Ánh mắt Vinh Thân vương vô cùng ấm áp, hắn nói:
– Ta biết tính ngươi quật cường, nếu như không phải không còn đường nào để đi nữa, chắc chắn ngươi sẽ không đội mưa tới cầu xin ta thế này. Cái thân tàn này của ta không biết giúp được ngươi bao nhiêu, hay là ngươi nói ra thử xem, ta sẽ cố hết sức.
Tô Mộc thẫn thờ nhìn Vinh Thân vương, sự quan tâm trong mắt hắn không hề giả dối, vành mắt của nàng không nhịn được mà đỏ cả lên.
Nàng vốn chỉ muốn thử một lần thôi, không ngờ Vinh Thân vương lại thật sự chịu giúp mình, đối với người đã gần như mất hết hy vọng như nàng, giọng nói của hắn chẳng khác gì âm thanh trên trời.
Nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi mới chậm rãi giải thích chuyện Diệp Tâm Quán bị tống giam vào ngục, sau đó nàng nói:
– Nô tỳ không xin vương gia nói giúp cho chủ tử, cũng không muốn vương gia phải dính vào phiền phức gì, chỉ cầu ngài nhắc tới điểm đáng nghi của chuyện này trước mặt hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng đồng ý gặp chủ tử một lần thì chuyện này còn có cơ hội cứu vãn.
Vinh Thân vương cân nhắc chốc lát rồi gật đầu:
– Lát nữa hoàng thượng sẽ tới tìm ta chơi cờ, đến lúc đó ta sẽ nhắc chuyện này với người.
Trên mặt Tô Mộc lộ vẻ vui mừng, nàng muốn quỳ xuống tạ ơn lần nữa nhưng bị Vinh Thân vương ngăn lại.
– Cả người ngươi đều bị ướt rồi, vào phòng trong thay quần áo đi đã, nếu không dễ nhiễm phong hàn lắm.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
– Nô tỳ không thể ở lại đây quá lâu, nhỡ đâu bị người có tâm nhìn thấy, vu cáo vương gia cấu kết với tần phi trong hậu cung thì sẽ vấy bẩn sự trong sạch của ngài. Nô tỳ cáo lui, đại ân của vương gia nô tỳ chỉ có thể đợi kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo đáp.
Vinh Thân vương bất đắc dĩ nhìn Tô Mộc.
Đúng thế, nàng ấy quật cường thế đấy, chuyện gì cũng suy nghĩ chu đáo, lúc nào cũng quên bản thân mình cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.
Chẳng lẽ vì như thế nên một tháng trời nay hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên nàng sao?
Tâm trạng của Vinh Thân vương phập phồng nhưng lại không thể thể hiện ra, cuối cùng hắn vẫn không có cách nào với nàng cả, đành dặn dò hạ nhân:
– Đức Thuận, cầm một chiếc ô tới cho Tô Mộc cô nương.
Hắn gọi nàng là cô nương…
Lông mi của Tô Mộc rung lên, nàng chỉ cảm thấy một chỗ nào đó trong lòng sụp xuống.
Hắn nhiều lần ra tay giúp đỡ nhưng chưa từng coi thường nàng, vào lúc nàng chật vật thế này, hắn còn gọi nàng là cô nương.
Đức Thuận nhanh chóng cầm ô tới, Vinh Thân vương đích thân nhận lấy rồi đưa cho nàng.
Lúc Tô Mộc nhận lấy chiếc ô thì nghe thấy hắn trầm giọng nói một câu:
– Về nhớ uống canh gừng nhé.
Tô Mộc cắn môi, lẩm bẩm một tiếng thật nhỏ:
– Đa tạ.
Nói xong nàng xoay người rời khỏi điện Tà Dương.
Quay phim đẩy máy quay tới sát mặt Giang Sở Thù, đặc tả đôi mắt, sự lưu luyến và động lòng của hắn, đủ mười giây, Cốc Nguyên Minh cuối cùng cũng hô lên một tiếng cắt.
Phân cảnh này là lúc Tô Mộc và Vinh Thân vương thực sự động lòng với nhau, tình cảm của hai người nhẹ nhàng ẩn nhẫn, lộ ra trong sự yên lặng, phát triển càng thêm sâu đậm sau khi trải qua nhiều khó khăn về sau, tất cả đều bắt đầu từ lúc hai người nhìn nhau trong màn mưa này.
Cốc Nguyên Minh vô cùng hài lòng với biểu hiện của cả hai.
Mọi người đều khen ngợi diễn xuất của hai người, nhưng không ai chú ý tới, gương mặt của Nhạc Yên Nhi trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi cũng hơi run rẩy.
Ai cũng cho rằng đó là hiệu quả trang điểm.
Chỉ có mình Nhạc Yên Nhi biết là không phải, bụng của cô lạnh lẽo đau đớn, đầu váng mắt hoa, cả cơ thể như nhũn ra, dù được Diệp Hiểu Như lấy khăn lông bao lại, cô vẫn cảm thấy rét run như rơi vào hầm băng.
Lúc nãy cô gắng gượng lắm mới nói hết được lời thoại.
Nhưng Giang Sở Thù một khi thoát vai thì không hề quan tâm đến những lời khen ngợi và khích lệ của mọi người, anh bảo trợ lý lấy canh gừng lúc nãy chuẩn bị đến, đích thân cầm qua cho Nhạc Yên Nhi.
– Dầm mưa lâu như thế, uống chút canh gừng đi, đừng để bị cảm.
Thật hiếm thấy, lúc này trên gương mặt Giang Sở Thù không có nụ cười như lúc bình thường, anh ta hơi cau mày, có vẻ rất nghiêm túc, trong mắt toàn là sự lo lắng.
Nhạc Yên Nhi bị ánh mắt của anh ta dọa thót tim, đang định cười nhạo anh ta có phải chưa thoát vai hay không thì liền cảm thấy một cơn đau bén nhọn dội lên, ngay lập tức cô khom mình, cuộn tròn người lại, không ngừng run rẩy.
Cuối cùng cô không nhịn nổi đau đớn mà kêu lên:
– A…
Sắc mặt Giang Sở Thù ngay lập tức thay đổi, anh ta ngồi xổm xuống, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng:
– Cô sao rồi? Có chỗ nào không khỏe à?
Nhạc Yên Nhi không hiểu tại sao anh ta lại có biểu cảm này, nhưng cô không hỏi được nữa, cơn đau đớn quá dữ dội, cô cảm thấy hai mắt mình tối sầm lại, cơ thể nhũn ra, ngã sang một bên hôn mê bất tỉnh.
Giang Sở Thù nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra ôm lấy cô, để tránh cho cô ngã xuống đất.
Diệp Hiểu Như kinh hãi, chạy đến bên Nhạc Yên Nhi, hét lên:
– Yên Nhi, Yên Nhi, em tỉnh lại đi…
Giang Sở Thù hỏi:
– Hôm nay cô ấy không khỏe sao?
Diệp Hiểu Như có chút lúng túng, không tiện nói thẳng với anh ta, chỉ đành hàm hồ gật đầu:
– Đúng thế, cô ấy hôm nay vốn có hơi không thoải mái.
Nghe thế, sắc mặt anh ta trở nên rất khó coi:
– Tại sao không nói sớm!
Sau đó không đợi Diệp Hiểu Như lên tiếng đã bế bổng cô lên rồi chạy ra ngoài.
Hiện trường loạn hết cả lên, Bành Bột cũng bị dọa cho ngơ ra, ông ta ngơ ngác hỏi:
– Cảnh… cảnh sau không quay nữa à?
Cốc Nguyên Minh tức giận trừng mắt lườm ông ta một cái:
– Quay cái đầu cậu ý!
Giang Sở Thù để hai trợ lý đứng hai bên cầm ô, anh ta dặn:
– Đừng lo cho tôi, che cho cô ấy là được.
Đây là lần đầu tiên hai trợ lý đó thấy Giang Sở Thù quan tâm đến một người như thế nên không dám chậm trễ, che kín cho Nhạc Yên Nhi, một giọt nước mưa cũng không rơi được vào người cô.
Tuy rằng người cô đã ướt như chuột lột từ lâu rồi.
Vì bế cô nên quần áo của Giang Sở Thù cũng nhanh chóng uớt hết cả, anh ta lao ra khỏi phim trường, bên ngoài Lý Minh Uyên đã lái xe của anh ta chờ sẵn, Giang Sở Thù cẩn thận đặt Nhạc Yên Nhi vào ghế sau của xe.
Vừa nãy lúc Lý Minh Uyên đang nghỉ ngơi thì đột nhiên Giang Sở Thù gọi cho y, bảo y lái xe tới đón, y còn đang tò mò là xảy ra chuyện gì nhưng vừa nhìn thấy cảnh này thì bị dọa nhảy dựng lên.
– Cậu… cậu làm gì cô ấy rồi?
Giang Sở Thù trầm mặt xuống:
– Cô ấy bị ngất trong lúc quay phim.
Lý Minh Uyên nhìn thấy gương mặt không còn màu máu của Nhạc Yên Nhi qua kính chiếu hậu, tặc lưỡi lắc đầu:
– Thể chất của cô gái này kém qua, cũng không biết bao nhiêu năm qua cô ấy sống thế nào, một thân một mình cô đơn không nơi nương tựa, e là cũng phải chịu nhiều khổ sở rồi…
Không biết câu nói nào của Lý Minh Uyên động chạm Giang Sở Thù khiến cho sắc mặt của anh ta càng kém hơn, gương mặt rực rỡ như ánh mặt trời lúc bình thường giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Anh ta lạnh giọng gắt:
– Câm miệng, lái xe cho cẩn thận đi, đến bệnh viện gần nhất cho tôi.
Lý Minh Uyên đâu dám chậm trễ, đạp chân ga một cái, xe phi đi như bay.
Dường như Giang Sở Thù đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt anh ta có vẻ rất khó lường.
Lý Minh Uyên không sợ chết hỏi:
– A Thù này, cậu nói thật cho tôi biết đi, cậu tìm lâu như thế, phí biết bao công sức, rốt cuộc cô gái này có phải người cậu muốn tìm không?
Trong xe lâm vào trầm mặc.
Qua rất lâu, lâu đến mức Lý Minh Uyên còn tưởng rằng Giang Sở Thù sẽ không trả lời thì anh ta mới lên tiếng:
– Đúng.