Lôi Cương chấn động, nhất thời vui mừng, thấp giọng nói: “Hắn muốn cái gì?”
Chỉ San do dự một chút, nói: “Cương Ma đô thống, mời đi theo ta vào trong.”
Lôi Cương gật đầu, theo đuôi Chỉ San đi vào Vạn tượng các. Chỉ San đưa Lôi Cương vào trong phòng khách lớn, có không ít cái bàn ngay ngắn đặt ở đó, dường như có không ít tu luyện giả đang cùng các nhân viên của Vạn tượng các đàm luận chuyện gì đó, thấy Chỉ San cùng Lôi Cương đi vào, ánh mắt họ nhìn nàng trở nên nồng nhiệt, nhưng thấy Lôi Cương ở phía sau không ít tu luyện giả trở nên kính nể.
Chỉ San đi tới sát một cái bàn, nhìn Lôi Cương nói: “Cương Ma đô thống, ngươi ngồi xuống đi.”
Lôi Cương gật đầu, ngồi xuống, kích động nhìn Chỉ San.
Bị Lôi Cương nhìn chằm chằm, khuôn mặt hoàn mỹ của Chỉ San thoáng đỏ ửng, nhưng chỉ chợt thoáng qua, tức thì, Chỉ San lấy giới chỉ xuất ra một viên tinh thạch, ánh sáng bên tay phải ngời lên, một bức tranh hiện ra trước mặt Chỉ San. Lôi Cương bỗng nhiên đứng lên, cẩn thận đánh giá bức tranh. Bức vẽ chính là hình dáng của thiết quyển, Lôi Cương cẩn thận nhìn hoa văn cùng hoạ tiết trên hình vẽ thiết quyển, dần dần, Lôi Cương chớp mắt, thiết quyển này…chính là thiết quyển của Khai Thiên. Lôi Cương bắt được một bóng người mờ ảo trên thiết quyển nên mới có thể xác định thiết quyển này chính là thiết quyển của Khai Thiên, lòng thầm cảm thán Vạn tượng các quả mạnh, trong thời gian ngắn như vậy liền có thể tìm được tông tích của thiết quyển.
Chỉ San nhìn thần sắc kích động của Lôi Cương, ánh mắt khẽ động, đôi môi đỏ mọng hé mở, nói: “Cương Ma đô thống, theo phân bộ Mộc Thần giới của Vạn tượng các truyền tin, vị đạo hữu này có hai thiết quyển giống nhau. Chẳng hay Cương Ma đô thống đối với hai khối thiết quyển này…” Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
“Đúng, ta cần cả hai. Hắn muốn cái gì?” Lôi Cương kìm chế nỗi kích động, trầm giọng nói.
Chỉ San nhíu mày, cũng không trả lời thẳng Lôi Cương. Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Vị đạo hữu này nói, thiết quyển không bán, hơn nữa không cần tiên thạch. Muốn hai khối thiết quyển, chỉ có đưa cho hắn thứ hắn muốn, còn không thì không đổi.”
Lôi Cương căng thẳng, nói: “Hắn muốn cái gì?”
Chỉ San cười rộ lên, lắc đầu nói: “Đạo hữu này muốn thứ là thiên tài địa bảo, một thứ hảo hạng cho việc luyện đan, cây cỏ Bạn Nguyên, một hỗn mộc kim nhũ, còn có thiên diễm thảo, những thứ này không phải chưa từng nghe tên, không phải vật gì lạ a. Mà người này lại không lấy tiên thạch. Thứ hắn đòi, Vạn tượng các cũng không có trữ hàng a.” Chỉ San vẻ mặt bất đắc dĩ, dường như muốn giúp Lôi Cương nhưng căn bản là không thể làm được.
Lôi Cương nhìn khuôn mặt Chỉ San, nét mặt hoàn mỹ phảng phất ánh sáng nhẹ, dường như nàng là tiên nữ hạ phàm, thanh nhã thoát tục, khiến kẻ khác mê đắm. Lôi Cương sửng sốt, thầm than bản thân lại đắm chìm trong sắc đẹp. Phục hồi tinh thần lại, Lôi Cương nhíu mày suy tính cẩn thận, người này muốn cỏ Bạn Nguyên cùng hỗn mộc kim nhũ, hai thứ này hắn có. Thế nhưng cũng không thể dễ dàng đưa ra, còn hai loại kia cũng đều là chí bảo, nếu như bị kẻ xấu tiệt lộ, như vậy thiên tài địa bảo nhất định sẽ mang đến hoạ sát thân.
Cân nhắc lợi hại xong, Lôi Cương hạ quyết tâm, chậm rãi hỏi: “Chỉ San đạo hữu, hỗn mộc kim nhũ hắn muốn là mấy giọt?” Vì thiết quyển phần đầu, hắn chỉ có thể đưa ra hai thứ, dù sao, cỏ Bạn Nguyên hắn chỉ có một cây, cũng là đồ hiếm, mà kim nhũ hỗn mộc lại có tròn một trăm bình a.
Chỉ San ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nghi hoặc nhìn Lôi Cương, làm sao nàng không đoán ra những lời này của Lôi Cương ẩn chứa ý tứ gì? Vội vàng kinh ngạc nói: “Lẽ nào Cương Ma đô thống có vật nghịch thiên nhu hỗn mộc kim nhũ? Người này đòi ba giọt!”
Lôi Cương liếc mắt nhìn xung quanh, tay phải vung lên, bố trí một đạo kết giới cách âm, nhìn chằm chằm Chỉ San nói: “Chỉ San đạo hữu, Hỗn Mộc Kim Nhũ tại hạ có may mắn có được vài giọt, thế nhưng xin Chỉ San đạo hữu vì tại hạ mà giữ kín, dù sao vật này nếu bị người biết được chỉ có thể mang tới hoạ sát thân.”
Vẻ mặt Chỉ San quái dị đánh giá Lôi Cương, một lúc lâu sau mới nói: “Vạn tượng các ta đều sẽ mang lai lịch cùng danh tính đôi bên giữ kín, Cương Ma đô thống yên tâm. Có điều Hỗn Mộc Kim Nhũ…”
“Ha hả, cái này không cần phiền Chỉ San đạo hữu lo lắng.” Lôi Cương thản nhiên cười nói, lập tức thần thức đi vào trong giới chỉ, đem bốn giọt Hỗn Mộc Kim Nhũ đặt trong một cái bình, rồi đem ra, đưa cho Chỉ San.
Chỉ San đờ đẫn tiếp nhận bình thuỷ tinh, nhìn trong bình là Hỗn Mộc Kim Nhũ màu vàng nâu, không thể tin được, kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Cương Ma đô thống…Đây là Hỗn Mộc Kim Nhũ?” Vạn tượng các tuy rằng trải khắp năm giới, nhưng vật quý Hỗn Mộc Kim Nhũ này cũng rất ít a, Chỉ San chưa thấy qua cũng là bình thường.
Lôi Cương gật đầu, nói: “Đây là bốn giọt Hỗn Mộc Kim Nhũ.”
“Bốn giọt?” Chỉ San nghi hoặc nhìn về phía Lôi Cương.
Lôi Cương thản nhiên cười nói: “Trong đó có một giọt là cho Chỉ San cô nương.”
Chỉ San lặng người, khuôn mặt đỏ ửng, lập tức nói: “Cương Ma đô thống, ta đi trước nhờ Hoa đại sư giám định một phen. Xin chờ cho chốc lát.” Lúc này, Chỉ San bước nhanh đi vào trong một cái phòng.
Lôi Cương ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Chỉ San vội vã đi tới, khuôn mặt ửng hồng kích động, thấy Lôi Cương, nàng vội vàng nói: “Cương Ma đô thống…Ta…Giám định đại sư Vạn tượng các Đan Các đại sư muốn gặp mặt ngươi.”
Lôi Cương nhíu mày, vừa đúng lúc Chỉ San bắt được, nàng vội vàng nói: “Cương Ma đô thống, Đan Các đại sư là người của Vạn tượng các, sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi. Hơn nữa, Đan Các đại sư địa vị phi phàm, ngươi có thể quen biết hắn, đối với ngươi ngày sau sẽ vô cùng có lợi.”
Địa vị phi phàm? Lôi Cương khẽ động lòng, nếu Chỉ San nói Đan Các đại sư địa vị phi phàm, như vậy Đan Các đại sư cũng đáng để gặp. Tuy rằng cùng Chỉ San quen biết không lâu, thế nhưng Lôi Cương cũng thầm hiểu tính nết nàng.
Lúc này, Lôi Cương thản nhiên gật đầu, Chỉ San thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ tươi cười tuyệt mỹ, khiến Lôi Cương không khỏi ngẩn ngơ.
“Xì” Chỉ San nhìn dáng điệu Lôi Cương liền che miệng cười, tức thì nói: “Cương Ma đô thống, bên này, mời.”
Lôi Cương liền theo sau.
Theo Chỉ San dẫn đường, Lôi Cương phát hiện trong Vạn tượng các có một động khác, bên trong như một hoàng cung uy nghiêm canh phòng cẩn mật, không ít cửa đều có cao thủ canh gác, nếu như không phải Chỉ San dẫn đường, sợ rằng muốn vào bằng tu vi của hắn khó có thể đi vào a. Chỉ San đưa Lôi Cương đi đến một tiểu viện trang nhã liền ngừng lại, nhìn Lôi Cương chăm chú rồi nói: “Đây là nơi ở của Đan Các đại sư.”
“Đan Các đại sư, Chỉ San đưa Lôi Cương đô thống đến cầu kiến” Chỉ San cất giọng trong trẻo nói.
“Ha hả, Chỉ San tiểu thư, lão phu chờ muốn chết a, mau mau vào.” Trong tiểu viện truyền đến giọng nói già nua.
Phu nhân Minh Tú không nhìn ánh mắt nóng rực của Nhạc Yên Nhi mà hướng về phía xa, giọng nói cũng mịt mờ:
– Đây đều là chuyện đã xảy ra mười mấy năm rồi, có nhiều chuyện ta cũng không nói rõ được. Nhưng con phải nhớ mẹ con không có lỗi, tất cả đều là sai lầm của người khác…
Đầu Nhạc Yên Nhi xoay mòng mòng, không hiểu ra sao hết.
Ai cũng mắng mẹ cô là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, lại còn vô liêm sỉ sinh ra thứ nghiệt chủng là cô.
Thế nhưng bà không hề oán hận mà vẫn dạy dỗ Nhạc Yên Nhi thật tốt, cho cô tất cả những gì có thế… cho đến khi bị người kia dồn đến đường cùng.
Nhạc Yên Nhi đã kiên cường đến mức không quan tâm đúng sai, chỉ một lòng yêu thương mẹ mình là đủ thế nhưng giờ người mẹ chồng lần đầu gặp này lại nói với cô rằng mẹ cô không hề sai, tất cả lỗi lầm đều là của người khác.
Chẳng lẽ năm đó thật sự có chuyện gì khó nói sao?
Nhạc Yên Nhi kích động vô cùng, vội vàng hỏi lại:
– Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phu nhân nhất định biết rõ phải không?
Phu nhân Minh Tú thấy ánh mắt khao khát tìm hiểu sự thật của cô thì suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
Bà khẽ lắc đầu, lát sau mới lên tiếng:
– Ta cũng không rõ lắm nhưng ta biết tính tình của mẹ con. Bà ấy đã biết đối phương có vợ có con thì chắc chắn sẽ không hồ đồ đến thế. Nhưng chuyện đã qua từ lâu, giờ nhắc lại cũng chỉ thêm đau lòng mà thôi.
Ánh sáng trong mắt Nhạc Yên Nhi dần lụi tàn, nhưng cô vẫn quả quyết nói rằng:
– Cảm ơn phu nhân đã tin tưởng mẹ con. Dù đã hơn hai mươi năm nhưng để mình bà chịu tiếng oan con không chịu được, là con gái của bà con nhất định phải tìm hiểu chuyện này đến cùng.
Cô siết chặt nắm tay, trong lòng đã quyết ý.
Những đau khổ đó mẹ cô không thể chịu đựng vô ích được.
Phu nhân Minh Tú nhìn cô như vậy chỉ thở dài, mãi bà mới bảo:
– Con cứ tìm hiểu để trả lại công bằng cho bà ấy cũng tốt. Lần này ta không ở lại thành phố A được lâu nên con đừng lo ta sẽ quấy rầy hai đứa. Giờ cũng muộn rồi, ta phải về thôi.
Dứt lời bà quay người đi thẳng, không hề quay lại một lần.
Chỉ là ánh sáng trong mắt bà càng thêm phức tạp và khó hiểu.
Đến gần Dạ Đình Sâm chợt nghe thấy tiếng hắn lạnh lùng nói:
Lần đầu tiên bà không phản bác mà đồng ý ngay lập tức lắm hắn cũng phải giật mình.
Đôi mày kiếm của hắn cứ cau lại lúc nhìn theo bóng dáng rời đi của mẹ mình, bóng dáng ấy vẫn luôn thẳng tắp như thể bà sẽ không bao giờ chịu thua, không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai vậy.
Trong lúc hắn ngẩn người Nhạc Yên Nhi đã lại gần, ôm lấy cánh tay hắn, cô nói:
Giọng Dạ Đình Sâm có chút nặng nề.
Tuy thấy phu nhân Minh Tú không vô tình như bà biểu hiện nhưng Nhạc Yên Nhi lại không biết phải nói thế nào với Dạ Đình Sâm.
Mâu thuẫn của họ dù sao cũng không dễ hóa giải như thế.
Dạ Đình Sâm cúi xuống, thấy chiếc nhẫn trên tay Nhạc Yên Nhi thì ánh mắt bỗng trở nên khác lạ.
– Bà ấy đưa em à?
Nhạc Yên Nhi giơ chiếc nhẫn kim cương kia lên, dưới ánh mặt trời nó phản chiếu ánh sáng lấp lánh rạng ngời đến lóa mắt.
– Vâng, bà bảo cho em quà gặp mặt.
Dạ Đình Sâm nhìn chiếc nhẫn kia mà trong lòng ngổn ngang tâm sự.
Đây là chiếc nhẫn năm đó cha hắn dùng để cầu hôn bà ấy.
Phu nhân Minh Tú đã đeo nó hơn hai mươi năm, chưa từng tháo ra một lần. Giờ bà trao nó cho Nhạc Yên Nhi là có ý gì?
Hắn ngẩng lên, ánh mắt lạnh như băng dõi theo bóng dáng đã đi rất xa kia.
Mẹ, mẹ muốn gì đây?
…
phu nhân Minh Tú về đến khách sạn đã thấy Beyer đang chờ để báo cáo chuyện về Lâm Đông Lục.
Beyer ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước đánh thẳng vào trái tim bà.
Ông nhíu mi, nói:
– Hank mất tích, Trương Lan cũng không thấy đâu, giờ Bất động sản Quảng Thịnh đang loạn như ma. Có người tiến cử Lâm Đông Lục nhưng có người lại yêu cầu phải được chủ tịch trước đồng ý mới đưa cậu ta lên được… Cậu ta đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Nghe tin Hank mất tích phu nhân Minh Tú không nhịn được nhíu mày, chuyện có vẻ đã rất nghiêm trọng rồi.
Beyer cười khổ, giống như ông cũng rất bất đắc dĩ vậy.
Câu này khiến phu nhân Minh Tú nghẹn lời, nhưng bà vẫn nói cứng:
Giọng Beyer rất nhẹ, rất nhỏ nhưng lại khiến cả căn phòng lập tức chìm trong yên lặng.
Ông thể hiện tình cảm quá thẳng thắn khiến phu nhân Minh Tú không dám đáp lời.
Khi bà còn đang chưa biết nói sao ông đã cười đổi chủ đề:
Bà vội phản bác ngay.
– Bà là phó chủ tịch của LN, không có quan hệ gì với Lâm Viễn Đường hết. Cứ để mình tôi giải quyết, bà yên tâm về đi, chỉ cần nhớ chăm sóc bản thân cho tốt là được.
Beyer quyết đoán nói ra, uy nghiêm không khác gì trở lại bộ dáng hai mươi năm trước.
Khi đó ông vẫn còn là…
Mãi sau phu nhân Minh Tú mới bất đắc dĩ gật đầu:
Ông biết bà không thích nghe mình thể hiện tình cảm quá mức nên lại nhanh chóng đổi chủ đề:
Beyer thấy bà chủ động nhắc đến Dạ Tiêu, lại nhìn xuống tay bà thì không thấy chiếc nhẫn kim cương bà vẫn đeo nên mới hỏi:
– Nhẫn ông ta đưa bà đâu rồi?
Nghe ông hỏi bà theo bản năng chạm vào ngón áp út rồi mỉm cười như được giải thoát:
– Tôi cho con bé kia làm quà gặp mặt rồi, coi như lời chúc phúc của tôi và Tiêu.
Những lời này cắt đứt hy vọng mong manh trong lòng Beyer.
Dù nhẫn đã tặng người khác nhưng Dạ Tiêu lại chưa từng biến mất trong tim bà ấy.
– Bà cũng bận cả ngày rồi, nghỉ sớm đi, tôi về phòng đây.
Ông chôn tất cả xót xa xuống đáy lòng, mỉm cười rời đi.