Anjoye không nói năng gì, mắt hé ra một khe hẹp, cố chấp nhìn vào một chiếc thùng đặt ở góc tối nhất trong phòng.
Tuy rằng đi không vững nhưng mục tiêu lại rất kiên định, anh ta muốn đến chỗ cái thùng kia.
Nhạc Yên Nhi nhìn ra ý định ấy, không còn cách nào khác, chỉ đành dìu anh ta qua đó.
Sau khi tới được góc tường, khóe miệng Anjoye nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ giống như một đứa trẻ lấy được món đồ chơi mà nó yêu thích nhất vậy. Nụ cười đó rạng rỡ không một tì vết, Nhạc Yên Nhi thấy thế thì trái tim đột nhiên thắt lại.
Anjoye dường như không biết đau, cả người đầy vết thương mà vẫn không hề bận tâm, cứ lắc la lắc lư bước vào trong thùng, cả cơ thể cuộn chặt lại.
Anh ta muốn ngủ bên trong chiếc thùng đó!
Lúc này Nhạc Yên Nhi mới hiểu tại sao phòng ngủ của anh ta không có giường, đó là vì anh ta vốn không cần giường, mỗi tối anh ta đều co ro trong chiếc thùng nhỏ này, cuộn tròn người lại, ngủ một cách bất an như thế.
Khóe miệng anh ta hơi mấp máy, dường như đang nói gì đó, Nhạc Yên Nhi kề sát lại mới nghe rõ được.
– Mẹ ơi… con ngoan rồi… con xin lỗi…
Tại sao tới lúc này rồi mà anh ta còn luôn miệng xin lỗi mẹ giống như một đứa trẻ năm sáu tuổi vậy?
Nhạc Yên Nhi nhớ tới những kiến thức tâm lý mà cô biết, theo tâm lý học, nếu trong thời thơ ấu, một người phải chịu cú sốc lớn thì đến lúc trưởng thành, nó sẽ bộc lộ ra vào lúc mà người đó yếu đuối.
Anjoye say khướt thế này rồi mà còn kiên quyết đòi ngủ trong một cái thùng, có phải là do lúc còn nhỏ anh ta đã từng chịu tổn thương như thế không?
Cô nhớ lại câu chuyện Anjoye kể cho cô nghe hôm trước, cậu em trong câu chuyện có một người mẹ khắc nghiệt đáng sợ, không biết con đường trưởng thành của anh ta gian khổ đến đâu?
Anjoye…
Cô đột nhiên có chút đau lòng cho anh ta.
Nhạc Yên Nhi định kéo anh ta lên sofa nhưng không thể nào kéo nổi, cô chỉ đành đi lấy một cái chăn lông tới, ngồi xổm xuống tỉ mỉ đắp lên cho anh ta, còn chỉnh nhiệt độ phòng cao lên một chút, cô lo nhiệt độ ban đêm xuống thấp sẽ khiến anh ta bị cảm.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Nhạc Yên Nhi đang định đi ra thì không ngờ anh ta đột nhiên vươn tay túm chặt lấy cổ tay cô.
– Ở lại với tôi… đừng rời xa tôi….
Giọng nói yếu ớt của Anjoye mang theo chút nghẹn ngào khiến trái tim Nhạc Yên Nhi run lên, cô nhận ra Anjoye không hề mở mắt, dường như anh ta đang nói mơ.
Người mà anh ta muốn ở lại bên mình là ai, mẹ của anh ta ư?
Thực ra từ tận sâu trong đáy lòng, Anjoye thật sự rất quyến luyến mẹ mình.
Cô thử rút tay ra nhưng phát hiện anh ta nắm rất chặt, không thể nào rút ra nổi được.
Cuối cùng, cô chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống đất, tựa lưng vào tường, ánh mắt lóng lánh như nước chảy ban đêm nhìn chăm chú vào Anjoye.
Càng tiếp xúc nhiều với Anjoye cô càng phát hiện ra anh ta thật đáng thương.
Cô không nhịn được nhớ tới lúc ở bên bờ biển, Anjoye đột nhiên hỏi cô, nếu như anh ta bất đắc dĩ thì sao…
Đó rốt cuộc có phải là lời nói thật không?
Anjoye đã sống thế nào suốt hơn hai mươi năm nay? Người mà cô quen là Anjoye thật sự sao?
Nhạc Yên Nhi chưa từng chăm sóc trẻ con, nhưng cô bỗng nhớ lại, hồi nhỏ lúc cô không ngủ được, mẹ cô luôn hát cho cô nghe một bài hát ru.
Nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt và vẻ mặt bất an của Anjoye, trong lòng Nhạc Yên Nhi đột nhiên thấy đau xót, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng dịu dàng ngâm nga bài hát đó.
‘Bé ngoan ngủ ngon nào, trong mộng có mẹ ở cùng con, cùng con cười cùng con khóc, cứ nương tựa vào mẹ này … Bé ngoan ngủ ngon nào, con sẽ mơ thấy mẹ, có mẹ ở đây con sẽ có giấc mơ đẹp nhất, tỉnh giấc rồi cũng được vẫn vui tươi….’
Giọng hát của cô ngọt ngào dịu dàng, trong đêm tối đen kịt dường như có sức mạnh trấn an tinh thần.
Nhạc Yên Nhi hát hết lần này đến lần khác, trong tiếng hát của cô, hai mày đang cau lại của Anjoye dần dần giãn ra.
Cứ hát cứ hát, cuối cùng Nhạc Yên Nhi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ nữa, cô từ từ thiếp đi.
…
Ngày hôm sau.
Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, nhảy nhót trên cơ thể hai người, giống như một đôi tay dịu dàng gọi hai người tỉnh giấc.
Anjoye hơi nhíu mày, mơ màng thức dậy, vừa tỉnh lại đã cảm nhận được cả người đau đớn, anh ta không khỏi cắn chặt răng, thở hắt ra một hơi.
Anh ta mở mắt ra một cách thống khổ, đang định mắng người giúp việc không kéo rèm cửa vào thì không ngờ lại cảm thấy cơ thể bất thường, trên người anh ta dường như còn đắp gì đó…
Nghiêng đầu nhìn mới thấy mình đang đắp một chiếc chăn lông vừa dày vừa nặng, chiếc chăn ấy bao quanh cả người anh ta, không để anh ta có chút xíu nguy cơ bị cảm nào.
Đây là…
Anh ta quay đầu liền nhìn thấy Nhạc Yên Nhi đang ngủ gục cạnh thùng một cách say sưa.
Mà bản thân anh ta lại nắm chặt lấy tay cô.
Tay của cô vừa nhỏ vừa gầy, nắm vào thấy mềm mại ấm áp, tóm lại là… rất thoải mái.
Anjoye ngẩn ra một lúc, cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm qua, từng mảnh ký ức nhỏ vụn tràn về, lúc này anh ta mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tối hôm qua cô gái này đã ở bên anh ta cả đêm ư?
Vào lúc Anjoye đang ngơ ngác, Nhạc Yên Nhi cũng bị ánh nắng làm chói mắt, cô mở mắt ra, cảm thấy cả người rất khó chịu.
Sàn gỗ này đúng là không thoải mái bằng giường, cô thấy mình nhất định phải nói chuyện với Anjoye mới được, anh ta có thể ngủ trên sàn nhà tùy thích, nhưng đừng kéo cô ngủ cùng chứ!
Lúc tỉnh hẳn cô mới cảm nhận được trên đỉnh đầu có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, cô không nhịn được nhíu mày ngẩng lên thì thấy được ánh mắt như cười như không của Anjoye, lòng cô run rẩy.
Cô nhảy bật lên như một chú thỏ, cau mày lại, nói với giọng tức giận:
– Cậu tỉnh rồi à?
Nhìn thấy vẻ né tránh e sợ của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt Anjoye trở nên lạnh lùng.
– Chưa chết.
Anjoye nói bằng giọng hờ hững, anh ta đứng dậy, vết thương đau đớn khiến anh ta nhíu chặt đôi mày kiếm lại, ngoài ra không có bất cứ biểu hiện nào khác nữa.
– Chưa chết là tốt rồi, vậy tôi đi đây.
Nhạc Yên Nhi hờ hững liếc nhìn Anjoye một cái rồi chuẩn bị ra khỏi phòng.
Nhưng không ngờ, giọng nói trầm thấp của Anjoye lại vang lên sau lưng:
– Đêm qua… cảm ơn chị…
– Không cần đâu, người xử lý vết thương cho cậu là y tá, cậu nên cảm ơn cô ấy mới phải.
– Nhưng… em chỉ muốn cảm ơn chị.
Anjoye nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô.
Nhạc Yên Nhi tức giận nói:
– Vậy thì tùy cậu.
– Những người khác giúp em là chuyện của họ, em không quan tâm. Nhưng chị giúp em chính là chuyện của em, em rất để tâm.
Anjoye chả nói được lời nào nghiêm túc cả, đạo lý của anh ta cũng không có tí logic nào, lúc nào cũng làm theo ý mình, có tiêu chuẩn của riêng mình.
Nhạc Yên Nhi biết mấy lời này của anh ta toàn là ngụy biện nên cũng không phí lời với anh ta nữa, cô không để ý mà cứ thế bước thẳng ra ngoài.
Anjoye cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn chăm chú vào bóng lưng của Nhạc Yên Nhi, miệng nở nụ cười xán lạn.
– Em nghe thấy rồi, bài hát đó… rất hay.
Sau khi Nhạc Yên Nhi đi ra khỏi phòng, Anjoye mới khẽ thì thầm.
Nụ cười trên gương mặt anh ta là nụ cười từ tận đáy lòng, có thể nhìn ra anh ta thực sự rất vui vẻ.