Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhướng mày.
Hắn luôn cảm thấy sự quan tâm của ông Beyer với mẹ mình thật sự quá mức, ví dụ như bây giờ, bà đang làm gì ông ta cũng biết rất rõ.
Hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Beyer với mẹ mình, đó là thứ tình cảm y hệt như hắn với Nhạc Yên Nhi, thậm chí còn sâu sắc hơn.
Vì thời gian ông ở bên mẹ hắn đã quá lâu.
Một người đàn ông vì lý do gì mới không cưới cũng không có con, chỉ ở bên một người phụ nữ tới hai mươi năm trời?
Nhưng hắn cũng biết hai người họ hoàn toàn không có khả năng bên nhau, bởi lẽ trong lòng mẹ hắn còn có một người, một người đã chết từ lâu.
Dạ Đình Sâm khẽ nhích người, thân thể cao to chắn trước mặt Beyer, ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào ông, giọng nói lạnh buốt:
Ông cười đáp. Khuôn mặt của người hơn năm mươi tuổi, dù làn da đã bắt đầu chảy xệ nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của ông, toàn thân tỏa ra hơi thở khiến người khác an tâm, cực kỳ có phong cách riêng.
Người đàn ông đó mỉm cười, trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra một vầng sáng, kết hợp hài hòa với ngũ quan châu Âu.
Dạ Đình Sâm nghe thấy sự trêu ghẹo trong nụ cười này, hắn lạnh mặt, nói:
– Trợ lý Beyer là người thông minh, có một số việc chắc không cần tôi nhắc nhở. Ông có lôi bà ấy xuống địa ngục cũng được, giúp bà ấy hoàn thành dã tâm cũng được, những việc đó chẳng liên quan gì tới tôi, nhưng mong ông hiểu rõ vị trí của mình.
Nói xong, hắn đi thẳng tới trước của phòng mẹ mình.
Phu nhân Minh Tú mở cửa, hoàn toàn không hề bất ngờ, bà bình tĩnh nghiêng người để Dạ Đình Sâm bước vào.
Thản nhiên ngồi xuống salon, bà đi thẳng vào vấn đề:
Giữa hai mẹ con không hề có dịu dàng, họ đều nghiêm túc, thế lực ngang bằng, hệt như đang giải quyết một công việc quan trọng.
Nghe vậy, phu nhân Minh Tú yên lặng.
Bà hiểu rõ con mình, biết nó xuất sắc đến mức nào, cũng biết nó lạnh lùng tới đâu.
Hơn hai mươi năm trước, nó chưa bao giờ vì ai mà tới tìm bà, ngay cả chuyện của Mạnh Y Bạch năm ấy cũng không.
Con của bà, lần này yêu thật rồi.
– Vậy cậu muốn gặp ta để nói gì? Muốn ta chấp nhận cô con dâu này sao?
Khuôn mặt cao ngạo xinh đẹp của phu nhân Minh Tú lộ vẻ lạnh lùng, trong mắt là nghiêm túc, nhìn con trai mình mà không hề có một chút dịu dàng.
– Lần này tôi tới không phải để thương lượng mà là để thông báo. Cô ấy là vợ tôi, là người con gái tôi sẽ chăm sóc cả đời, tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, không để bất cứ kẻ nào làm cô ấy tổn thương, cho dù đó là người thân của mình đi chăng nữa.
Dạ Đình Sâm nói từng chữ, ánh mắt tối xuống, nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
Khói thuốc súng giữa hai mẹ con đã dần dâng lên, dường như mâu thuẫn có thể bộc phát bất kỳ lúc nào.
Một lúc lâu sau, phu nhân Minh Tú nhếch môi cười mỉa:
– Đứa con trai ta một tay dạy dỗ giờ giỏi rồi, dám uy hiếp cả ta sao?
Dù là trước mặt mẹ mình, Dạ Đình Sâm vẫn lạnh nhạt và kiêu ngạo như thường.
– Tôi không muốn uy hiếp bà, nhưng nếu bà có ý định làm tổn thương cô ấy thì đây cũng có thể coi như lời uy hiếp cũng được.
Sắc mặt của phu nhân Minh Tú lạnh hẳn, ánh mắt bắt đầu xuất hiện vẻ giận dữ.
Dạ Đình Sâm cười mỉa, đôi mắt sâu lạnh lùng nhìn phu nhân Minh Tú, gằn từng chữ.
Bà nghe vậy thì ngừng thở, sắc mặt tái nhợt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình thường.
Dạ Đình Sâm bỗng mỉm cười, trong nụ cười là cuồng vọng hiếm thấy, đôi mắt đen cũng ánh lên ánh sáng kỳ lạ, phu nhân Minh Tú thấy thế thì giật mình.
Lần đầu tiên bà ý thức được người này dù là con bà nhưng nó đã trưởng thành từ lâu, trở thành một tồn tại có thể chống lại mình.
Ngay cả bà, làm phó chủ tịch của LN, cũng không chắc chắn có thể chèn ép nó hoàn toàn.
Phu nhân Minh Tú nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Dạ Đình Sâm:
– Ý cậu là gì?
Dạ Đình Sâm không hề né tránh ánh mắt bà, đáp:
– Bà có cách của bà, nhưng tôi cũng có cách của mình. Bà không nghĩ là tôi đã quản lý công ty nhiều năm như vậy mà vẫn không có nổi thế lực của riêng mình chứ? Hôm nay tôi không chỉ lấy thân phận con trai bà, mà còn lấy thân phận chủ tịch LN để thông báo với bà rằng Nhạc Yên Nhi là vợ của tôi, sự thật này không ai có thể thay đổi, dù cho là bà đi nữa! Bà có thể chọn chấp nhận hoặc không, nhưng ý kiến của bà không có bất cứ giá trị nào với tôi hết!
Những lời này cực kỳ không nể mặt, gần như được tính là tuyên chiến.
– Làm càn!
Dạ Đình Sâm, cao 1m88, đứng ngay giữa phòng, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, mọi thứ đều tạo ra một cảm giác áp lực cực lớn.
Phu nhân Minh Tú đứng bật dậy, giận dữ chỉ tay vào hắn:
Giọng hắn tràn đầy kiên định.
Nói xong, hắn sửa sang lại áo vest, nhìn xoáy vào phu nhân Minh Tú rồi bỏ đi.
Hắn đã bày tỏ thái độ rõ ràng, không cần thiết phải tiếp tục tranh cãi nữa.
Phu nhân Minh Tú nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã quay đi kia, mặt bà khi đỏ khi trắng, giận dữ khó nén.
Nhưng chờ khi Dạ Đình Sâm khuất bóng, bà lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận biến mất sạch sành sanh, chỉ còn lại vẻ nhẽ nhõm và một nụ cười.
Nụ cười giảo hoạt như đã đạt được âm mưu nào đó vậy.
Beyer cười, giọng nói vang lên từ ngoài cửa:
– Sao nào A Tú, hài lòng chưa?