của hắn đều không chịu nổi.

Rất nhiều người đều tại vui mừng chính mình không có chọc tới nhân vật như vậy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 564


Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Quả thật tôi và Nhạc Yên Nhi đã từng yêu nhau.

Anh vừa dứt lời thì cả hội trường rộ lên.

– Xin hỏi anh công khai thừa nhận việc mình ngoại tình có phải là định tiếp nhận lời cáo buộc của cô Bạch không?

– Anh Lâm, anh thừa nhận những lời chỉ trích của cô Bạch với mình, có phải cũng gián tiếp nói lên rằng những gì mà cô ấy nói là đúng sự thật hay không?

– Anh Lâm có gì muốn nói với ngài Dạ không?

Tất cả phóng viên nhà báo như nổ tung, điên cuồng đặt câu hỏi cho anh.

Khóe miệng Lâm Đông Lục nhếch lên thành một nụ cười ôn hòa, anh xua tay, ra hiệu cho bọn họ trật tự rồi mới nói tiếp.

– Xin các vị đừng vội đặt câu hỏi, đợi tôi nói xong thì các vị sẽ biết là ai đúng ai sai ngay. Tôi và Nhạc Yên Nhi quả thật từng yêu nhau, nhưng không phải bây giờ mà là vào một năm trước, vào lúc tôi chưa ở bên Bạch Nhược Mai. Nhà họ Lâm và nhà họ Cố là thế giao, tôi quen với cô ấy khi cô ấy còn ở nhà họ Cố, chúng tôi chính thức yêu nhau vào sáu năm trước, cho đến ngày tôi ra nước ngoài, trong mối quan hệ này, tôi và Nhạc Yên Nhi đều giữ mình trong sạch, tuyệt đối không có bất kỳ hành vi quá giới hạn nào.

Nhưng một năm trước tôi bị bệnh phải đi Australia chữa trị và quen với người vợ hiện tại của mình. Nói chính xác hơn là Bạch Nhược Mai đã biết tôi từ lâu nhưng lúc ấy tôi mới chú ý tới cô ta. Cô ta biết bệnh viện đã chẩn đoán sai bệnh của tôi nhưng lại giấu thư xác nhận chẩn đoán nhầm của bệnh viện cho tôi, khiến tôi tưởng rằng khối u trong não mình vô phương cứu chữa, đồng thời cô ta cho tôi uống một lượng lớn thuốc an thần, tạo thành tổn thương lớn với não bộ của tôi, còn mời cả chuyên gia thôi miên đến thôi miên tôi, khiến tôi quên đi Nhạc Yên Nhi. Đây là giấy xác nhận trị liệu của bệnh viện một năm trước, trên đây viết rõ đã chẩn đoán sai cho tôi, tôi cũng sẽ coi nó như chứng cứ để gửi lên tòa án.

Anh vừa dứt lời, các phóng viên bên dưới đều thổn thức không thôi.

Đúng là quay ngắt ba trăm sáu mươi độ, buổi sáng còn là tội phạm bạo hành gia đình, một người chồng đối xử độc ác vô nhân đạo với vợ mình. Không ngờ đến buổi tối người chồng lại tiết lộ vợ mình có mưu đồ bất chính, chia rẽ một đôi uyên ương số khổ.

Vụ án ly hôn này khó bề phân biệt đúng sai.

Lâm Đông Lục vẫn chưa dừng lại mà vẫn tiếp tục nói.

– Sau đó tôi quên mất Nhạc Yên Nhi, chỉ còn nhớ người chăm sóc mình bên giường bệnh là Bạch Nhược Mai, trong lúc chưa hiểu rõ trái tim mình tôi và cô ta đã yêu nhau. Những thứ mà các bạn điều tra được về cái gọi là một năm mà Nhạc Yên Nhi “quyến rũ”, “dùng hết mọi thủ đoạn” với tôi đều là giả. Cô ấy chẳng qua chỉ muốn vạch trần chân tướng của mọi việc mà thôi, cô ấy không hề sai.

Hơn nữa sau khi tôi và Bạch Nhược Mai kết hôn, Nhạc Yên Nhi chưa từng đến quấy rầy tôi, cũng không có cái gọi là quyến rũ. Nguyên nhân của việc bạo hành gia đình và ngược đãi mà cô Bạch nói là do thần kinh của tôi không bình thường. Đây là báo cáo điều trị trong thời gian gần đây của tôi, nó có thể chứng minh do lúc đầu tôi uống quá nhiều thuốc an thần nên để lại di chứng, từ đó thần kinh của tôi có vấn đề. Đây cũng là chứng cứ tôi định trình lên tòa án, tôi sẽ tố cáo những hành vi vô nhân đạo mà cô Bạch làm với tôi.

Vì thế mọi người đừng đưa tin mù quáng, tôi và bà Dạ hoàn toàn trong sạch, tôi sẽ sử dụng quyền lợi hợp pháp của mình, truy cứu trách nhiệm của những kẻ tung tin đồn nhảm đó.

Xì xầm rì rầm…

Lời giải thích của anh cuối cùng cũng kết thúc, tất cả các phóng viên đều kinh ngạc trợn tròn mắt, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, nhất thời không ai biết nên hỏi như thế nào.

Đường đường là chủ tịch của Bất động sản Quảng Thịnh mà lại mắc bệnh về thần kinh, hơn nữa Lâm Đông Lục và Nhạc Yên Nhi mới là một đôi vô tội, mà Bạch Nhược Mai là kẻ đã cố tình chia rẽ hai người.

Vợ cả nháy mắt biến thành kẻ thứ ba, còn có chuyện gì drama hơn chuyện này không?

Nhạc Yên Nhi nghe xong những lời của anh thì đã khóc không thành tiếng, nếu không có Anjoye đứng sau đỡ thì cô đã không chống đỡ nổi mà ngã xuống từ lâu rồi.

Vì cô nên Lâm Đông Lục mới công khai tất cả mọi chuyện, anh bảo vệ cô nhưng anh có từng nghĩ tới mình sẽ phải đối mặt với những điều gì không?

Cô giãy khỏi Anjoye nhưng giọng nói bình tĩnh trầm ổn của anh ta vang ngay lên bên tai cô.

– Lâm Đông Lục đã hy sinh rồi, chị không thể để anh ta hy sinh vô ích được!

Mắt Nhạc Yên Nhi nhòa đi, cuối cùng cô đau khổ nhắm hai mắt lại.

Qua hồi lâu các phóng viên mới bình tĩnh lại, họ nhìn lại danh sách những câu hỏi đã chuẩn bị trước của mình, bây giờ chúng đều không dùng được, chỉ đành phát huy tại chỗ luôn thôi.

– Xin hỏi, bây giờ anh Lâm đã nhớ lại bà Dạ rồi sao?

– Tôi đã nhớ lại rồi, nhưng chúng tôi cũng hiểu rõ mình không thể trở lại như trước kia nữa, giờ chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi. Hôm nay tôi thấy một số tài khoản weibo cố ý đặt điều vu khống, bôi nhọ bạn của tôi, xuất phát từ trách nhiệm của một người bạn, tôi sẽ truy cứu đến cùng!

Lâm Đông Lục mỉm cười trả lời câu hỏi của phóng viên, sau khi nói ra tất cả anh lại cảm thấy mình thoải mái hơn nhiều.

Có lúc cứ che che giấu giấu sẽ hủy hoại bản thân mình.

– Anh Lâm làm như vậy không sợ bị người ta nói là tình cũ không rủ cũng tới sao?

– Đúng thế, anh Lâm vẫn yêu bà Dạ ư?

– Các bạn đều hiểu lầm rồi, chỉ là bạn bè mà thôi.

Lâm Đông Lục cười nhẹ đáp.

– Cuộc họp báo của tôi hôm nay kết thúc tại đây, công ty của chúng tôi sẽ gửi thư mời của luật sư tố cáo cô Bạch và xí nghiệp Bạch Thị gây tổn thất cho Bất động sản Quảng Thịnh.

Lâm Đông Lục đứng lên, cúi đầu chào các phóng viên ký giả bên dưới rồi định rời đi.

Nhưng không ngờ đúng vào lúc này, một thân hình mảnh mai đột nhiên xông từ phía sau lên, người đó đeo một chiếc khẩu trang lớn che kín một nửa gương mặt, nhưng ai tinh mắt nhìn một cái là nhận ra đó chính là Bạch Nhược Mai.

Bạch Nhược Mai xông lên trước như phát điên, cô ta túm chặt lấy quần áo Lâm Đông Lục, phẫn nộ gào thét:

– Đồ lừa đảo! Anh là đồ lừa đảo, thế nào gọi là hại anh mất trí nhớ, rõ ràng là anh thèm muốn quyền lực của xí nghiệp Bạch Thị, muốn ngồi lên vị trí chủ tịch của Bất động sản Quảng Thịnh mà thôi!

– Bảo vệ!

Hank là một trợ lý xuất sắc, thấy cảnh này anh ta lập tức gọi bảo vệ lên.

Bảo vệ nhanh chóng xông tới tách hai người ra.

Hai mắt Bạch Nhược Mai đỏ ngầu, cô ta nhìn Lâm Đông Lục bằng ánh mắt căm giận, gằn giọng nhấn mạnh từng tiếng một:

– Lâm Đông Lục, anh muốn hại chết tôi sao? Được thôi, chúng ta là vợ chồng, có chết cũng phải chết chung!

Không biết cô ta lấy sức lực ở đâu ra, giãy thoát khỏi sự kìm kẹp của nhân viên bảo vệ, xông lên trên bục, cầm micro lên nói lớn:

– Nếu đã muốn tiết lộ mọi chuyện thì tôi đây sẽ nói cho mọi người biết một bí mật động trời! Lâm Đông Lục, chồng của tôi, chủ tịch của Bất động sản Quảng Thịnh, thực ra là một…

Nhạc Yên Nhi đứng ở bên dưới nghe thấy lời này thì hoảng sợ nói với Anjoye:

– Anjoye! Ngăn cô ta lại đi!

Nhưng…

Tất cả đã không còn kịp nữa.

– Anh ta thực ra là một đứa con riêng!

Chín chữ này như một quả đạn pháo ném mạnh vào đám đông, tất cả phóng viên có mặt ở đó đều kinh hãi.

– Đúng thế! Vị chủ tịch Bất động sản Quảng Thịnh trước mặt các vị đây thực ra là một đứa con riêng! Mẹ của anh ta là một người đàn bà hầu rượu thấp hèn, vô cùng đê tiện, bây giờ đã hơn năm mươi tuổi nhưng bà ta vẫn hầu rượu ở quán bar đấy!

Bạch Nhược Mai lấy ra một chiếc usb cắm thẳng vào máy tính rồi bật video lên.

Trong video xuất hiện một người phụ nữ, vì nhiều năm hầu rượu bán rẻ thân thể mình mà bây giờ cơ thể bà ta biến dạng nghiêm trọng, cộng thêm việc say rượu trong thời gian dài nên trông rất già nua, nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc còn trẻ đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Bà ta cầm ly rượu trò chuyện với người ngồi đối diện, nhưng người đó quay lưng lại ống kính nên không nhìn rõ mặt.

Nhưng người phụ nữ kia thì lộ rõ cả gương mặt.

– Bà có biết chủ tịch tiền nhiệm Lâm Viễn Đường của công ty Bất động sản Quảng Thịnh không? Bà và ông ta từng yêu nhau đúng không?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.