Nhạc Yên Nhi bảo:
– Tinh Tinh này, em cứ ăn uống thế không được đâu, mai vào viện kiểm tra sức khỏe xem thế nào đi.
– Ừ, anh cũng thấy chắc nó hơi thừa mỡ rồi.
Dạ Đình Sâm cười phụ họa, nhìn mặt thằng nhóc kia mặt héo queo là hắn lại càng vui vẻ.
– Không phải đâu, em gầy lắm!
Nó hít sâu, cố hết sức ép cái bụng tròn vo lại, nhưng vừa nói một câu là bụng lại phình ra như cũ.
Lập tức nó lại bồn chồn kể:
– Con gái đều thích con trai béo một tí, thế mới có cảm giác an toàn. Em mà gầy là không tìm được vợ đẹp đâu!
Hai người bị nó chọc cho cười vang lên.
Đây chắc là bữa cơm khổ sở nhất của Minh Tinh Tinh từ lúc ra đời tới giờ, món nào nó định gắp mà có nhiều mỡ chút là sẽ bị Dạ Đình Sâm đẩy về phía Nhạc Yên Nhi, vài lần như thế trước mặt nó còn đúng hai món – rau xào dầu hào và súp lơ luộc.
Minh Tinh Tinh u oán gặm rau, có cảm giác mình sắp biến thành thỏ chỉ biết ăn rau cỏ rồi.
Dạ Đình Sâm không để ý tới ánh mắt ai oán của nó, ăn xong lại dịu dàng nói với Nhạc Yên Nhi:
– Em còn chưa bôi thuốc phải không? Lên phòng đi, anh bôi cho.
Cô gật đầu, đi lên trước.
Minh Tinh Tinh thấy cô đi thì gào khóc ầm lên, nhưng lần này không ai để ý nữa.
Thấy bóng cô đã khuất hẳn Dạ Đình Sâm mới nhấc Minh Tinh Tinh đặt lên bàn cơm, nói:
– Quản gia, cho người lên dọn bàn đi.
– Đừng… đừng mà. Sao có thể nhẫn tâm thế chứ?
Thằng nhóc rên lên, nước mắt đã chảy dài trên mặt, cánh tay bé tí ôm chặt Dạ Đình Sâm nhưng hắn vẫn cứ thờ ơ.
– Nhóc con, phải giảm béo rõ chưa?
– Huhu, người ta chỉ là một bé trai thôi mà, người ta là trẻ con đó… các người… ác với em quá rồi… Quản gia, tôi còn chưa ăn no mà, ông nhẫn tâm thấy tôi chịu đói à?
Thằng bé biết Dạ Đình Sâm cứng đầu, có làm nũng cũng vô dụng nên mới mếu máo nhìn quản gia đứng bên cạnh.
Không ngờ ông ấy chỉ cười nói:
– Tôi còn đang đợi đầu xuân này Tinh thiếu gia cạo râu giúp mình đây.
Minh Tinh Tinh:
– Ừm…
Cũng tại nó bình thường trêu chọc không ít người.
Dạ Đình Sâm về phòng thì thấy Nhạc Yên Nhi vẫn chưa đi nghỉ mà đang ngồi trên ghế xem lại bài học ngữ pháp. Hắn vội bước tới:
– Vết thương còn đau không?
– Đỡ rồi, không chạm vào sẽ không đau nữa.
– Lại đây, anh bôi thuốc cho.
Dạ Đình Sâm dịu giọng bảo, giọng nói cất chứa nỗi xót xa ngay chính hắn cũng không nhận ra, tình cảm dành cho cô đã ăn sâu bén rễ trong tận xương tủy hắn.
Nhạc Yên Nhi không từ chối, cô nằm xuống ghế salon, lộ ra tấm lưng trắng nõn.
Chỗ bị bỏng khá lớn, dù không đỏ như lúc mới bị thương nhưng cũng chưa khá hơn là mấy.
Chỗ nặng nhất chạm tay vào còn cảm giác được nếp nhăn trên da.
Chỉ nhìn thôi mà lòng Dạ Đình Sâm đã tràn ngập tự trách và thương tiếc.
Hắn xoa thuốc mỡ lên vết bỏng, làn da đang nóng rực như sa mạc cằn cỗi bỗng có cảm giác như gặp được suối lành, bỗng chốc mát lạnh đến mức cô nhẹ run lên.
– Đau à?
Dạ Đình Sâm lập tức dừng tay.
Nhạc Yên Nhi nằm trên ghế mềm, đầu tựa lên gối dựa, mắt nheo lại, vui vẻ bảo:
– Không ạ, thích lắm.
Câu kia với cô không có gì khác lạ nhưng Dạ Đình Sâm nghe thấy lại như có ý vị khác.
Vợ hắn dùng vẻ mặt thoải mái nói với hắn “thích lắm”.
Yết hầu hắn căng lên, không ngừng trượt lên xuống.
Không khí vốn bình yên bỗng trở nên kỳ lạ.
Dạ Đình Sâm mỉm cười tự giễu, có lẽ do mình lâu lắm không được “ăn mặn” nên mới thất thường vì một câu nói thế này.
Nhạc Yên Nhi bị bắt hơn một tuần, xong hắn lại bị thương, giờ đến lượt cô bị thương, chẳng lẽ ông trời muốn cản hắn đến cùng à?
Hắn hít vào thật mạnh, ép hết dục vọng trong lòng xuống rồi tiếp tục nhẹ tay bôi thuốc cho cô.
Sức trên tay hắn rất vừa phải, lại luôn cẩn thận để không làm đau cô. Nhạc Yên Nhi cũng rất thích được ông xã nhà mình phục vụ, thoải mái đến mức phải rên lên.
Một tiếng rên này…
Thế mà lại làm hắn run lên, như thể bị điện giật.
Ngón tay hắn cũng cứng cả lại, không cẩn thận ấn mạnh một cái làm đau người bên dưới, cô mở choàng mắt, nghiêng đầu nhìn Dạ Đình Sâm.
Cái nhìn như vừa tỉnh ngủ, còn đang rất mơ hồ, đôi mắt mông lung như con thú nhỏ chạm vào lòng hắn.
Đã thế vì đang bôi thuốc nên thân trên cô không mặc gì.
Dạ Đình Sâm nhìn cô chằm chằm, ép mình phải bình tĩnh, cuối cùng quay đầu đi.
Hắn vừa quay đi Nhạc Yên Nhi đã tỉnh hẳn.
Cô đỏ mặt, ấp úng hỏi:
– Anh đang làm gì thế?
– Không kìm được nên ngắm nhiều một chút thôi.
Dạ Đình Sâm khàn giọng đáp lời.
Nhạc Yên Nhi nghe được đáp án thì ngẩn ra, dù hai người đã thành thật bày tỏ với nhau nhưng thấy hắn nói trắng ra thế cô vẫn cứ ngại đến đỏ cả mặt.
– Em… em muốn mặc đồ, anh tránh đi được không?
Cô nhỏ giọng hỏi hắn.
Trong lòng Dạ Đình Sâm đúng là khổ không nói nổi, vợ mình thay quần áo mà hắn còn phải tránh đi à?
Nhưng không tránh thì làm thế nào bây giờ? Lý trí và khả năng kiềm chế của hắn hoàn toàn vô hiệu trước mặt Nhạc Yên Nhi, hắn cũng sợ mình không nhịn được mà làm cô bị thương mất.
Cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, xoay lưng lại.
Nhạc Yên Nhi thở phào một hơi, vội đứng dậy tìm quần áo, càng vội càng dễ mắc lỗi nên lúc bật dậy chân trái đá chân phải, cả người nhào về phía trước thật mạnh.
Cô không nhịn được hô lên, người đàn ông vừa quay đi lập tức quay lại, vừa hay thấy thế nên đỡ được cô.
Tình cảnh… bỗng trở nên vô cùng xấu hổ.
Nhạc Yên Nhi như thỏ con bị hoảng sợ, vội nhảy dựng lên, nấp sau lưng hắn rồi nhảy lên ghế salon.
Vì ghế dựa lưng vào tương mà Nhạc Yên Nhi lại không để ý nên cả tấm lưng sắp va vào đó, Dạ Đình Sâm vội nhanh tay kéo cô vào lòng.
Bốn mắt nhìn nhau…
Bầu không khí bỗng trở nên cực kỳ mập mờ.
Dạ Đình Sâm như kẻ mất hồn, cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt vì hoảng hốt lẫn ngượng ngùng mà đỏ ửng trước mắt, đôi mắt mông lung cũng đang nhìn lại hắn, hô hấp dồn dập hơn.
Mà… cái miệng nhỏ xinh kia…
Vì kinh ngạc mà vẫn hé ra, lúc này như thể đang mời chào hắn nhấm nháp.
Dạ Đình Sâm đột nhiên phát hiện, chính mình đã lâu không được hôn cô!
Vừa có ý hắn đã không kìm được phủ lên cánh môi mềm mại kia.
Đôi môi đỏ mềm, như thể vừa ngậm đã tan, cảm giác này quả thực làm người ta muốn điên lên.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, khiến người ta lại muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa…
***