Nhạc Yên Nhi lập tức lắc đầu:
– Không đâu, em tuyệt đối sẽ không làm thế.
Sau khi nói ra khúc mắc của mình, thì tâm trạng của cả hai đều khá lên nhiều.
Dạ Đình Sâm hỏi:
Hôm qua ba giờ sáng cô mới về, sáng sớm nay lại chạy tới đoàn phim, chỉ ngủ có mấy tiếng đồng hồ thì đương nhiên là trạng thái không tốt rồi. Dạ Đình Sâm hiểu rõ.
– Ngoan, đi ngủ một tí đi, nhé?
Giọng nói của Dạ Đình Sâm nghe qua điện thoại cực kì quyến rũ, đặc biệt là chữ “nhé” kia, nghe mà chết mê chết mệt.
Nhạc Yên Nhi đỏ mặt nói khẽ:
– Dạ Đình Sâm, em nhớ anh.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm đột nhiên tối đi:
Hai người trò chuyện thêm lúc nữa, Nhạc Yên Nhi mới sung sướng ngắt máy rồi đắp chăn chuẩn bị ngủ bù.
Trong văn phòng ở trụ sở chính L.N, sau khi Dạ Đình Sâm gác máy thì Trần Lạc đưa cho hắn một tập văn kiện.
– Chủ tịch, đây là toàn bộ tư liệu về Giang Sở Thù.
Dạ Đình Sâm nhận tập văn kiện, đôi mắt đen huyền híp lại. Hắn nhanh chóng xem hết từ đầu đến cuối chỗ tư liệu đó một lần.
Trần Lạc lên tiếng với vẻ hơi do dự:
– Chủ tịch, anh cũng biết thân phận của Giang Sở Thù rồi đó, thế lúc trước anh nói muốn thay nhân vật của anh ta trong bộ phim này…
Văn phòng chủ tịch chìm vào không khí tĩnh lặng trong một quãng thời gian ngắn ngủi.
…
Sau khi làm lành cùng Dạ Đình Sâm, cuối cùng Nhạc Yên Nhi cũng được ngủ một giấc ngon.
Hôm sau cô vẫn phải chạy tới trường quay từ sáng sớm, nhưng tinh thần thì đã hăng hái hơn nhiều.
Hôm nay chụp cảnh đông người, mấy thợ trang điểm đều cực kì bận rộn. Mọi người đứng chật ních trong phòng hóa trang nữ để chờ thợ trang điểm tới làm việc.
Khi các diễn viên nhỏ tụ tập cùng nhau thì bắt đầu kéo nhau nói chuyện phiếm.
Két!
Nhạc Yên Nhi không thể nào nghe lọt tai được nữa. Cô đứng bật dậy, kéo chiếc ghế dựa phát ra âm thanh chói tai.
Mấy diễn viên trẻ đang ngồi tán nhảm lập tức im bặt rồi đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía cô.
Nhạc Yên Nhi bị cả đám người nhìn vào thì hơi sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện ra mình vừa mới kích động quá. Cô cười gượng rồi bảo:
– Ngại quá, tôi vào toilet một tí nhé.
Thì ra là thế. Mọi người đều gật đầu, Nhạc Yên Nhi đi ra khỏi phòng hóa trang.
Ngay lúc ra khỏi phòng, nụ cười của cô đã tắt ngấm.
Thử hỏi bạn nghe thấy người ta bàn tán xôn xao về chồng mình với một người phụ nữ khác thì sẽ cảm thấy thế nào?
Hôm nay Nhạc Yên Nhi đã được trải nghiệm rồi. Quả thực là khổ mà không thể nói.
Ban nãy cô chỉ muốn ném ngay tấm ảnh chụp chung của mình với Dạ Đình Sâm ra trước mặt đám người kia, để cho họ mở to mắt ra mà nhìn cho kĩ, đừng có tung tin đồn nhảm linh tinh nữa.
Đáng tiếc là cô không thể làm như vậy được.
Nói mới nhớ, Dạ Đình Sâm đã sớm muốn công khai chuyện này, nhưng mà cô nhất định không chịu.
Đúng là người câm ăn hoàng liên thật mà.
Cô không muốn nghe mấy lời phỏng đoán và bàn tán kia nữa, đành ra đây để hít thở không khí thôi.
Sau khi Nhạc Yên Nhi ra khỏi phòng hóa trang thì mọi người vẫn im lặng thêm một lúc nữa. Họ đưa mắt nhìn nhau, rồi có người mở màn, cuộc nói chuyện rôm rả lại tiếp diễn.
Một ngôi sao nữa cười thần bí:
Đám ngôi sao nhỏ này càng chém gió về người bên cạnh thì lại càng hăng, ai nấy đều nói tới đỏ gay mặt mũi.
– Này.
Một giọng nói vang lên cắt ngang không khí náo nhiệt:
– Sao hóa trang xong rồi còn chưa ra ngoài, tôi nghe thấy thư kí trường quay gọi người nãy giờ kìa.
Thì ra là Phan Tư Lâm diễn Phục Linh.
Mấy diễn viên nhỏ này chẳng qua chỉ nghiện buôn chuyện chút thôi, chứ trong đoàn phim thì đến người quản lý đạo cụ cũng lớn lối hơn các cô nhiều. Nghe thấy có người gọi, tất cả đều mau chóng đi ra khỏi phòng hóa trang.
Phan Tư lâm bất nhẫn nhìn từng người nối đuôi nhau ra khỏi phòng hóa trang, miệng thì thào bực bội:
– Rõ một đám miệng lưỡi đàn bà.
Sau đó cô cũng ra ngoài.
Khi tất cả mọi người đi gần hết, người ngồi trước chiếc gương cuối cùng mới chậm rãi đứng lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Vi Vi cắt không còn chút máu.
Ban nãy cô ta đã nghe hết những gì mà mấy diễn viên nhỏ kia nói, không sót một chữ nào.
Cô ta run run lấy điện thoại ra rồi gọi một dãy số:
– Liễu Thanh, làm sao bây giờ, hình như anh Sở Thù thích Nhạc Yên Nhi thật rồi…