Cố Tâm Nguyệt nhìn Dạ Đình Sâm vẻ không cam lòng, thấy hắn không có ý muốn giữ bản thân ở lại, cô ta cắn chặt răng, giận dỗi lên xe.
Đợi hắn hiểu được bản thân đã bỏ lỡ ai chắc chắn sẽ hối hận.
Chiếc BMWs lao vút đi, Cố Tâm Nguyệt nhìn trong kính chiếu hậu thấy Dạ Đình Sâm không hề nhìn theo hướng mình rời đi bực đến mức hung hăng dẫm mạnh phanh.
Từ Bảo Lâm ngồi ghế phó lái không cài chắc dây an toàn liền mất khống chế ngã về phía trước.
– Ôi, cái đầu của tôi, Tâm Nguyệt, sao tự nhiên cậu lại đạp phanh? Trán Từ Bảo Lâm va vào kính chắn gió, đầu óc choáng váng, ôm đầu kêu lên, vốn dĩ còn định trách cứ vài câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt Cố Tâm Nguyệt không tốt liền nuốt xuống mấy câu định nói ra.
Dù sao thì vẫn là bạn bè với nhau, thế mà mình bị đập đầu Cố Tâm Nguyệt cũng không thèm quan tâm.
Nghĩ đến việc kinh doanh gần đây của nhà họ Từ vẫn còn phải dựa vào sự giúp đỡ của nhà họ Cố nên Từ Bảo Lâm kiềm chế sự bất mãn trong lòng lại, cười nói với cô ta:
– Tâm Nguyệt, cậu đừng tức giận, không cần chấp nhặt với bọn họ.
Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến ánh mắt nhìn cô tựa như không là gì cả của người đàn ông kia thì trong lòng liền khó chịu.
Tay phải cô ta nện xuống tay lái, còi ô tô kêu lên một tiếng chói tai.
thái độ như vậy đâu.
Cố Tâm Nguyệt hơi nheo mắt, đáy mắt ánh lên sự độc ác.
– Tớ nhất định phải có được người đàn ông kia.
Cố Tâm Nguyệt bây giờ đang rất tức giận, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, Từ Bảo Lâm nghe xong thì ánh mắt hơi đổi.
Cô cố ý nói:
– Tâm Nguyệt, không phải nhà họ Cố đã để cậu đính hôn rồi hay sao? Đối tượng còn là nhà họ Dạ nữa, đây thực sự là một mối hôn nhân tốt á, cậu đừng phí sức nữa.
– Nhà họ Dạ thì sao chứ, không phải chỉ có tiền thôi sao? Cố Tâm Nguyệt chẳng hề để ý mà nói.
Từ Bảo Lâm nghe thấy thế thì khuôn mặt giấu đi biểu cảm, tay phải đặt trên đùi hung hăng nắm chặt lại.
Thứ mà cô khao khát thì Cố Tâm Nguyệt lại luôn luôn dễ dàng có được, hơn nữa từ trước đến giờ một khi đã đạt được thì đều không biết quý trọng.
Nhà họ Dạ có địa vị như thế nào, nói là vị vua không ngai của thành phố A cũng không quá.
Dựa vào gia thế của nhà họ Cố vốn dĩ chính là trèo cao, không biết Cố Văn Sinh đã dùng thủ đoạn gì mà nhà họ Dạ lại có thể đồng ý.
Có thể bám vào mối quan hệ thông gia với nhà họ Dạ thì cấp bậc của nhà họ Cố cũng tăng lên.
Đáng tiếc là cái đồ không có não Cố Tâm Nguyệt này lại chỉ làm ra những việc mất thể diện, nếu như cô có thể có được mối hôn nhân với nhà họ Dạ thì…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Từ Bảo Lâm lạnh xuống, nhưng ngay khi quay đầu nhìn về phía Cố Tâm Nguyệt thì lại biến thành gương mặt thân thiết.
– Tâm Nguyệt, những lời này nói trước mặt tớ thì không sao, nhưng trước mặt người ngoài thì nhất định không được.
Cố Tâm Nguyệt không phát hiện ra sự bất thường của Từ Bảo Lâm, cười lạnh bảo:
– Yên tâm đi, tớ sẽ không gả cho người đàn ông vừa nãy, tớ chỉ muốn nhìn xem, anh ta kiêu ngạo như thế, lúc phải quỳ trước mặt tớ lấy lòng thì sẽ có bộ dạng thế nào thôi.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có thứ gì cô muốn mà không được.
Người đàn ông này cũng vậy.
Dạ Đình Sâm rất nhanh trở lại cửa hàng bán hoa.
Nhưng đến khi hắn bước vào lại chỉ thấy có một mình ông chủ đang tính tiền, không thấy bóng dáng Nhạc Yên Nhi đâu.
Ánh mắt hắn bỗng lạnh xuống, hỏi ông chủ:
– Vợ tôi đâu? Ông chủ không hiểu sao lại cảm thấy bầu không khí trong cửa hàng đột nhiên lạnh lẽo, rụt cổ lại rồi chỉ ra ngoài cửa.
Lông mày Dạ đình Sâm hơi cau lại, đi ra khỏi cửa hàng, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng tìm thấy thân ảnh nho nhỏ kia trong đám người.
Nhạc Yên Nhi đang gập chân ngồi trước một gánh hàng rong, không biết là nhìn cái gì đến say mê mà chiếc váy quệt dưới đất cũng không phát hiện ra.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, thần kinh vừa căng thẳng liền chậm rãi thả lỏng.
Dạ Đình Sâm từ từ đi qua, nhưng không làm kinh động đến Nhạc Yên Nhi, chỉ đứng trước mặt cô muốn xem xem cô đang mê say nhìn cái gì.
Hóa ra là cá vàng.
Đó là một sạp hàng bày chim cá cảnh không lớn lắm, bên cạnh có đủ các loại cá và sứa màu sắc sặc sỡ, hình dáng kỳ lạ, Nhạc Yên Nhi không hề nhìn vào chúng mà chỉ nhìn chằm chằm vào một bể cá vàng nhỏ ở trong góc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của cô hơi hơi ngước lên, bên trong ánh mắt chuyên chú là sự hốt hoảng, tựa như từ con cá vàng này mà nhớ lại ký ức xa xôi nào đó.
– Đẹp không? Giọng nói trầm thấp từ sau lưng vang lên.
Nhạc Yên Nhi không để ý là ai hỏi liền theo bản năng gật đầu:
Nhưng Nhạc Yên Nhi lại lắc đầu:
– Không được, công việc của tôi bận lắm, cứ phải chạy qua chạy lại, không thể chăm sóc chúng được.
– Cứ nuôi ở nhà là được.
Nhạc Yên Nhi cuối cùng cũng phát hiện ra giọng nói đang trò chuyện với cô không đúng lắm nên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đen như mực của Dạ Đình Sâm liền giật mình.
Ánh mắt không lạnh lẽo như bình thường, tựa như còn chợt lóe qua sự dung túng và nuông chiều.
“Ôi”
Nhạc Yên Nhi phục hồi lại tinh thần, hơi ngại ngùng mà đứng dậy,
Người trước nay không bao giờ nói lại lần thứ hai như Dạ Đình Sâm lúc này lại có thể kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, cứ như thể nếu không có được câu trả lời thì sẽ vẫn hỏi tiếp vậy.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô, tựa hồ trao cho cô một chút can đảm, Nhạc Yên Nhi chậm rãi gật đầu.
– Thích.
Nghe được câu trả lời của cô, Dạ Đình Sâm ngay lập tức nói với ông chủ:
Lần này cuối cùng thì Nhạc Yên Nhi cũng có cơ hội ngăn hắn lại, vội vàng nói,
– Không thể nuôi quá nhiều cá vàng cùng một chỗ, chúng sẽ tranh giành thức ăn.
Dạ Đình Sâm không hiểu mà hỏi lại:
– Động vật vốn dĩ phải cạnh tranh, mạnh được yếu thua, đây chẳng phải chính là quy luật của tự nhiên hay sao? Nhạc Yên Nhi thực sự toát mồ hôi, người tài giỏi này đến nuôi cá vàng mà cũng phải tàn nhẫn như thế sao? Chẳng lẽ nhìn thấy cá mình nuôi tự giết lẫn nhau, hôm nay chết một con ngày mai chết một con lại là một chuyện rất vui à? Cô đành phải đổi một góc độ khác để khuyên hắn.
– Lúc nhỏ, mẹ từng mua cho tôi hai con cá vàng, khi ấy bà nói với tôi rằng một con là mẹ, một con là tôi.
Thế nên hôm nay chúng ta cũng chỉ cần mua hai con là đủ rồi, một con đại diện cho anh, còn con kia đại diện cho tôi.
Nhạc Yên Nhi nói xong thì ngước đầu nhìn hắn.
Đôi mắt nai con mở to chớp chớp, tựa như đang đợi hắn trả lời.
Kiểu nói chuyện này quá dễ nghe, khiến Dạ Đình Sâm cảm thấy trong lòng ấm áp không thôi, môi mỏng cũng nhẹ nhàng gợi lên.
– Được, mua hai con.
Em và tôi.
Dạ Đình Sâm từ khi sinh ra đã cao quý, giàu có, nhưng lại bị mấy chữ này dễ dàng lấy lòng.
Nhạc Yên Nhi chăm chú chọn hai bể cá hình tròn, rồi tự tay bắt lấy một con màu đỏ.
Tâm tình Dạ Đình Sâm rất tốt, hiếm thấy lại hạ thấp địa vị mà cũng tự tay bắt một con.
Sau khi trả tiền xong thì trở về cửa hàng hoa ban nãy, trả tiền chậu hoa muốn mua, ông chủ cam đoan ngày hôm sau sẽ giao đến tận nhà.
Nhạc Yên Nhi cầm bể cá, không nhịn được mà cứ nhìn hai con cá đang bơi qua bơi lại, nụ cười trên mặt cũng không che giấu nổi.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe mấy lần suýt thì va phải người khác, bị Dạ Đình Sâm kéo vào trong ngực.