Hạ Ngôn vội vã nói một câu, Mễ Tuyết căn bản không kịp phản ứng lại. Mê Tuyết cũng lập tức nhanh chóng trở về Tử Nguyệt tửu lâu.
Hạ Ngôn một đường chạy gấp, những người trên đường đa số là những người tu luyện giả bậc thấp nên căn bản ngay cả cái bóng của hắn cũng không nhìn thấy. Bọn họ chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua bên người mà thôi.
Chỉ thời gian ngắn ngủi nửa chén trà nhỏ, Hạ Ngôn đã chạy về tới Địch Xuân Uyển của Tử Nguyệt tửu lâu.
– “Thật sự đột phá sao?!”
Lúc này Hạ Ngôn đã cảm thấy linh lực trong hai đùi của mình hình thành hai cái lốc xoáy. Điều này gần như giống như đúc với lấn đầu tiên khi lốc xoáy hình thành trên hai cánh tay.
– “Ở ba tháng trước, thời điểm khi sử dụng Súc Linh Đan bát phẩm, ta đã thành công đột phá tới Đại Linh Sư trung kỳ. Uy lực võ kỹ của ta cùng đã vượt qua hai vạn độ. Cảnh giới của ta lúc đó hẳn là đã đạt tới Đại Linh Sư trung kỳ đỉnh, tới điểm giới hạn với cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ rồi!”'
– “Ba tháng này, ta đã không ngừng tích lũy, uy lực của Linh La kiếm pháp cùng vẫn gia tăng. Vốn hẳn là phải đột phá nhưng vẫn chân chính không đột phá được. Hôm nay đi ra ngoài, nhìn thấy đôi mẹ con kia, tâm tình lại biến đổi nên không ngờ lại có cơ hội đột phá!
Đối với lần đột phá này, Hạ Ngôn cũng cực kỳ bất ngờ!
Trở về phòng mình, Hạ Ngôn liền ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu vận chuyển Linh La tâm pháp để dẫn đường cho linh lực trong cơ thể
Lần lượt thay đổi tư thế hai chân, hai lốc xoáy này cùng không ngừng hấp thu linh lực toàn thân của Hạ Ngôn. Từng đợt từng đợt linh lực theo Tụ Linh huyệt với tốc độ cực nhanh đã hướng về phía hai chân của Hạ Ngôn.
Sau khi tĩnh tâm lại, tất cả tinh thần của Hạ Ngôn đều tập trung vào việc vận chuyển linh lực.
Nửa canh giờ sau, xung quanh thân thê Hạ Ngôn lại có đại lượng linh lực. Linh lực vô cùng vô tận của ngoại giới đang bắt đầu tụ tập về trên người Hạ Ngôn.
Thông qua làn da, ngày càng có nhiều linh lực dũng mãnh hội tụ và Tụ Linh huyệt của hắn, sau đó lại bị lốc xoáy ở hai chân hấp thu.
– “Hạ Ngôn vừa nói là hình như lại có đột phá!“
Đi trên đường, trong lòng Mễ Tuyết cũng không yên tĩnh được. Nàng có chút lo lắng, vừa rồi Hạ Ngôn đi quá nhanh còn chưa nói rõ ràng được.
– “Lần này nếu là đột phá thật thì thực lực Hạ Ngôn lại tăng tiến! Tốc độ tu luyện của Hạ Ngôn thật sự quá nhanh!“
Mễ Tuyết kinh hãi thầm nghĩ.
– Ồ, Mễ Tuyết tiểu thư!?
Lúc này, Mễ Tuyết đột nhiên có người gọi lên tên nàng. Nàng không khỏi nhíu mày lại.
Ở thành Tử Nguyệt này, nàng căn bản là không có ai quen biết, ngoại trừ đám người Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà và Viện trưởng. Mà thanh âm này hiển nhiên nàng không quen thuộc, hiển nhiên là một người khác.
Ánh mắt nhìn lại, Mễ Tuyết thấy cách đó không xa có ba người tu luyện mặc quần áo xa hoa đắt tiền. Ba người này Mễ Tuyết đã gặp qua.
– “Là học viên của Học viện Yến Toa!“
Đối với thông tin về ba người này, Mễ Tuyết cũng biết qua. Mười ngày trước, Viện trưởng Liễu Vân đã cho ba người Hạ Ngôn biết qua về ba gã học viên của Học viện Yến Toa tham gia Hội giao lưu Học viện siêu cấp lần này.
Ba gã học viên này đều có cảnh giới Đại Linh Sư. Trong đó hai người mới đột phá cảnh giới Đại Linh Sư không tới một năm. Mà người còn lại ba năm trước đã đột phá! Thực lực trước mắt, trong tin tức của Liễu Vân cùng không nói tới.
Thấy là học viên Học viện Yến Toa, Mễ Tuyết càng nhíu mày lại. Nàng và ba người này cũng chưa từng đi cùng nhau, thậm chí còn chưa từng nói với nhau một câu.
– Ha ha, thật sự là Mễ Tuyết tiểu thư! Vừa rồi nhìn thấy, chúng ta cùng không thật xác định!
Trong ba người này, người cầm đầu cười nói với Mễ Tuyết. Học viên này tên là Đổng Thanh Thiện, là người đã đột phá tới cảnh giới Đại Linh Sư từ ba năm trước.
– Mễ Tuyết tiêu thư, ngày mai đã là ngày so đấu của hai Học viện chúng ta rồi! Ngươi đã chuẩn bị tốt rồi chứ?
Đồng Thanh Thiện thấy Mễ Tuyết không lên tiếng lại hỏi tiếp.
Hai người còn lại cũng đều nhìn Mễ Tuyết.
– Ha ha, sao Mễ Tuyết tiểu thư lại chỉ có một mình đi lại trên đường này, còn Hạ Ngôn và Vương Thiên Hà đâu? Thật sự không nên để nàng một mình đi ra thế này!
Một học viên bên người Đổng Thanh Thiện lắc đầu cười cười nói tiếp.
– Mễ Tuyết tiểu thư, Học viện Tử Diệp có thể đạt được quán quân Hội giao lưu Học viện nhất lưu khiến người ta thật sự ngạc nhiên và vui mừng!
Đổng Thanh Thiện lại cười nói.
– Lần này đây, Học viện Yến Toa có thể giao thủ với Học viện Tử Diệp các ngươi khiển ba người chúng ta thật sự rất cao hứng!
Ánh mắt Đồng Thanh Thiện loé lên.
– Ta hy vọng, sau khi kết thúc Hội giao lưu Học viện siêu cấp có thể mời Mễ Tuyết dùng bữa tối. Không biết tiểu thư có thời gian không?
– Điều này có lẽ không được rồi!
Mễ Tuyết nhíu mày, cố gắng hết sức khiến khẩu khí mình khéo léo hơn!
Với tính cách của nàng, có thể cự tuyệt một cách khéo léo thì cũng rất khó!
Mễ Tuyết thấy Đồng Thanh Thiện nói chuyện rất khách khí cho nên mới khiến mình cũng không quá lạnh nhạt.
Đổng Thanh Thiện nghe Mễ Tuyết không ngờ lại cự tuyệt mình thì vẻ mặt hơi sửng sốt!
Hắn vốn tường rằng Mễ Tuyết khẳng định sẽ đáp ứng mình. Học viện Tử Diệp tuy xếp thứ nhất trong Hội giao lưu Học viện nhất lưu nhưng so sánh với Học viện siêu cấp thì vẫn còn kém hơn một bậc.
Đổng Thanh Thiện tự nhận điều kiện của mình đã cực kỳ ưu việt. Hôm đó, ở Quảng Lăng Uyển của Tử Nguyệt tửu lâu hắn nhìn thấy Mễ Tuyết thì đã để tâm. Hôm nay trên đường lại vô tình gặp mặt cho nên mới nói thẳng ra muốn mời nàng dùng cơm.
Ý niệm trong đầu khẽ chuyển, Đồng Thanh Thiện trong lòng cười lạnh:
– “Hay là. “
– Ha ha, Mễ Tuyết, ngày mai sau khi so đấu xong, ngươi còn có việc gì nữa sao? Cũng sẽ không thể lập tức rời khỏi thành Tử Nguyệt đúng không?
Đồng Thanh Thiện lại nói chuyện một cách tự nhiên!
Nghe những lời này, chân mày Mễ Tuyết lại càng nhíu lại.
Ý tứ trong lời nói của Đống Thanh Thiện không ngờ có ý là Học viện Tử Diệp sẽ chắc chắn thất bại vậy.
– “So đấu xong sẽ không thể lập tức rời khỏi thành Tử Nguyệt?!”
Tâm tư của Mễ Tuyết rất nhanh nhẹn, lập tức hiểu được ý tứ trong câu nói này. Hắn có ý là sau khi thua trận ngày mai, Học viện Tử Diệp cũng không nên lập tức rời đi, còn phải đợi Hội giao lưu Học viện siêu cấp chấm dứt mới được.
– Sau khi so đấu ngày mai thì chúng ta còn phải chuẩn bị so đấu với Học viện Long Đằng!
Mễ Tuyết gật đầu, lúc này cũng lên tiếng rất tự nhiên!
Nghe được lời này của Mễ Tuyết, ba người Đồng Thanh Thiện cùng lập tức biến sắc!
– Cái gì?!
Cao Triêu Dương bên người Đồng Thanh Thiện trợn mắt lên hỏi.
– Nếu không có chuyện gì thì ta phải trở về trước đây!
Khoé miệng Mễ Tuyết nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn về ba người, cười cười rất hả dạ.
– Ha ha.
Khoe miệng Đồng Thanh Thiện cũng hiện lên một chút cười lạnh, ánh mắt hơi nheo lại.
– Mễ Tuyết tiểu thư, ngươi cho rằng Học viện Tử Diệp có thể chiến thắng Học viện Yến Toa chúng ta sao?! Chỉ sợ rất khó!
Đồng Thanh Thiện lắc đầu.
– Còn chưa bắt đấu so đấu, kết quả cũng khó nói.
Mễ Tuyết cũng đã nhấc chân bước đi, nghe thấy Đổng Thanh Thiện nói thế liền quay lại nói thêm một câu.
Nhìn bóng dáng Mễ Tuyết đang dần đi xa, sắc mặt ba người Đổng Thanh Thiện cũng trở nên âm trầm.
– Đổng ca, tên Mễ Tuyết này thật đúng là kiêu căng ngạo mạn.
– Hừm. Muốn thắng Học viện Yên Toa chúng ta ư?! Học viện Tử Diệp các ngươi còn chưa sinh ra học viên nào như thế.
– Đổng ca, ngươi vừa mời nàng dùng cơm mà không ngờ nàng ta lại cự tuyệt! Ở Học viện Yến Toa nhiều năm như thế, đây hình như là lần thứ hai mà huynh chủ động mời nữ nhân dùng cơm đó!
Cao Triêu Dương kinh ngạc nói.
Đồng Thanh Thiện là một người rất cao ngạo. Hơn nữa toàn bộ thời gian của hắn gần như cũng tập trung vào việc tu luyện, rất ít khi lãng phi thời gian quan tâm vào các việc khác.
– Tên Mễ Tuyết này có chút đặc sắc, ta thích rồi đó! Học viện Yến Toa chúng ta cùng không có nữ học viên nào như thế!
Đổng Thanh Thiện lắc lắc đầu, lại gật đầu nói
– Ngày mai, sau khi chiến thắng Học viện Tử Diệp, ta lại mời nàng lần nữa. Ta không tin nàng lại còn có thể cự tuyệt ta! Hừ, chỉ là một Học viện Tử Diệp mà thôi!
– Tuy nhiên, thực lực của tên Hạ Ngôn kia thực ra rất mạnh! Lỗ Hạng Chi của Học viện Hồng Hà có cảnh giới Đại Linh Sư sơ kỳ cũng phải thất bại dưới tay hắn. Ánh mắt Đổng Thanh Thiện loé ra lệ quang.
– Ngày mai, ta thật muốn nhìn xem tên Hạ Ngôn này mạnh như thế nào!
Đúng rồi, ngày mai, các ngươi khi giao thủ với Mễ Tuyết không được đả thương nàng đâu
đó!
Tử Nguyệt tửu lâu, Địch Xuân Uyển.
– Mễ Tuyết, ngươi nói Hạ Ngôn sao còn chưa đi ra?!
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết đang đứng ở phòng khách, Vương Thiên Hà lại nôn nóng, cứ đi qua đi lại.
Lúc này đã là ngày mồng một tháng ba rồi!
Qua nửa canh giờ nữa là bọn họ phải đi tới Trung tâm Giao lưu nhưng Hạ Ngôn ở trong phòng vẫn còn chưa đi ra. Từ ngày hôm qua tới lúc này đã trải qua sưốt tám canh giờ rồi!
Hôm qua, khi Mễ Tuyết trở lại Địch Xuân Uyển thì xác định Hạ Ngôn đã trở về thì mới thở phào một hơi. Nếu đã về thì cũng không có gì phải lo lắng nữa.
Tuy nhiên, từ hôm qua tới giờ, Hạ Ngôn cũng không đi ra nữa. Trong phòng lại luôn vang lên âm thanh rất kỳ lạ, giống như là tiếng gió thổi mà lại không giống. Thanh âm này lớn hơn rất nhiều.
– Có thể Hạ Ngôn sẽ lập tức đi ra! Mễ Tuyết lắc đầu nói
– Nếu không ra thì Hội giao lưu Học viện siêu cấp đã bắt đầu rồi! Vương Thiên Hà lo lắng nhìn thời gian.
Liễu Vân lúc này cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn nhìn hai người rồi lại đưa mắt nhìn về phòng Hạ Ngôn. Liễu Vân thoáng nghe ngông một chút, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười.
– Hắn là cùng đã sắp xong rồi! Liễu Vân cười nói.
Khi hấp thu linh lực, thân thể Hạ Ngôn đã tụ tập rất nhiều linh lực, tất nhiên sẽ hình thành một loại thanh âm rất đặc biệt. Liễu Vân nghe thấy sự biến hóa trong thanh âm này liền biết được tình trạng của Hạ Ngôn cho nên hắn mới nói Hạ Ngôn sẽ sắp đi ra.
– Thật sao? Như thế thì ổn rồi! Nếu Hạ Ngôn không kịp tham gia Hội giao lưu Học viện siêu cấp thì cũng xong rồi!
Vương Thiên Hà hít vào một hơi, hưng phấn nói.
Từ sau khi đột phá cảnh giới Đại Linh Sư, Vương Thiên Hà cũng rất tin tưởng vào thực lực của mình. Hôm nay, hắn quyết tâm phải nổi bật một phen, tranh thủ giành được càng nhiều chiến thắng càng tốt! Đương nhiên, nếu là không có Hạ Ngôn thì bọn họ cơ bản không có chút cơ hội nào!
– Viện trưởng, lần đột phá này, Hạ Ngôn có phải đột phá tới Đại Linh Sư trung kỳ không?!
Mễ Tuyết nhíu mày hỏi.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này nàng vẫn ở cùng một chỗ với Hạ Ngôn nhưng Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà cũng không biết được thực lực của Hạ Ngôn đang ở giai đoạn nào. Lần trước khi hắn đánh bại Lỗ Hạng Chi thì Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà đã từng hỏi qua xem Hạ Ngôn có phải đã đạt tới Đại Linh Sư trung kỳ không nhưng Hạ Ngôn vẫn không trả lời.
Khi đó, Hạ Ngôn quả thật chưa đạt tới Đại Linh Sư trung kỳ. Hạ Ngôn đột phá trung kỳ là ở Thánh địa.
-Hử?
Nghe Mễ Tuyết hỏi thả Liễu Vân sửng sốt, sau đó ánh mắt khẽ chuyển.
Giọng Dư San San bỗng thấp xuống một tông:
– Dạo này bên tòa soạn đang làm một chuyên đề về tài chính và kinh tế, có điều tra tình hình hiện tại của Bất động sản Quảng Thịnh.
Nhạc Yên Nhi giật mình:
– Có chuyện gì vậy?
– Tháng này Bất động sản Quảng Thịnh đang bán cổ phần một cách điên cuồng để chuyển thành tiền mặt. Với một công ty lớn và có lịch sử lâu năm thì cổ phần mới là thứ quan trọng nhất, hành động kia quả là mổ gà lấy trứng, có khả năng Bất động sản Quảng Thịnh đang xảy ra khủng hoảng!
Khủng hoảng sao?
Nhạc Yên Nhi nhớ lại biểu hiện của Lâm Đông Lục trước mặt mình, dường như anh ta không để lộ bất cứ đầu mối gì.
– Dù sao đó cũng là chuyện công ty của anh ta, đâu có liên quan gì tới mình.
Dư San San thở dài:
– Đúng là thua cậu thật, tự cậu xem xét rồi giải quyết đi, thế nào đi nữa cũng phải cẩn thận với Lâm Đông Lục đấy, tự nhiên anh ta lại quay ra xin lỗi cậu, liệu có âm mưu gì không?
Nhạc Yên Nhi rất có lòng tin với việc này:
– Không đâu, bây giờ anh ta với Bạch Nhược Mai cũng ổn, đã bỏ qua những chuyện trước đây rồi, không khí buổi gặp mặt lần này cũng tốt, ai cũng đã nghĩ thông suốt cả.
Dư San San đành chịu:
– Nếu cậu đã nói thế thì tớ cũng không tiện nói thêm gì nữa, nhưng cậu vẫn phải nhớ bảo vệ bản thân cho tốt là được. Phải có lòng đề phòng người khác, cậu phải cẩn thận với Lâm Đông Lục đấy, cậu có thể tha thứ cho anh ta, nhưng tớ thì không đâu. Nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra, tớ nhất định lấy cái mạng chó của Lâm Đông Lục!
Nhạc Yên Nhi ấm lòng, cô cười đồng ý.
Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, trở về chỗ ngồi, Nhạc Yên Nhi thấy Lâm Đông Lục vẫn ngồi đợi.
Thấy cô quay lại, anh ta mỉm cười:
– Để anh đưa em về.
– Không cần đâu, chắc Bạch Nhược Mai đang ở nhà chờ anh rồi, anh mau về đi kẻo cô ấy ghen, tôi tự gọi xe là được.
Nhạc Yên Nhi từ chối.
Tuy khi nãy nói với Dư San San rằng mình tin Lâm Đông Lục, thế nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn có một sự đề phòng nhất định, cô chỉ mong chuyện này mau chấm dứt chứ chẳng muốn dính líu gì đến hai vợ chồng đó nữa.
Nụ cười của anh ta cứng lại nhưng lập tức trở về bình thường.
Anh ta gật đầu:
– Vậy anh không khách khí với em nữa, em chú ý an toàn, Nhược Mai sợ tối nên anh về trước đây.
Việc Lâm Đông Lục đối xử tốt với Bạch Nhược Mai không chỉ không làm cho Nhạc Yên Nhi ghen ghét, ngược lại cô còn thấy rất an tâm.
Bọn họ hạnh phúc là cô yên tâm được rồi.
Hai người sóng vai bước ra khỏi nhà hàng, cô cười nói:
– Bây giờ anh đúng là ông chồng hai mươi tư đạo hiếu, chẳng trách nhiều cô gái muốn được gả cho anh như vậy.
Lâm Đông Lục ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người Nhạc Yên Nhi, trái tim khó nén rung động.
Đã bao lâu rồi mới được ngồi bên cô, nói chuyện phiếm gần gũi như vậy?
Có trời mới biết mỗi ngày Lâm Đông Lục đều nhớ cô đến phát điên.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ có cơ hội như vậy, cô đứng bên cạnh, gần trong gang tấc nhưng anh ta không thể có bất cứ hành động gì, bởi lẽ anh ta sợ mình sẽ làm cô hoảng hốt.
Tình yêu của Lâm Đông Lục bây giờ lại trở nên đáng buồn như thế đấy.
Nghe cô nói có nhiều người con gái muốn lấy mình, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Đông Lục hỏi:
– Còn em thì sao?
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì xấu hổ, cô thầm trách mình nói chuyện quá đà.
– Tôi? Bây giờ anh với Bạch Nhược Mai hạnh phúc bên nhau như thế, lại thêm bao người xếp hàng đằng sau nữa, tôi không tham gia đâu.
Nói xong, không chờ Lâm Đông Lục trả lời, cô lập tức nói lời tạm biệt:
– Tôi sang bên đường đón xe, anh không cần tiễn đâu, mau về đi.
Lâm Đông Lục đành dừng bước, nhìn cô rời đi:
– Vậy đi đường cẩn thận.
Anh ta đứng ven đường, đôi mắt chăm chú dõi theo Nhạc Yên Nhi cho tới khi cô đi sang phía bên kia đường. Dưới ánh đèn đường, Nhạc Yên Nhi càng có vẻ mảnh mai.
Cô mặc chiếc váy dài màu biển, làn gió khẽ vờn quanh khiến nó giống như sóng biển dập dờn. Tóc cô đã khá dài, tóc mái ngang trán bị gió thổi lệch sang một bên làm lộ ra vầng trán cao, còn đôi mắt đẹp kia như đang tỏa sáng, thực sự rung động lòng người.
Chẳng qua ánh mắt cô không hề ngừng lại nơi Lâm Đông Lục, dù chỉ là một giây.
Yên Nhi, em có biết anh còn yêu em không?
Anh ta cười cay đắng, ánh mắt điên cuồng như thiêu đốt, vào lúc không ai nhìn thấy thế này, cuối cùng anh ta cũng có thể thoải mái bộc lộ tình cảm của bản thân.
Đứng yên mấy giây rồi Lâm Đông Lục mới lên xe, anh ta sợ biểu hiện của mình quá rõ ràng sẽ khiến cô nhìn thấu.
Thế nhưng vừa mới nổ máy chuẩn bị rời đi, Lâm Đông Lục thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía cô.
Ánh mắt anh ta lạnh hẳn đi, sau đó là tràn ngập lửa giận, hai con ngươi sắc như đao nhìn chằm chằm vào bóng người đang di chuyển, bàn tay dần siết chặt vô lăng.
Là anh ta!
Có lẽ do nơi này không dễ bắt xe, Nhạc Yên Nhi đứng bên đường một lúc mới chờ được một chiếc xe trống.
Cô giơ tay ra định vẫy xe thì nghe thấy phía sau có một tiếng gọi:
– Cô Nhạc, xin cô chờ chút, tôi có lời muốn nói với cô.
Hank chưa nói dứt câu, Nhạc Yên Nhi cũng đã định quay lại, thế nhưng anh ta cảm thấy có một bàn tay đang mạnh mẽ đặt lên vai mình. Hank như con mèo bị bóp cổ, lập tức im lặng.
Không cần quay lại, Hank cũng biết đây là ai.
Anh ta lạnh người, thân thể cứng đờ.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng gọi, cô nghi ngờ nhìn sang nhưng lúc này chỉ thấy Lâm Đông Lục vừa lên xe lại đang sóng vai đứng cạnh Hank.
Cô khá bất ngờ, lúc nãy Hank không hề xuất hiện.
– Hank? Sao anh lại ở đây? Sao lúc nãy không tới ăn cơm cùng chúng tôi?
Nhạc Yên Nhi đi về phía hai người họ.
Lâm Đông Lục cười hiền lành, cúi đầu hỏi Hank:
– Anh lo tôi uống rượu nên tới đón à? Yên tâm, tôi và Yên Nhi không uống giọt nào đâu.
– Ra là vậy.
Nhạc Yên Nhi gật đầu.
Hank đối diện với đôi mắt kia, rõ ràng nụ cười tươi rói nhưng trong mắt lại là vô số châm băng, không chú ý sẽ không nhận ra.
Hank đứng giữa hai người, tiến thoái lưỡng nan.
Nhớ tới những hành vi gần đây của Lâm Đông Lục, Hank cảm thấy lạnh buốt, anh ta quyết định nói với Nhạc yên Nhi:
– Cô Nhạc, Đông Lục…
Chưa dứt câu, anh ta lập tức bị Lâm Đông Lục ngắt lời:
– Hank, trước khi tới đây anh có gặp Nhược Mai không? Có phải cô ấy bảo anh tới đón tôi không?
Hank nghe vậy thì giật bắn người, hai con ngươi tối xuống, ánh mắt phức tạp và bi thương.
Nhưng rất nhanh thôi, ánh mắt ấy biến mất trong đêm tối.
Bạch Nhược Mai.
Lâm Đông Lục đang dùng tính mạng của Bạch Nhược Mai để uy hiếp anh ta!