Mới sáng tinh mơ Nhạc Yên Nhi đã thức dậy lau người cho Dạ Đình Sâm, không ngờ lúc này Nghiêm lão đột nhiên gõ cửa với sắc mặt ngưng trọng.
– Thiếu phu nhân, có chuyện này tôi cần nói với cô.
– Đợi chút, tôi qua ngay đây.
Cô đáp lời rồi đặt chậu nước trong tay xuống và xoay người đi ra khỏi phòng.
Đóng cửa phòng lại, sắc mặt của Nghiêm lão rất khó coi.
– Sao thế?
Nhạc Yên Nhi nhìn ra có điều gì đó bất thường liền lo lắng hỏi.
– Thiếu phu nhân, sau khi nghe xong chuyện này, mong cô hãy bình tĩnh.
Sắc mặt Nghiêm lão rất nghiêm túc, giọng nói của ông có vẻ khá nặng nề.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô nghi hoặc gãi đầu, trong lòng cô đột nhiên nảy ra một đáp án chẳng lành:
– Có phải bác sĩ nói Dạ Đình Sâm bị làm sao phải không?
– Không phải, là nhà họ Cố xảy ra chuyện.
– Nhà họ Cố… xảy ra chuyện gì?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra tại chỗ, vẻ nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt cô.
– Sáu giờ sáng ngày hôm nay tôi nhận được tin ông Cố đã qua đời, sáu giờ ở Anh tương đương lúc… rạng sáng ở Trung Quốc.
Tin tức này giống như một cái chùy lớn đập mạnh vào đầu Nhạc Yên Nhi, bên tai cô vang lên tiếng nổ ầm ầm, trong nháy mắt cô ngẩn ra.
Ông Cố đã qua đời rồi…
Sáu tiếng này không ngừng quanh quẩn bên tai cô, hai chân Nhạc Yên Nhi mềm nhũn ra, cô loạng choạng ngã xuống đất, Nghiêm lão muốn kéo cô lại nhưng không kịp.
Ông thấy cô ngã xuống thì vội đỡ cô đứng lên, lo lắng hỏi:
– Thiếu phu nhân, cô vẫn ổn chứ.
– Nghiêm lão… ông đang nói đùa với tôi đúng không? Ông tôi đang khỏe mạnh thế, làm sao có thể đột ngột qua đời thế chứ? Tôi không tin, đây không phải sự thật, đây nhất định không phải là sự thật!
Hai mắt Nhạc Yên Nhi đỏ cả lên nhưng cô vẫn khăng khăng túm lấy vạt áo của Nghiêm lão, không ngừng truy hỏi, ánh mắt của cô tràn ngập sự yếu đuối nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, dường như chỉ cần động vào là lập tức nát vụn ngay.
– Thiếu phu nhân, xin nén bi thương.
Nghiêm lão biết cô không thừa nhận nổi đả kích này, ông đau lòng nói.
Cô lắc đầu liên tục như phát điên, vội vàng móc điện thoại từ trong túi ra, vì lo cho Dạ Đình Sâm nên cả một buổi tối cô không để ý tới điện thoại.
Cô lên mạng, tìm kiếm các tin tức về thành phố A, tin tức đầu tiên đập vào mắt cô chính là tin ông của cô qua đời vào rạng sáng hôm nay.
Dòng chữ được in to và bôi đen một cách nổi bật, dù cô có muốn bỏ qua chúng cũng khó.
Trên tin tức viết…
Ông hưởng thọ tám mươi mốt tuổi, nghi ngờ là do cháu gái bị bỏ tù nên u uất mà chết…
Khắp nơi đều là tin ông của cô qua đời.
Ông… thật sự không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Vị trưởng bối đối xử tốt nhất với cô trong cái nhà đó cứ thế yên lặng mà qua đời, còn cô hai tiếng sau mới biết được tin.
Tai cô ù cả đi, cô cảm thấy trời đất đang xoay mòng mòng, hơi thở của cô nghẹn lại và rồi cô hôn mê bất tỉnh.
Nhạc Yên Nhi đã mơ một giấc mộng dài.
Trong mộng dường như cô quay lại năm mười hai tuổi, lúc ấy ông nội cô vẫn còn trẻ.
Cô đã phải sống những ngày tháng nước sôi lửa bóng trong nhà họ Cố, bà Cố ngược đãi làm khó cô, Cố Tâm Nguyệt trào phúng châm chọc cô, Cố Văn Sinh thì làm như không thấy, bọn họ hủy hoại thời thơ ấu của cô, trong trái tim cô ngập tràn sự thù hận.
Ông nội chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống đầy tăm tối đó của cô.
Mỗi lần ông đến nhà họ Cố, ông đều sẽ lén gọi cô đến và cho cô hai cái kẹo, ông mỉm cười nói với cô:
– Yên Nhi lại cao lên rồi.
Lúc này cô mới cảm thấy, hóa ra trong nhà họ Cố vẫn còn có một người chào đón mình.
Bàn tay già nua hao gầy đó đã nhiều lần giúp cô ngăn cản đòn roi của bà Cố.
Nhìn thấy cô bị thương, ông nội sẽ đau lòng nói:
– Là do ông vô dụng, không thể quản lý tốt cái nhà này, nó sinh cháu ra nhưng lại không dung được cháu.
Ông nội muốn che chở cho cô biết bao, nhưng sức khỏe của ông không tốt, phần lớn thời gian ông đều phải ở viện an dưỡng. Mỗi lần ông về nhà họ Cố, cô sẽ vui như Tết.
Bây giờ, ông lão như ngọn núi vững chãi luôn che chở cho cô đã ngã xuống rồi.
Lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi cảm thấy bàng hoàng đến thế, giờ cô giống như một chiếc lá rụng không còn gốc nữa rồi.
Lần này cô hôn mê chẳng bao lâu thì tỉnh lại.
Lúc cô tỉnh lại Nghiêm lão đang đứng bên cạnh cô, ông còn chưa kịp lên tiếng hỏi han thì đã thấy cô như bị ma nhập, vơ vội lấy điện thoại để lên mạng search tin tức.
– Thật là buồn cười, không ngờ tôi lại mơ thấy ông nội qua đời… giấc mộng này thật là đáng sợ…
Đợi sau khi nhìn thấy tin tức kia cô biết mình không nằm mơ.
– Ông nội… ông nội qua đời rồi, không… đây không phải là sự thật!
Cô gào lên đầy thống khổ, ném thật mạnh điện thoại đi, nó đập thẳng vào tường, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Nỗi đau lớn nhất trên đời này là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo ân mà cha mẹ đã không còn.
Cô còn chưa kịp báo đáp ông nội! Hai tay Nhạc Yên Nhi luồn vào trong tóc, cô vùi mặt vào giữa hai chân mình, rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật khóc.
– Ông ơi…
Tiếng khóc bi ai của cô vang vọng trong phòng, toát ra vẻ thê lương tuyệt vọng, khiến người khác nghe mà cũng thấy lòng mình bi thương theo.
Nghiêm lão bất đắc dĩ thở dài một hơi, ông cũng đau lòng cho Nhạc Yên Nhi, nhưng đợi cô khóc một lúc, ông vẫn bình tĩnh nói:
– Tôi đã chuẩn bị máy bay đi thành phố A, lúc nào thiếu phu nhân cũng có thể rời đi.
Rời đi…
Nếu như cô đi thì chẳng phải là thừa nhận sự thực ông đã qua đời sao? Nhưng mà… tự lừa mình dối người có tác dụng gì không?
– Bây giờ tôi muốn đi luôn.
Nhạc Yên Nhi mở to hai mắt sưng húp, trông cô lúc này càng thê lương đáng thương hơn, cô lật chăn ra đi xuống giường, đến giày cô cũng không kịp đi mà giẫm thẳng chân trần lên những mảnh vỡ của chiếc điện thoại, dường như cô không hề cảm nhận được cơn đau ở chân vậy.
Lần này Nghiêm lão đã sắp xếp một máy bay tư nhân, vì tốc độ của nó nhanh, tiết kiệm được nhiều thời gian.
Lúc cô đến được thành phố A đã là ba giờ sáng.
Một lần nữa được hít thở bầu không khí của quê hương, Nhạc Yên Nhi hoảng hốt như đã cách cả đời người.
Lúc đi, cô bị Anjoye bắt cóc, lúc về chỉ còn lại một mình cô.
Ông nội qua đời, Dạ Đình Sâm không rõ hiện giờ thế nào, một mình cô đặt chân lên mảnh đất quê hương, cảnh còn nhưng người đã mất, không biết con đường phía trước là an toàn hay nguy hiểm.
Nhưng Nhạc Yên Nhi biết, cô cần phải mạnh mẽ lên.
Cô nhanh chóng về đến nhà họ Cố, nhìn từ xa, những ánh đèn còn sáng khiến nơi đây có vẻ hơi đáng sợ…
Đột nhiên cô không dám tiến lên trước, nhịp đập trái tim cô cũng chậm lại.
Lần này Trần Lạc trở về cùng cô, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt cả đi, cậu ta không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:
– Phu nhân, đi vào thôi.
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác đứng nghe, cô không trả lời nhưng lại tiến từng bước một lên trước.
Chân của cô, nặng tựa ngàn cân.
Vừa vào nhà cô đã nghe thấy tiếng nhạc đám ma thê lương, trái tim của cô run rẩy dữ dội.
Bởi vì ông Cố qua đời lúc mười hai giờ đêm nên bây giờ vẫn chưa có nhiều người tới viếng, phòng khách rộng rãi lúc này lại có vẻ hơi trống rỗng.
Lúc mất ông Cố vẫn đang ngồi trên xe lăn ở trong phòng, điều này cho thấy mười hai giờ ông vẫn còn chưa ngủ. Quan tài vẫn chưa được gửi đến mà cả nhà họ Cố đã rối tung lên rồi, vì thế lúc Nhạc Yên Nhi đi vào không có ai ngăn cản cô, cũng có vài người làm nhận ra cô, họ vẫn cung kính gọi cô một tiếng cô cả.