Linh La Giới

Chương 295


Hôm nay là ngày diễn ra trận tỷ đấu giữa Học Viện Tử Diệp và Học Viện Long Đằng.
 
Trận cuối của Hội giao lưu Học viện siêu cấp hấp dẫn một số lượng khán giả đạt tới mức khủng bố. Đương nhiên, ngoại trừ dân cư vài thành thị lân cận thì đại đa số đều là dong binh và người tu luyện.
 
Dong binh, đây mới chính là lực lượng truyền tin tốt nhất. Bọn họ gần như đặt chân tới khắp mọi ngõ ngách trên đại lục.
 
Sáng sớm, ánh mặt trời mới lên, màu vàng chiếu sáng khiến cho bầu trời chói lọi.
 
Trước cửa Tử Nguyệt tửu lâu, một người trẻ tuổi, mái tóc vàng tơ được buộc ở lưng chừng, đang đứng yên, gương mặt tươi cười đạm mạc, hai mắt sáng ngời có thần. Trong tay hắn là một thanh Phá Vân Đồng màu ngâm đen.
 
– Ta tìm phó Viện trưởng Manh Tòng Phương của Học Viện Long Đằng! Người trẻ tuổi nói với thị vệ.
 
– Học viện Long Đằng? Phó Viện trưởng?
 
Thị vệ sửng sốt, lập lại một lần lời nói của người thanh niên.
 
– Đúng vậy, Viện trưởng Học Viện Long Đằng yêu cầu ta tới tìm phó Viện trưởng Manh Tòng Phương.
 
Người thanh niên cười cười, nói lại.
 
Thị vệ kia mới chỉ sửng sốt một chút, giờ mới là kinh ngạc, vài thị vệ khác cũng khiếp sợ nhìn người thanh niên này.
 
Trong Tử Nguyệt tửu lâu, mỗi một ngày đều có rất nhiều người yêu cầu gặp học viên của Học viện siêu cấp, nhưng cho tới giờ còn chưa có ai dám nói vậy, nói là được Viện trưởng Học Viện Long Đằng phái tới.
 
– Xin chờ chút!
 
Thị vệ kia giật mình tỉnh lại, vội vàng nói.
 
– Xin hỏi, tiên sinh tính danh là gì?
 
Trước không nói đối phương có nói mạnh miệng hay không, cái loại mạnh miệng một nhát chết người này căn bản không cần tốn nhiều đầu óc.
 
– Ta gọi là Vương Vũ. Vương Vũ gật đầu nói.
 
– Vương Vũ, cái tên thật quen thuộc.
 
Tên thị vệ suy nghĩ, tên này thật sự rất quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu. Tuy nhiên, trong nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được.
 
– Ta đi thông báo cho đại nhân Manh Tòng Phương. Thị vệ còn đang cố nhớ lại, nhìn Vương Vũ nói.
 
Khi hắn quay người lại, thấy một thị vệ khác đang kích động đến run rẩy, mặt đầy sắc máu, đang trợn to mắt nhìn Vương Vũ.
 
– Ngươi làm sao vậy? Thị vệ kia nhướng mày.
 
– Hắn, hắn.
 
Thị vệ khác chỉ chỉ Vương Vũ.
 
– Lần trước hắn cũng tham gia Hội giao lưu Học viện siêu cấp, Vương Vũ. Thị vệ run giọng nói.
 
– Cái gì?
 
Vương Vũ, là học viên tham gia Hội giao lưu Học viện siêu cấp lần trước của Học Viện Long Đằng, lúc ấy Vương Vũ chỉ hai mươi ba tuổi, nhưng biểu hiện trong hội giao lưu lại khiến mọi người chấn động, thậm chí khiếp sợ. Ngay lúc đó, Vương Vũ đã là Đại Linh Sư hậu kỳ.
 
Cũng chính là lần ấy mà Vương Vũ được Lưu tiên sinh đề cử tham gia khảo hạch Thiên Cung, cuối cùng thông qua khảo hạch, trở thành người của Thiên Cung.
 
Hiện tại Vương Vũ hai mươi chín tuổi, sau lần tham gia Hội giao lưu trước, Vương Vũ tuy rằng không xuất hiện nhiều trước mặt người khác, nhưng cái tên của hắn lại được rất nhiều người ghi nhớ.
 
– Vương Vũ, không ngờ ngươi lại tới đây?
 
Manh Tòng Phương nghe được thông báo, vội vàng xuống dưới nhìn xem, quả nhiên gặp Vương Vũ đang đứng ngoài cửa.
 
Vương Vũ so với sáu năm trước cũng không thay đổi nhiều, tuy nhiên khí chất trên người hắn lại càng thêm mờ ảo mông lung hơn. Hắn đứng đó lại khiến Manh Tòng Phương cảm giác không nắm bắt được khí tức của Vương Vũ, trong lòng không khỏi chấn động.
 
– Ha ha. Viện trưởng bảo ta tới, ta liền bỏ chút thời gian tới đây. Tuy nhiên chiều nay ta phải quay về Thiên Cung.
 
Vương Vũ chắp tay chào Manh Tòng Phương, cười cười nói.
 
Hai người tiến vào trong Tử Nguyệt tửu lâu.
 
Tuy rằng là sáng sớm nhưng Tử Nguyệt tửu lâu đã chật ních. Người có thể tiến vào Tử Nguyệt tửu lâu đương nhiên đều là người có thân phận đặc biệt. Những người này tất nhiên nhận ra Manh Tòng Phương là phó Viện trưởng Học Viện Long Đằng.
 
Lúc này thấy Manh Tòng Phương cùng một người thanh niên nói nói cười cười đi vào, họ không khỏi suy đoán thân phận người thanh niên này.
 
Rất nhanh, trong những người đó đã có người nhớ ra học viên nổi tiếng sáu năm trước của Học Viện Long Đằng.
 
– Hắn là Vương Vũ, sáu năm trước từng tham gia Hội giao lưu Học viện siêu cấp! Một người trung niên mặc hoa phục đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng, kích động nói.
 
Đại sảnh nháy mắt trầm tĩnh lại, ngay sau đó liền ầm ĩ cả lên.
 
Những đại nhân vật vốn cao cao tại thượng đó không ngờ mất sạch cả chút khí độ thong dong thường ngày.
 
– Xin chào mọi người.
 
Vương Vũ khẽ gật đầu chào mọi người.
 
– Phó viện trưởng, chúng ta lên lầu nói chuyện đi. Vương Vũ nói với Manh Tòng Phương.
 
– Tốt, đi.
 
Manh Tòng Phương đáp.
 
Hai người trở lại Thúy Vi Uyển của Học Viện Long Đằng, ngồi xuống phòng khách.
 
– Vương Vũ, ta thật không ngờ là Viện trưởng lại báo tin cho ngươi đến.
 
Manh Tòng Phương cũng cảm thấy không ngờ.
 
Ba ngày trước, hắn cố ý chạy về Học Viện Long Đằng báo cáo lại thực lực Hạ Ngôn cho viện trưởng Trương Định Đông. Trương Định Đông sau khi nghe xong, cũng không nói gì, chỉ sắp xếp một số thứ để cho Manh Tòng Phương yên tâm.
 
Manh Tòng Phương nhiều ngày nay luôn luôn đoán Viện trưởng Trương Định Đông định sắp xếp chuyện gì, thật không nghĩ tới Vương Vũ đột nhiên tới.
 
– Phải, ta nhận được tin của Viện trưởng liền tới thẳng đây. Viện trưởng nói, sau khi ta tới hết thảy đều do phó Viện trưởng sắp xếp.
 
Vương Vũ khẽ gật đầu, dùng khẩu khí cực kỳ ngang hàng nói với Manh Tòng Phương.
 
Ba người Phương Bản ở trong các phòng đột nhiên nghe thấy phó Viện trưởng nói chuyện với người, liền đi ra.
 
Phương Bản nhìn thấy Vương Vũ cũng sửng sốt, sau đó cả kinh nói:
 
– Vương Vũ!
 
Từ sáu năm trước đã chia tay, đây là lần đầu tiên Phương Bản gặp lại Vương Vũ. Ngay cả ba năm trước hắn tới Thiên Cung khảo hạch cùng chưa được gặp Vương Vũ.
 
Mà phản ứng của hai học viên khác, không cần nhiều lời.
 
– Ha ha. Phương Bản. Vương Vũ cười cười nói.
 
– Vương Vũ, ngươi tu luyện trong Thiên Cung trên Thánh Sơn, sao lại chạy tới đây?
 
Phương Bản tới cạnh Vương Vũ, nghi hoặc lẫn ngạc nhiên và vui mừng hỏi.
 
– Vương Vũ, là do Viện trưởng tự mình mời, chạy tới Hội giao lưu lần này. Vương Vũ vẫn là học viên của Học Viện Long Đằng chúng ta, cho nên hắn hoàn toàn có thể tham gia Hội giao lưu Học viện. Ha ha Viện trưởng thật không ngờ đấy.
 
– Hiện giờ liền vạn vô nhất thất rồi. Manh Tòng Phương ngưng thần.
 
– Vương Vũ đại ca, hiện giờ huynh là cường giả Linh Tông sao? Lưu Huy mắt lóe lên.
 
– Đúng vậy.
 
Vương Vũ liếc Lưu Huy một cái, gật đầu nói.
 
Thực ra, có thể so sánh với Vương Vũ, chỉ có một mình Phương Bản. Đối với Lưu Huy và Ba Ngọc Lượng, Vương Vũ cũng không tiếp xúc nhiều. Tụy rằng lúc hắn còn ở tại Học Viện Long Đằng thì Lưu Huy và Ba Ngọc Lượng cũng đã sớm tiến vào Học Viện Long Đằng, nhưng bọn họ cùng không tiếp xúc nhiều.
 
– Cảnh giới Linh Tông!
 
Nghe vậy, ba người Phương Bản đều hít mạnh một hơi.
 
– Vương Vũ, đi, chúng ta đi gặp Lưu tiên sinh.
 
Manh Tòng Phương nói với Vương Vũ.
 
Đổi mới danh sách học viên tham gia Hội giao lưu Học viện siêu cấp, tất nhiên phải thông báo cho Lưu tiên sinh. Danh sách này đã sớm định ra rồi, muốn đồi mới là việc không phù hợp quy tắc. Tuy nhiên, Manh Tòng Phương tin tưởng Lưu tiên sinh chắc chắn đồng ý.
 
-Tốt.
 
Hai người tới Quảng Lăng Uyển, Lưu tiên sinh cùng mấy đại lão của Thánh Địa đã rửa mặt xong, tán gẫu chờ một lúc nữa đi tới Trung tâm giao lưu. Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, tiếp theo có tiếng nói:
 
– Phó Viện trưởng Học Viện Long Đằng muốn gặp Lưu tiên sinh.
 
– A?
 
Lưu tiên sinh cười cười, nhìn mấy người khác.
 
– Manh Tòng Phương này sao lại muốn gặp ta?
 
– Mời phó viện trưởng Manh Tòng Phương vào đi. Lưu sinh hô lên.
 
Manh Tòng Phương và Vương Vũ cũng tiến vào đại sảnh.
 
– Bái kiến Lưu tiên sinh!
 
Vương Vũ nhìn thấy Lưu tiên sinh, vội khom người hành lễ, biểu tình nghiêm túc, dáng vẻ phi thường cung kính.
 
Phải biết rằng, nếu không có Lưu tiên sinh thì hắn đã không có cơ hội tiến vào Thiên Cung, cho nên hắn vẫn ghi nhớ cái ân này đối với Lưu tiên sinh.
 
Nếu Lưu tiên sinh có gì phân phó, Vương Vũ hắn tất nhiên sẽ hết sức đi làm.
 
-Ừ?
 
Lưu tiên sinh nhìn thấy Vương Vũ thì hơi sửng sốt, sau đó cười to.
 
– Ha ha không ngờ lại là tiểu tử Vương Vũ này. Vài năm không gặp càng ngày càng chín chắn không ít. Không tồi, thực lực lại đột phá, hiện tại đã đạt cảnh giới Linh Tông rồi hả. Tuổi trẻ như vậy đã có thực lực chấn nhiếp một phương rồi.
 
Vừa nói Lưu tiên sinh vừa gật đầu với Vương Vũ.
 
Mấy vị đại lão Thánh Địa cũng đều nhìn Vương Vũ, tâm tư mỗi người không giống nhau. Vương Vũ đã gia nhập một trong năm thế lực tại Thánh Địa, Bích Thanh Đường. Bích Thanh Đường là một thế lực liên hợp phi gia tộc duy nhất trong Thánh Địa, thuần túy chỉ là những người tu luyện tự tạo thành một thế lực. Tuy rằng Bích Thanh Đường chỉ phát triển mới được ba mươi năm, lại trở thành một trong năm thế lực lớn trong Thánh Địa.
 
Cho nên những đại lão đó tuy rằng thèm đỏ mắt nhưng cũng không có cách nào. Mặc dù họ muốn đào góc tường, Vương Vũ cũng rất khó động tâm với điều kiện họ đưa ra. Hơn nữa, Vương Vũ vẫn đang tu luyện trong Thiên Cung.
 
– Lưu tiên sinh, Vương Vũ muốn tham gia Hội giao lưu hôm nay. Manh Tòng Phương cười nói.
 
– Tham gia Hội giao lưu?
 
Lưu tiên sinh nhíu mày, nhìn Vương Vũ.
 
– Vương Vũ, ngươi đã tiến vào Thiên Cung rồi, còn tham gia Hội giao lưu làm gì?
 
– Lưu tiên sinh, là Viện trưởng cho gọi vãn bối, vãn bối cũng không cách nào từ chối. Vương Vũ trầm ngâm nói.
 
– Là thế sao?
 
Lưu tiên sinh gật đầu.
 
– Nhưng đổi mới danh sách học viên tham gia Hội giao lưu dường như có chút không ổn. Bên Học Viện Tử Diệp không biết có đồng ý hay không. Như vậy đi, ta để cho Viện trưởng Liễu Vân lại đây một chuyến, xem ý tứ của ông ấy. Nếu ông ấy cự tuyệt thì ta cũng không thể phá quy củ được.
 
Lưu tiên sinh đã cấp cho Vương Vũ thể diện rồi. Dựa theo quy định, lúc này quả thực đã không thể đổi học viên. Hơn nữa Hội giao lưu Học viện siêu cấp đã chính thức bắt đầu, hôm nay lại là trận tỷ đấu cuối cùng.
 
– Đa tạ Lưu tiên sinh.
 
Manh Tòng Phương và Vương Vũ cũng vội vàng nói lời tạ ơn.
 
Lưu tiên sinh cho người tới Địch Xuân Uyển mời Liễu Vân. Liễu Vân nghe Lưu tiên sinh mời ông tới, liền vội vàng đi ra, không khỏi đoán xem tự nhiên Lưu tiên sinh này mới sáng sớm lại mời ông tới làm gì đây.
 
Tới Quảng Lăng Uyển, Liễu Vân nhìn thấy Manh Tòng Phương, cùng với Vương Vũ, Liễu Vân cũng không nhận ra Vương Vũ, tuy nhiên trong lòng cảm thấy kỳ quái. Nơi này cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào. Liễu Vân biết người thanh niên này không phải học viên tham gia Hội giao lưu, vậy thì là ai đây?
 
– Liễu Vân à, đây là Vương Vũ, trước kia từng tham gia Hội giao lưu Học viện siêu cấp, hiện giờ đang tu luyện trong Thiên Cung.
 
Lưu tiên sinh cười cười giới thiệu với Liễu Vân.
 
Liễu Vân vừa nghe liền có chút hiểu ra, Vương Vũ cũng khẽ gật đầu với Liễu Vân.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 295


Nghe vậy, Lâm Đông Lục như bị nhận đả kích nặng nề, anh ta run rẩy.

Lời này của Nhạc Yên Nhi như gai sắc, như sấm sét khắc sâu, vang vọng trong lòng anh ta.

Lần đầu tiên, anh ta nhìn thẳng vào sự thật rằng Nhạc Yên Nhi có lẽ đã không còn yêu mình nữa.

Cho đến bây giờ, anh ta luôn cảm thấy vì mình mất trí nhớ nên khiến cô đau lòng, trong cơn tức giận cô mới đồng ý lấy Dạ Đình Sâm, với mục đích chọc tức mình mà thôi.

Đó là toàn bộ niềm tin của Lâm Đông Lục, chỉ có giữ vững niềm tin này, anh mới thấy mối quan hệ giữa mình và Nhạc Yên Nhi còn có cơ hội.

Nhưng giờ phút này, niềm tin sụp đổ.

Nếu cô đã không còn yêu mình, vậy mình cố gắng có ý nghĩa gì đâu? Kể cả người trên khắp thế giới đều đồng ý việc họ ở bên nhau, nhưng Nhạc Yên Nhi liệu có đồng ý không?

Nội tâm Lâm Đông Lục cuộn trào, đôi môi tái nhợt mấp máy nhưng không nói nổi thành lời.

Anh ta nheo mắt lại, nhìn về phía Dạ Đình Sâm đang bị bắt gần đó.

Lúc này anh ta hy vọng người đàn ông kia hoàn toàn biến mất biết bao.

Lâm Đông Lục bỗng có một ý nghĩ điên cuồng, nó che lấp tất cả lý trí, anh ta buông Nhạc Yên Nhi ra, đi thẳng về phía hai người kia.

Bệnh nhân thấy một người đàn ông cao to bước tới gần thì cuống lên, luôn miệng nói:

– Cút! Mày cút ra xa cho tao! Nếu mày dám đến gần một bước nữa, tao sẽ lấy mạng nó!

– Ông cứ thử xem.

Lâm Đông Lục lạnh lùng nói.

Bệnh nhân tức giận, gã hận nhất việc bị người khác xem thường:

– Mày nghĩ là ông không dám à?

Vì giận dữ, tay gã run lên, trái tim của tất cả mọi người ở đây cũng thế.

Người bị bắt không phải người thường, nếu Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện trong bệnh viện này, vậy thì bệnh viện cũng đừng nghĩ đến chuyện hoạt động tiếp nữa!

Nhạc Yên Nhi bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cô nhào tới ôm tay Lâm Đông Lục, ngăn lại bước chân anh ta, cầu khẩn:

– Lâm Đông Lục, anh đừng kích thích ông ta nữa! Tiên sinh, ông đừng làm tổn thương anh ấy được không, cầu xin ông đừng làm vậy, điều kiện gì tôi cũng đồng ý.

Dáng vẻ khóc lóc cầu xin của Nhạc Yên Nhi dường như đã khiến bệnh nhân bị kích động, gã hỏi Dạ Đình Sâm:

– Vợ mày à?

Dạ Đình Sâm khẽ đáp:

– Phải.

– Ôi, những kẻ giàu có này không chỉ có vật chất, muốn gì có đó, lại còn có vợ tốt thế nữa! Tao thì sao, cái gì cũng cho vợ hết, thế mà cô ta còn chê tao không có tiền đồ, lấy tiền của tao theo kẻ lắm tiền!

Lâm Đông Lục nghe vậy thì cười khinh bỉ:

– Ông cũng biết mình không có tiền đồ cơ đấy, bây giờ ông đang phạm tội đấy, vợ ông không chỉ là vợ bệnh nhân tâm thần mà còn là vợ của tội phạm giết người. Nếu tôi mà là vợ ông thì tôi cũng không ở với ông, tôi tìm người giàu có sống cho sướng rồi.

– Mày! Mày câm mồm cho ông! Mày biết cái thá gì? Tao yêu nó như thế, nuôi nó, kiếm tiền cho nó đi học, kết quả nó lại chạy theo giai! Loại đàn bà khốn nạn đó nên chết đi, cũng như kẻ giàu có chúng mày cũng nên chết hết đi! Con điếm kia đâu, gọi nó đến để tao đâm chết nó!

– Lý Phú Quý, năm nay ba mươi tám tuổi, đã từng là công nhân xây dựng, một năm trước bị thương ở công trường mới không thể làm việc nặng nữa, vậy nên chỉ có thể ở nhà chờ việc. Vợ ngoại tình, đồng thời mang theo tất cả tiền bồi thường bỏ đi nên tâm lý bị ảnh hưởng lớn, đồng thời xuất hiện triệu chứng vọng tưởng và tâm thần phân liệt.

Việc Lâm Đông Lục có thể nói rõ ra tư liệu của người đàn ông này khiến mọi người đều bất ngờ.

Lý Phú Quý nghe vậy thì vẻ mặt trở nên rất đáng sợ, gã giơ dao lên chỉ về phía Lâm Đông Lục.

– Mày dám điều tra tao?

Trong nháy mắt con dao rời xa, Dạ Đình Sâm cũng có hành động.

Hắn dứt khoát nâng cùi chỏ lên, dùng nơi cứng rắn nhất của con người để đập vào cằm Lý Phú Quý. Gã bị đau, lùi về sau mấy bước.

Trình độ chiến đấu và sanda của Dạ Đình Sâm có thể nói là chuyên nghiệp, trước đó hắn vẫn luôn án binh bất động là để chờ thời cơ mà thôi, bây giờ một đòn chuẩn xác đã khiến Lý Phú Quý cảm thấy cằm mình bị đánh nát.

Nhưng lúc con người tức giận thì tiềm lực của họ sẽ là vô hạn, khi nãy Lâm Đông Lục đã chọc cho gã nổi điên, bây giờ Lý Phú Quý chỉ còn sát ý, gã rít lên, giơ dao chém về phía trước.

Dạ Đình Sâm đứng gần gã nhất, trong giây lát hắn không thể tránh kịp mà chỉ có thể đỡ đòn từ chính diện, võ công của hắn rất lợi hại, hắn vung một đấm khiến Lý Phú Quý hộc máu, thế nhưng gã vẫn tiếp tục đấu đá như một người còn khỏe mạnh.

Dù sao gã có dao, kể cả Dạ Đình Sâm có đánh mạnh thế nào đi nữa, tay và dao của gã cứ như đã dính vào nhau, làm thế nào cũng không rời ra.

Dạ Đình Sâm nện hai quyền lên người Lý Phú Quý, người thường hẳn đã đau đớn lăn lộn nhưng gã lại chỉ nhíu mày, không hề bị ảnh hưởng bởi cảm giác đau đớn.

Cơ bắp trên người Lý Phú Quý không phải thứ cơ bắp hình thức có được nhờ tập trong phòng gym và ăn uống theo khẩu phần mà là dầm mưa dãi nắng công trường luyện thành.

Dạ Đình Sâm đúng là không làm gì được gã.

Hắn híp mắt lạnh lùng, giật carvat xuống, đôi mắt phượng nhìn lướt qua đám người rồi chiếu thẳng vào Lâm Đông Lục.

Cuộc trò chuyện của đàn ông đôi khi chỉ bằng một ánh mắt.

Đưa Nhạc Yên Nhi đi!

Nơi này quá nguy hiểm, dù sao đi nữa cũng không thể để cô ấy tiếp tục ở lại đây.

Yêu cầu này quá đúng với hy vọng của Lâm Đông Lục, anh ta chọc giận Lý Phú Quý cũng là vì thế, nếu Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì từ nay về sau sẽ không ai tranh giành Nhạc Yên Nhi với anh ta nữa.

Thấy Lâm Đông Lục hiểu ý mình, Dạ Đình Sâm mới quay lai nhìn Lý Phú Quý bằng ánh mắt lạnh buốt.

Hắn muốn xem gã điên này có năng lực gì.

Dù có chứng vọng tưởng nhưng Lý Phú Quý không ngu, gã vẫn có thể suy nghĩ bình thường, trải qua mấy lần tranh chấp, gã đã nhận ra Nhạc Yên Nhi mới là đối tượng để hai tên đàn ông này tranh đấu và bảo vệ.

Gã cười ha hả, rất điên cuồng:

– Đã quan tam vợ như thế thì tao giết vợ mày trước đi, để mày biết đau lòng là thế nào!

Dứt lời, gã không thèm nhìn Dạ Đình Sâm mà đi thẳng về phía Nhạc Yên Nhi.

Gã muốn vượt qua Dạ Đình Sâm để tổn thương Nhạc Yên Nhi.

Ý nghĩ này khiến hắn nổi giận.

– Mày muốn chết rồi!

Tốc độ lao về phía trước của Lý Phú Quý không hề giảm nhưng tốc độ của Dạ Đình Sâm còn hơn một bậc, nhanh như gió, hắn đã vượt lên trước mặt Lý Phú Quý, một đấm như sấm sét giáng xuống, như đao xé gió nện vào mặt gã khiến gã run lên, thân thể cũng lảo đảo về một bên.

Lý Phú Quý bị đánh choáng váng, gã ngã lăn ra, một lát sau mới phân rõ đông tây nam bắc.

Gã phun ra một búng máu, một chiếc răng cũng gãy.

– Mẹ mày, tao sẽ giết hết đám nhà giàu chúng mày!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.