Dạ Đình Sâm ôm eo Nhạc Yên Nhi đi vào góc vắng người, cho đến khi không nhìn thấy ai nữa.
Đến lúc này Nhạc Yên Nhi mới thả lỏng thân thể, chân mềm nhũn ngã xuống.
Hắn nhanh tay ôm cô vào lòng.
Khuôn mặt đẹp đến mức khó tin đang phóng đại trước mắt, nhưng Nhạc Yên Nhi không thể quên được hoàn cảnh hiện tại của cô cũng có phần của hắn.
– Cút đi! Đừng chạm vào tôi! Đây là câu nói cuối cùng của cô trước khi hôn mê.
Chưa bao giờ có ai dám bảo hắn cút đâu.
Dạ Đình Sâm khẽ cười, bế người trong lòng lên.
– Không chạm vào em ư? Không được đâu.
– Đôi mỏng thầm thì bên vành tai tinh xắn của cô.
Lúc tỉnh lại, Nhạc Yên Nhi phát hiện mình đã trở lại phòng khách sạn.
Tuy trang trí giống hệt nhau nhưng chắc chắn đây là một căn phòng mới.
Có lẽ do đêm qua căn phòng cũ kia bị phá hoại quá rồi.
Cô nhớ đến chuyện đêm qua, lập tức đề phòng kiểm tra người mình, phát hiện bộ lễ phục rách rưới đã bị thay thế bằng một bộ váy dài màu gạo trắng rất vừa vặn.
– Yên tâm, là người giúp việc thay đồ cho cô.
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên, thế mới phát hiện còn có người khác trong phòng.
Ở trên sofa cách đó không xa, người đàn ông ngả lưng ra sau, lười nhác ngồi, hai tay gối sau đầu.
Tư thế dù hoàn toàn thả lỏng nhưng trong mắt vẫn có khí thế vương giả đặc thù của người ở trên địa vị cao.
Đôi mắt như ngọc đen trong sóng nước lúc này nhìn cô chằm chằm.
Bị một đôi mắt như vậy theo dõi nhưng Nhạc Yên Nhi lại không dám nhìn thẳng vào hắn.
Cô bối rối rời tầm mắt, nhìn về phía ông già đứng sau lưng người đó.
Nghiêm lão hơn năm mươi tuổi, đứng thẳng lưng, là quản gia nhiều đời được huấn luyện của những quý tộc nước Anh.
Thấy cô nhìn sang, ông hơi gật đầu:
– Nhạc tiểu thư.
Tiếng gọi này khiến Nhạc Yên Nhi run sợ trong lòng.
Cô thậm chí còn không biết hắn là ai, nhưng có vẻ hắn ta đã điều tra cô rõ ràng rồi.
Bàn tay đặt trong chăn run nhè nhẹ, Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay, bắt mình tỉnh táo lại.
Nhạc Yên Nhi lập tức quên đi sợ hãi, cả giận mắng:
– Anh có nhầm không vậy? Đêm qua là anh cưỡng bức tôi! Hôm nay lại đứng ra mặc cho đám paparazzi chụp hình, còn bắt cóc tôi đến đây.
Anh mà là ân nhân cứu mạng gì chứ? Tôi có thể kiện anh đấy biết không? Đôi lông mày sắc bén của Dạ Đình Sâm hơi nhướng lên:
– Cứu lấy công việc của cô mà còn không xem như ân nhân cứu mạng ư? Nhạc Yên Nhi sửng sốt:
tức xấu nào về cô.
Như thế có xem như đã cứu cô không? Đôi mắt Nhạc Yên Nhi mở to, không dám tin nhìn hắn.
Nhưng trong tiềm thức, cô cảm thấy người đàn ông này thật sự có bản lĩnh đó.
Nhìn khí thế của hắn là đủ biết, hắn không thể chỉ là một người bình thường được.
– Anh nói thật ư? Dạ Đình Sâm khép hờ đôi mắt phượng lạnh lùng, hiển nhiên là khinh thường trả lời câu hỏi này.
Nhưng Nhạc Yên Nhi nghĩ đến lần đầu bị mất đêm qua, lại tức không biết nói sao:
– Thế thì đã sao? Đó là điều anh phải làm! Đêm qua anh cưỡng bức tôi! Bây giờ chỉ là lập công chuộc tội mà thôi, sao có thể xem như cứu tôi được! Nghiêm lão nhìn lén thiếu gia nhà mình, thấy hắn lại khép hờ mắt, bộ dáng lãnh đạm, biết hắn không muốn trả lời vấn đề này cho nên chỉ phải do mình lên tiếng.
– Là thế này, Nhạc tiểu thư, theo những gì mà chúng tôi điều tra được thì đêm qua cô vốn sẽ bị đưa đến phòng của đạo diễn Lý.
Nhưng do người kia nhầm lẫn nên mới bị đưa vào phòng của thiếu gia.
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác như bị điểm huyệt, một lúc lâu sau mới ngây ngốc hỏi lại:
– Đạo diễn Lý? Cô quá quen thuộc với người này.
Từ ba tháng trước gặp mặt, gã ta vẫn liên tục quấy gây cô.
Nếu cô thật sự bị đưa vào phòng của đạo diễn Lý chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít thật.
Nhạc Yên Nhi rời mắt nhìn sang khuôn mặt tuấn tú của Dạ Đình Sâm, trong lòng không hiểu sao lại nghĩ, so với người kia thì có lẽ hắn ta còn tốt hơn? Ít nhất đẹp mắt hơn đạo diễn Lý đầu hói bụng phệ.
– Đúng vậy.
Mà thiếu gia chúng tôi… Đêm qua ngài ấy bị bỏ thuốc, cho nên, khụ… Theo bản năng sinh lý đã làm ra một số chuyện không thể khống chế được.
Thiếu gia rất xin lỗi.
Nhưng thiếu gia đã quyết định chịu trách nhiệm với cô.
Cô hãy lấy giấy tờ, sau đó có thể đến cục dân chính đăng ký luôn.
– Gì? Đăng ký?! Ông đang nói đùa sao?! – Nhạc Yên Nhi nhìn hai người bọn họ, thấy bọn họ hoàn toàn không có ý như nói đùa.
– Nghiêm lão cung kính trả lời.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Xảy ra quan hệ với người xa lạ đã đủ khiến cô đau khổ, nhưng người kia còn muốn chịu trách nhiệm! Điên rồi ư?! Chỉ vì một đêm mà cô phải bị trói buộc với một người xa lạ hay sao?!
– Tên tôi là Dạ Đình Sâm, là chủ tịch tập đoàn LN.
– Giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.
Nhạc Yên Nhi chớp mắt.
Hắn đang tự giới thiệu sao? Chẳng lẽ ý của hắn là hắn tự giới thiệu xong cô sẽ quen biết hắn, sau đó là có thể kết hôn?
– Anh đừng làm thế được không? Mọi người đều là người trưởng thành rồi, chẳng qua là một đêm mà thôi.
Chúng ta đều quên đi không phải tốt hơn sao? Nhạc Yên Nhi nói, cô đã hoàn toàn quên vừa rồi là ai còn đang kêu gào đòi kiện hắn.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn thờ ơ không biểu cảm.
Hoàn toàn không thông cảm được cho nhau! Nhạc Yên Nhi nổi giận nhảy xuống giường, liếc nhìn ví xách tay của mình, lúc cầm lên chuẩn bị rời đi lại cảm thấy toàn thân không còn sức lực, chân mềm nhũn khuỵu xuống đất.
Dạ Đình Sâm vừa rồi còn có vẻ không để ý lại bất chợt xông tới, vươn tay giữ lấy vai cô, ôm cô vào lòng trước khi cô ngã xuống.
– Anh buông tôi ra! – Nhạc Yên Nhi tức đến mức run rẩy hết cả người.
Dạ Đình Sâm như lơ đãng nhìn xuống, thấy được đôi mắt to ướt át như nai con của cô đang trừng hắn, đôi má cũng ửng hồng vì giận dữ, có vẻ rất hoạt bát, ánh mắt hắn không khỏi sâu thêm.
Hắn phát hiện, hắn thật sự rất thích đôi mắt này.
– Gọi bữa sáng.
– Dạ Đình Sâm đang nhìn chằm chằm vào cô, nhưng lại nói với Nghiêm lão.
Nghiêm lão lập tức gật đầu cung kính:
– Vâng.
Rồi rời phòng gọi bữa sáng.
Dạ Đình Sâm không để ý đến cô giãy giụa, bế cô đặt lên giường, còn mình thì lại ngồi về sofa, chẳng qua ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Cô hơi tụt huyết áp, lát nữa ăn chút gì đi đã.
Dạ Đình Sâm mỉm cười hơi mang theo ý trêu chọc:
Dạ Đình Sâm chợt cảm thấy, cô rất giống một con thỏ, thực ra vừa mềm mại vừa đáng yêu nhưng cứ muốn lộ ra mấy cái răng nanh không hề đáng sợ.
– Gia tộc của tôi muốn tôi cưới một người phụ nữ mà tôi không thích.
Tôi không muốn thế.
Chỉ cần cô kết hôn giả với tôi nửa năm, khi xử lý xong chuyện này tôi sẽ trả lại tự do cho cô, còn có thể cho cô một khoản tiền lớn.
Nhạc Yên Nhi nhăn mày:
– Tại sao lại là tôi? Dạ Đình Sâm chợt mỉm cười.
Nhạc Yên Nhi vẫn biết lúc không cười bộ dáng của hắn vừa lạnh lùng vừa cấm dục rất đẹp, nhưng không ngờ lúc hắn nở nụ cười lại như tuyết đầu mùa tan chảy, thậm chí cô cũng nhìn mà ngây người.
– Bởi vì cô không muốn gả cho tôi.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ không bám lấy tôi.