Liền ngay cả dương không dễ, khóe miệng cũng là hơi lộ ra tiếu dung, nhẹ nhàng vân vê râu ria, hắn thực vì mình cháu trai mà tự hào, đây là gần hai mươi năm qua, Dương gia đi ra tối thượng phẩm võ hồn.
Hàn Ngọc Nhi đám người trên mặt đều là hiện ra một vòng vẻ lo lắng, Thẩm Nhạn Băng mặc dù sắc mặt như thường, nhưng là tay nhỏ lại nhẹ nhàng nắm chặt, vẫn là bại lộ tâm tình của nàng.
Trần Phong cười lạnh một tiếng: “Liền ngươi có võ hồn thật sao?”
Vừa dứt lời, sau lưng hắn, liên tục sáu đạo hoàng quang hiện lên, Tướng Liễu võ hồn thân ảnh lặng yên hiển hiện. Lúc này Tướng Liễu võ hồn, đã là sinh trưởng ra hai viên đầu, khổng lồ thân thể càng là có vài chục mét dài, nhìn xem liền cho người ta cực lớn cảm giác áp bách.
“Tướng Liễu võ hồn, vậy mà là thượng cổ Yêu Thần Tướng Liễu!”
“Hoàng cấp lục phẩm, so Dương Cảnh Thiên Hoàng cấp Ngũ phẩm võ hồn cao hơn!”
Lần này trong đám người bạo phát đi ra kinh hô cùng rung động tiếng kêu, so vừa rồi nhìn thấy Dương Cảnh Thiên Tuyết Hoa vũ hồn muốn càng thêm lớn.
Vây xem các đệ tử đã hoàn toàn chấn kinh, Tuyết Hoa vũ hồn đã càng đã đầy đủ cường hãn, nhưng là thượng cổ Yêu Thần Tướng Liễu võ hồn rõ ràng muốn càng hơn một bậc.
Trong mắt rất nhiều người đều là hiện lên thật sâu đố kị, hai cái này mới vừa tiến vào nội tông tông đệ tử, thật là kỳ tài ngút trời a! Quả thực là để người ao ước muốn chết.
Mà song đầu Tướng Liễu võ hồn xuất hiện, thậm chí đều để không nội dung tông trưởng lão vì đó động dung.
Hứa lão giống như là hiến bảo đồng dạng, cười ha hả hướng về phía bên cạnh lão giả: “Nói, thế nào? Ta nhìn trúng tiểu tử này không sai a?”
Lão giả kia khóe miệng có chút khẽ nhăn một cái, nhàn nhạt nói ra: “Hiện tại xem ra, thiên phú còn được, võ hồn cũng coi như có thể, nhưng chính là không biết ý chí chiến đấu như thế nào, võ giả trên con đường tu hành, có đôi khi ý chí thậm chí so thiên phú càng trọng yếu hơn.”
Hứa lão khẽ cười nói: “Ngươi tiếp lấy nhìn xuống chính là.”
Dương Siêu tiếng cười im bặt mà dừng, giống như là bị từ đó chặt đứt một nửa, trên mặt lộ ra xấu hổ vẻ nổi giận, hắn vừa mới nói Dương Cảnh Thiên võ hồn là Trần Phong căn bản ao ước đều ao ước không đến, mà bây giờ Trần Phong võ hồn xuất hiện lại là so Dương Cảnh Thiên càng thêm cường đại, để trên mặt hắn bị hung hăng đánh một bàn tay đồng dạng, nóng bỏng đau nhức.
Trần Phong xoay đầu lại, mang trên mặt một vòng giọng mỉa mai mỉm cười: “Vị trưởng lão này, ngài nhìn cái này võ hồn thế nào? Coi như thấy qua mắt sao? So nhà ngươi chất tử võ hồn lại như thế nào?”
Dương Siêu thần sắc âm lãnh: “Tiểu tử, ngươi muốn chết.”
Dương không dễ trên mặt cũng hiện lên một vòng vẻ không vui, tên này gọi Trần Phong đệ tử, không khỏi cũng quá mức càn rỡ, không biết tiến thối.
Trần Phong âm thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi có thể phách lối như vậy, tùy ý nhục nhã ta, ta ngay cả cãi lại cũng không thể thật sao?”
“Lấy ở đâu nói nhảm nhiều như vậy?” Dương Cảnh Thiên nghiêm nghị quát: “Lại đến tiếp ta Hàn Băng chưởng!”
Nói song chưởng đẩy ra, lại là chưởng ấn đầy trời, phiêu nhiên rơi xuống. Lần này, tại hắn bay Tuyết Vũ hồn gia trì hạ, Hàn Băng chưởng uy lực chí ít tăng lớn ba thành, mà lại, chưởng ấn số lượng cũng thay đổi nhiều ba thành, để người căn bản là không có cách phán đoán hư thực. Một chưởng này đánh đi ra về sau, uy danh cực kì thật lớn, để người sinh ra căn bản là không có cách chống cự cảm giác.
Trần Phong cao giọng cười dài, lại một lần Lôi Đình bạt đao trảm ra, vẫn là Cuồng Lôi Trảm, lần này, lại là liên tiếp chém ra chín đao.
Lần này, Trần Phong đồng thời không có sử dụng Long Tượng Chiến Thiên quyết, mà là vận chuyển Hỗn Nguyên Nhất Khí công, tại Tướng Liễu võ hồn duy trì dưới, Hỗn Nguyên Nhất Khí công điên cuồng vận chuyển, chín cái khiếu huyệt, tám mươi mốt cái luồng khí xoáy, cùng một chỗ xoay tròn cấp tốc. Lượng lớn cương khí, tại Trần Phong thể nội tông phun trào, trong chớp nhoáng này, kinh mạch cùng khiếu huyệt truyền đến đau đớn kịch liệt, để Trần Phong dương vẫn không ngừng ngửa mặt lên trời thét dài.
Nhưng là, đao thế của hắn lại là càng thêm ngang ngược uy mãnh, tựa như là có thể bổ ra giống như núi cao. Mà Hỗn Nguyên Nhất Khí công kia như đao như châm một dạng cương khí càng là gia tăng Cuồng Lôi Trảm uy lực, Trần Phong chín đao liên tiếp bổ ra, vậy mà trực tiếp tất Dương Cảnh Thiên Hàn Băng chưởng cho chém nát.
Trần Phong cười vang nói: “Dương Cảnh Thiên, ngươi còn có cái gì bản sự? Từng cái xuất ra đi!”
Dương Cảnh Thiên trong mắt lóe lên một vòng che lấp chi sắc, ' Trần Phong khó chơi cùng thực lực cường hoành, càng tại dự liệu của hắn bên ngoài, hắn vốn cho rằng dùng Hàn Băng chưởng liền có thể giải quyết chiến đấu, nhưng là hiện tại xem ra hoàn toàn không có khả năng. Ánh mắt lộ ra một vòng kiên định. Tựa hồ hạ quyết định cái gì quyết tâm.
Hắn buồn bực không lên tiếng, một câu không nói, lại là Hàn Băng chưởng đánh ra, Trần Phong thì dùng Cuồng Lôi Trảm nghênh chiến.
Mà liền tại Hàn Băng chưởng bị Cuồng Lôi Trảm chém nát một nháy mắt, bỗng nhiên, từ Dương Cảnh Thiên trong tay áo vung ra một màu đỏ rực viên đạn, chính chính đánh trúng Trần Phong.
Trần Phong bất ngờ không đề phòng, căn bản là không có cách ngăn cản, viên đạn đánh trúng Trần Phong một nháy mắt, đám người bên tai cũng nghe được oanh một tiếng tiếng vang, sau đó liền cảm giác liệt diễm cửa hàng, lúc đầu chung quanh vẫn là rét lạnh như đông, lập tức lại trở nên nóng bức như hạ, không ít người cái trán đã trôi mồ hôi.
Nguyên lai ngay tại viên đạn đánh trúng Trần Phong trong nháy mắt đó, viên đạn bên trong bạo phát đi ra cực kỳ kịch liệt hỏa diễm, một nháy mắt liền đem Trần Phong quấn tại bên trong.
Một cái cự đại hỏa đoàn, xuất hiện trên Sinh Tử Đài.
Trên đài băng, đã toàn bộ hòa tan, liền liên hạ mặt băng tuyết cũng đang không ngừng tan rã, mặc dù cách rất xa, nhưng mọi người cũng là cảm thấy một trận nóng bức. Nhìn xem kia bốc lửa, trong mắt đều là toát ra vẻ kinh ngạc.
Thành Hoa Thanh, thoạt nhìn hoàn cảnh không kém thành thành Ngọc Thủy bao nhiêu. Hạ Ngôn đi trên đường, nhìn những người đi lại trên phố.
Thành Hoa Thanh cũng là một quận thành do thành Tử Diệp quản lý, cùng một cấp bậc với thành Ngọc Thủy.
Trải qua hỏi han đơn giản, Hạ Ngôn liền biết Đại sảnh Dong Binh thành Hoa Thanh đi thế nào. Đại sảnh Dong Binh thành Hoa Thanh, đồng dạng cùng ở khu vực trung ương thành thị
“Cùng không biết có thể đụng tới mấy người Bạch Hoa, Bạch Nhị hay không!” Trong lòng Hạ Ngôn cùng không chắc chắn.
Dù sao dong binh thường hay tiếp thu một ít nhiệm vụ đi ra ngoài thành thị, có khả năng thời gian dài không trở về. Dù là bọn người Bạch Hoa đều tiếp nhận một ít nhiệm vụ đơn giản, cũng chưa chắc vừa lúc hai ngày này liền trở lại.
Hạ Ngôn làm như bây giờ, cùng chi là thử thời vận thôi.
“Nếu đợi không được Bạch Hoa, ta cứ hỏi nhân viên công tác Đại sảnh Dong Binh xem có thể chút tin tức gì không. Thật sự không tìm được, vậy chỉ có thể đi thành Càn Khôn thôi. “
Hạ Ngôn vừa đi, trong lòng vừa nghĩ.
Một lúc sau, Hạ Ngôn đi tới quảng trường trung ương thành Hoa Thanh.
Thành Hoa Thanh còn nhỏ hơn thành Ngọc Thủy một ít. Nhìn trên phố thỉnh thoảng đi qua vài người tu luyện, cường giả thành Hoa Thanh này cũng rất ít.
Từ lúc vào thành đến giờ, Hạ Ngôn còn chưa thấy có cường giả Linh Sư xuất hiện.
Đại sảnh Dong Binh đồng dạng cùng không qua thu hút, tọa lạc ở hướng Tây Nam quảng trường, thoạt nhìn bề ngoài cũng có chút cổ xưa. Chẳng qua, lại không ít người tu luyện ra vào Đại sảnh Dong Binh.
Hạ Ngôn đi vào Đại sảnh Dong Binh, ánh mắt vừa chuyển, trong đại sảnh này cùng có mấy trăm dong binh.
Hạ Ngôn nhìn một vòng, cũng không thấy thân ảnh Bạch Hoa, Bạch Nhị. Kỳ thật, Hạ Ngôn cũng không ôm hy vọng vừa tới nơi này là có thể gặp bọn họ, vừa rồi tìm một vòng cùng chỉ là thử thời vận mà thôi.
Sau đó, Hạ Ngôn tìm một nơi gần cửa ngồi xuống.
Bởi vì phải nhìn những dong binh ra vào, cho nên Hạ Ngôn cũng không thể nhắm mắt dưỡng thần, càng không thể tu luyện ở nơi này.
Xung quanh một mảnh ầm ĩ, làm Hạ Ngôn không cách nào tĩnh tâm.
Tu luyện tâm pháp phải hết sức chăm chú, tập trung tâm thần, bằng không sẽ rất nguy hiểm. Ở địa phưong này, hiển nhiên không thích hợp tu luyện.
Trong đại sảnh, các dong binh tới đây tiếp nhận, giao tra nhiệm vụ, đa phần đều là dong binh sơ cấp mang huân chương lam sắc. Dong binh mang huân chương hoàng sắc, đều rất khó gặp.
Đại đa số dong binh cũng không hoàn toàn đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, dong binh như vậy cùng chỉ tiếp thu nhiệm vụ cấp thấp, kiếm chút kim tệ cùng điểm kinh nghiệm.
Giống như bọn người Bạch Hoa tiếp nhận nhiệm vụ bảo hộ con cháu gia tộc lịch làm trước kia, bốn người bọn họ cũng chỉ kiếm được hai mươi kim tệ. Hơn nữa, thời gian kéo dài tới một tháng.
“Nếu bọn người Bạch Hoa gặp ta, khẳng định còn muốn cho ta kim tệ. Lúc đó, kim tệ bọn họ kiếm được còn có một phần của ta mà. “
Khóe miệng Hạ Ngôn nhếch lên, lộ ta một tia tươi cười, sau đó lại lắc đầu.
Thời gian từ trưa chiều đến buổi tối, lại từ tối đến sáng sớm.
Hạ Ngôn vẫn không nhìn thấy mấy người Bạch Hoa. Tuy rằng buổi tối Đại sảnh Dong Binh không tiếp thu cùng đưa ra nhiệm vụ, thế nhưng dong binh có thể một mực ở lại trong đại sảnh.
Cho nên, Hạ Ngôn cả một đêm cùng không rời Đại sảnh Dong Binh.
Lấy trình độ cứng cỏi tinh thần của Hạ Ngôn hiện tại, mấy ngày không ngủ cũng không ảnh hưởng nhiều. Sau khi sử dụng Đoán Thần Đan, độ cứng còi tinh thần của Hạ Ngôn càng nâng cao không ít.
Mấy bản bí điển Thiên cấp ở Kinh Các Học Viện Tử Diệp lúc trước bị Hạ Ngôn mạnh mẽ ghi nhớ xuống, cũng đều bị Hạ Ngôn hoàn toàn dung hợp vào Linh La kiếm. Linh La kiếm hiện tại, có thể so sánh với bí điển Thiên cấp thượng thừa.
Từ sáng sớm đến trưa, buổi trưa lại đến tối.
Ngay cả dùng bữa, Hạ Ngôn cũng ở ngay tại Đại sảnh Dong Binh, cũng không rời một bước. Trong Đại sảnh Dong Binh không chỉ cung cấp các loại đồ uống, rượu, còn cung cấp thức ăn. Đương nhiên, đều cần tiền mua.
“Xem ra hôm nay qua rồi, ngày mai nếu không gặp bọn họ, phải đi. “ Trong lòng Hạ Ngôn suy nghĩ, nhìn sắc trời bên ngoài dần lờ mờ.
-Này!
Lúc này, một gã nhân viên công tác Đại sảnh Dong Binh đi tới, biểu tình nghiêm túc đi về phía Hạ Ngôn kêu lên.
Thoạt nhìn, thái độ thật không thân thiết gì.
Hạ Ngôn quay đầu lại, có chút nghi hoặc. Nhân viên công tác này gọi mình có chuyện gì? Hạ Ngôn nhìn lại thân người mình, từ trên xuống dưới dường như cùng không có gì không đúng.
Trong tay cầm Thần Hi kiếm, phía sau là một túi đồ bình thường.
– Chính là kêu ngươi đó, ngươi có thân phận dong binh sao? Nhân viên công tác liếc nhìn Hạ Ngôn, lời nói khinh thường:
– Ta nhìn chằm chằm ngươi cả ngày rồi. Hình như hôm qua ngươi cùng ở nơi này phải không?
– Nếu ngươi không phải dong binh, sẽ không được dừng ở nơi này, ở đây không phải là tửu lâu miễn phí.
Nhân viên công tác bộ dạng khinh miệt nhìn Hạ Ngôn.
Hiển nhiên hắn coi Hạ Ngôn là dân lưu lãng nghèo túng.
– Ta là dong binh!
Hạ Ngôn sửng sốt một chút, liền nói với nhân viên công tác. -Hả? Dong binh?
Nhân viên công tác trừng mắt, sau đó cười nói:
– Ngươi là dong binh, vậy huân chương dong binh của ngươi đâu? Dong binh tới Đại sảnh Dong Binh, chẳng lẽ không mang huân chương của mình?
– Tiểu tử, ngươi còn dám gạt ta! Nhân viên công tác lớn tiếng nói.
Không ít dong binh gần đó, đều chuyển ánh mắt xem náo nhiệt sang.
Hạ Ngôn lắc đầu cười khổ, sờ sờ trong vạt áo. Hiện tại trên người hắn không ít thứ lệnh bài huân chương tượng trưng thân phận, những thứ này đều treo ở vạt áo trong ngực, bởi vì thường xuyên phải dùng tới.
Kim Long Lệnh, huân chương dong binh, chứng nhận học viên đặc thù.
Hạ Ngôn sờ một hồi, không trực tiếp lấy huân chương dong binh ra, liền trực tiếp lấy một xắp đồ vật dậy ra ngoài.
Mười tấm kim phiếu hơi lộ liễu một chút, Hạ Ngôn liền bỏ trở vào. Nhiều kim tệ như vậy, có khả năng sẽ khiến nhiều người đỏ mắt, nói không chừng sẽ trêu chọc phiền phức.
Tuy rằng Hạ Ngôn không sợ phiền phức, tuy nhiên nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cất kim phiếu trở lại, những thứ còn lại liền ở trong tay Hạ Ngôn.
Kim Long Lệnh, chứng nhận học viên.
“Đây rồi!”
Hạ Ngôn thấy một cái huân chương dong binh hoàng sắc, trên mặt khẽ hiện vẻ vui mừng, sau đó lấy ra đeo lên ngực.
Huân chương hoàng sắc ở nơi này cũng không nhiều. Có thể mang huân chương hoàng sắc, đều là một ít dong binh tuổi tác khá lớn, hơn nữa ít nhất có thực lực Hậu Thiên đỉnh, làm rất nhiều nhiệm vụ tam cấp mới có thể tăng lên dong binh tứ cấp.
Nếu là dong binh ngũ cấp, vậy 99% là cường giả Linh Sư, thậm chí còn là Đại Linh Sư càng hùng mạnh hơn.
– Dong binh tứ cấp?
Nhân viên công tác kia thấy Hạ Ngôn lấy ra huân chương hoàng sắc, miệng liền há to, kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn thì thào nói. Dong binh xung quanh lúc này nhìn Hạ Ngôn cũng lộ vẻ kính nể.
Dong binh tứ cấp, đó là tượng trưng của thực lực. Tuy rằng thoạt nhìn tuổi Hạ Ngôn không lớn, thế nhưng cũng làm cho người ta sinh ra kính nể từ đáy lòng. Người bình thường, cũng không khỏi cách Hạ Ngôn xa một chút.
– Bây giờ còn có vấn đề gì sao?
Hạ Ngôn nhìn nhân viên công tác kia, mắt lạnh nói.
– Không. Không có! Ngài. Mời ngài nghỉ ngơi!
Nhân viên công tác kia vội vã thối lui một bên, tuy nhiên vẫn thường lén quay đầu nhìn Hạ Ngôn, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Từ sau khi nhân viên công tác kia quấy rồi, liền không thấy ai tới gần Hạ Ngôn nữa. Một cái huân chương hoàng sắc, làm phần lớn dong binh vừa nhìn thấy liền cả người cứng ngắc, sau đó lặng yên bỏ đi.
Thẳng đến buổi chiều, Hạ Ngôn mới đứng lên, đi tới quầy tiếp khách.
Một nhân viên công tác nữ tính bên trong, cung kính vấn an Hạ Ngôn. Đối với dong binh huân chương hoàng sắc, thái độ nhân viên công tác sẽ khác biệt.
– Tiên sinh! Xin hỏi ngài cần tiếp nhận nhiệm vụ dong binh sao?
Nói rồi, nàng lấy ra một quyển sách, bên trên đều là các nhiệm vụ đủ loại khó đẳng cấp. Hạ Ngôn tùy ý nhìn lướt qua, lắc đầu.
Hắn tới nơi này, không phải để tiếp nhận nhiệm vụ.
Hạ Ngôn lắc đầu, nhân viên công tác nữ tính kia liền lộ ra thần tình mê hoặc, trong lòng thầm nghĩ:
“Dong binh tứ cấp, đến đây không phải tiếp nhận nhiệm vụ, vậy thì. “
Ở Đại sảnh Dong Binh quận thành xuất hiện dong binh tứ cấp, xác thực rất thu hút ánh mắt người khác.
– Ta muốn hỏi tư liệu vài dong binh ở thành Hoa Thanh này. Hạ Ngôn càu mày một chút, trầm ngâm nói.
– Tư liệu?
Đối phương cũng nhíu hàng mi liễu, sau đó đột nhiên mỉm cười:
– Tiên sinh! Ngài cần đi nơi đăng ký tra xét là được.
Nơi đăng ký, chính là nơi ghi chép tin tức cá nhân đẳng cấp dong binh.
– Nếu dong binh ngài cần tra xét đăng ký ở thành Hoa Thanh chúng ta, như vậy có thể tìm được tư liệu của hắn.
Nữ nhân viên công tác kia nói thêm, trên mặt vẫn bảo trì nụ cười nhiệt tình.
– Ồ! Cám ơn!
Hạ Ngôn cũng khách khí mỉm cười nói.
Nơi đăng ký, không sai. Lần đầu tiên Hạ Ngôn theo Lý Nguyên Xuân đăng ký ở Đại sảnh Dong Binh thành Tử Diệp, chính là đi nơi đăng ký. Lần đó, hắn cũng không khảo hạch gì, liền trực tiếp trở thành một gã dong binh.
Nơi đăng ký, ở tận trong cùng đại sảnh! Nơi đó có một căn phòng, cùng là chỗ đăng ký dong binh.
Lúc Hạ Ngôn nói chuyện với nữ nhân viên công tác kia, tên nam nhân viên công tác hỏi Hạ Ngôn có phải là dong binh không, cũng dựng thẳng tai nghe ngóng. Lúc này, hắn vội vàng tới chào, trên mặt tươi cười khiêm cung dẫn đường cho Hạ Ngôn. Hạ Ngôn gật đầu, cũng không cự tuyệt
Nơi đăng ký, bởi vì Hạ Ngôn có thân phận dong binh tứ cấp, nhân viên quản lý cùng mở cửa sau cho Hạ Ngôn. Sau khi tra xét một chồng tư liệu, hao tròn một canh giờ, rốt cuộc Hạ Ngôn tra được tư liệu bốn người Bạch Hoa, Bạch Nhị, Trương Long cùng Triệu Mạnh. Bốn người này là ở một nơi nhà nghèo ở thành Tây, thành thị nào cùng đều có một ít khu cũ nát.
Tìm được địa chỉ bốn người, Hạ Ngôn tự nhiên phải đi xem, mặc kệ bốn người bọn họ có ở thành Hoa Thanh hay không.
– Tiên sinh! Ta rất quen thuộc thành Hoa Thanh, không bằng để ta dẫn ngài đi? Nhân viên công tác dẫn Hạ Ngôn tới chỗ đăng ký, vội vàng tỏ vẻ trợ giúp Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhìn hắn một chút, nhân viên công tác này khoảng hơn ba mươi tuổi, thực lực rất yếu, có lẽ đả thông bốn năm mươi đường kinh mạch, thậm chí càng thấp hơn.
– Vậy cảm ơn nhiều! Hạ Ngôn cười nói.
Nếu có người dẫn đường, vậy tự nhiên rất tốt. Nhân viên công tác này thật nhiệt tình, lát nữa tới nơi liền cho hắn một hai kim tệ phí cực khổ.
Trong lòng Hạ Ngôn nghĩ!
Đối với Hạ Ngôn mà nói, một hai kim tệ thật không tính là gì. Chẳng qua người ra tay một lần là một hai kim tệ, ở quận thành này thật không thấy nhiều. Ví như nhân viên công tác này, thù lao mỗi tháng hắn ở Đại sảnh Dong Binh cũng chỉ là hơn hai kim tệ mà thôi. Nhưng mà ở đây rất an toàn, không có nguy hiểm sinh mệnh.
Sắc trời âm trầm, mây đen kéo tới dày đặc, áp lực trước cơn bão bao phủ thế gian.
Anjoye đứng ở ban công tầng hai, mặt không cảm xúc nhìn bầu trời, suy nghĩ đến chuyện từ rất lâu rồi.
Đó là anh ta của hai mươi năm trước.
“Mẹ ơi, con không muốn học chơi cờ, con muốn học vẽ cơ…”
“Mẹ ơi, anh hai giỏi lắm, con không tranh được đâu…”
“Mẹ ơi, anh hai mới là người thừa kế của LN mà, sao con phải giành với anh ấy?”
…
“Mày đúng là đồ bỏ đi! Cha mày vô dụng, đến mày cũng vô dụng nốt. Quyền thừa kế cũng giành không được, sao mày còn không chết đi hả? Chuyện tao hối hận nhất chính là gả cho cha mày, sinh ra cái đồ vô dụng như mày! Mày mà không giành được quyền thừa kế thì đừng gọi tao là mẹ nữa!”
Tiếng phụ nữ rít gào phẫn nộ giờ này như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Có một số chuyện, không phải anh ta có thể lựa chọn.
Hai mươi năm trước anh ta bị ép đi lên con đường đó, về sau lại là chính anh ta tự nguyện đi tiếp.
Con đường này từng bước từng bước đều có máu và nước mắt của chính mình, anh ta biết, trận tranh đua này không chết không ngừng được.
– Dạ Đình Sâm..
Anh ta khẽ thì thào cái tên này.
Nó tựa như ma chú, từ khi sinh ra đã quanh quẩn bên anh ta, đây chính là vận mệnh của Anjoye Dạ.
Đột nhiên một tia chớp lóe lên trên nền trời đen thẫm, làm sáng rực cả không trung, theo sau đó là tiếng sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc, rồi mưa không ngừng rơi.
Anjoye lùi lại một bước để tránh bị mưa hắt.
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân vội vàng.
– Thiếu gia… thiếu gia…
Là tiếng của quản gia.
Anjoye quay người lại, thấy quản gia đang hớt hải chạy đến, gặp mình lập tức run giọng thưa:
– Thiếu gia, không hay rồi, đại thiếu gia đến.
Dạ Đình Sâm đến sao…
Sắc mặt Anjoye rất khó nhìn ra cảm xúc, khóe môi hơi nhếch lên, anh ta chậm rãi lại gần quản gia.
Nhìn Anjoye đang tiến lại gần mình quản gia như thấy ác ma đang tới vậy, sắc mặt càng lúc càng trắng, muốn lùi về sau nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể đứng im một chỗ, hai chân run cầm cập.
Anjoye cười khanh khách, tiếng cười hoàn toàn vô tội:
Quản gia gật đầu như giã tỏi, nghe đến tên đại thiếu gia ông ta cũng đã sợ muốn chết.
– Hừ!
Anjoye hừ lạnh, khóe miệng vẫn giữ nụ cười tươi rói, giống như đang kể chuyện cười nhưng lời nói ra lại khiến người nghe lạnh cả sống lưng:
– Đáng sợ bằng tôi không?
Nghe thấy câu hỏi của Anjoye trong lòng quản gia thầm nhảy dựng lên.
Ông ta giờ mới thấy mình đã ngu xuẩn thế nào, trước mặt thiếu gia nhà mình lại nói đại thiếu gia đáng sợ, thế chẳng phải không coi thiếu gia vào đâu hay sao!
Cậu ấy ghét nhất là người khác nhắc tới đại thiếu gia, mỗi lần như thế hậu quả đều cực kỳ nghiêm trọng.
Quản gia vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt khát máu của Anjoye đang nhìn mình chằm chằm.
– Thiếu gia…
Quản gia sợ tới mức hồn cũng lìa khỏi xác, cả người không ngừng run rẩy.
Nụ cười của Anjoye vẫn không hề thay đổi nhưng cánh tay đột nhiên lại dùng sức kéo quản gia từ trong phòng lao thẳng ra ngoài trời mưa, lôi ông ta đến bên ban công tầng hai. Quản gia bị đẩy ngã vào lan can, nửa người đều lộ ra ngoài ban công hứng mưa.
Nửa lưng nhoài ra ngoài lan can lạnh băng, quản gia không có điểm tựa, cả người chỉ dựa vào cánh tay Anjoye đang kéo tay áo ông ta mới không ngã xuống.
– Thiếu gia… Thiếu gia tha mạng… Xin cậu tha cho tôi… Tôi còn có con nhỏ…
Giữa cơn mưa, tiếng cầu xin của quản gia nhỏ đến mức khó lòng nghe lọt.
Dù chỉ là ban công tầng hai nhưng nếu ngã xuống dù không chết chắc chắn cũng khó tránh khỏi tàn tật!
Anjoye nở một nụ cười rạng rỡ, thản nhiên bảo:
– Yên tâm, tôi sẽ thay ông nuôi nó thật tốt.
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng.
Ánh mắt Anjoye lạnh hơn, cánh tay bất ngờ thả lỏng.
Quản gia trợn trừng mắt, cứ thế rơi từ ban công tầng hai xuống.
Anjoye nghe tiếng kêu thảm thiết lúc ngã xuống của ông ta mà không hề có cảm xúc gì, trái lại còn nhàn nhã vỗ vỗ tay, lau đi ít nước mưa vừa dính phải vừa rồi xong ung dung xoay người lại.
– Anh hai, anh nói xem giờ mới vào hè sao thời tiết lại hay thay đổi thế chứ, hai tiếng trước trời còn đang trong vắt mà giờ đã mưa tầm tã được ngay rồi. Anh nói thử xem, thế này có phải thể hiện là sắp có chuyện gì xấu không nhỉ?
Anjoye ngước mắt, tươi cười nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn giết người của Dạ Đình Sâm, ý cười không hề biến mất, như thể anh ta đã chờ đợi ở đây rất lâu rồi.
Dù đến lúc này rồi nhưng Dạ Đình Sâm vẫn lãnh tình như cũ, đây là điểm anh ta mãi mãi đều thua kém.
Rõ ràng cả hai tiếp thu cùng một phương pháp giáo dục, trải qua thơ ấu cũng tương tự nhau nhưng anh ta không thể có được quyết đoán như hắn.
Tới tận giờ anh ta vẫn không rõ người xuất sắc như Dạ Đình Sâm vì sao lại có tính cách lạnh lùng thế, mà cũng không cần phải biết nữa rồi.
Anh ta chỉ cần thắng là được!
– Anh hai, anh còn nhớ hồi nhỏ ông nội đưa chúng ta đến đấu trường La Mã không? Vì ông nội hào hứng quá mà còn vứt anh em mình vào trong đấu trường nữa, hồi đó em bị dọa cho phát khóc luôn, giờ nhớ lại đúng là hoài niệm mà.
Dạ Đình Sâm không đáp lời, thế nhưng chính Anjoye lại chủ động tiến lên, tay kéo carvat, khóe môi nở nụ cười tàn nhẫn, lao nhanh về phía hắn.
Dạ Đình Sâm vẫn một mực im lặng, chỉ nhìn Anjoye thôi mà đã có cảm giác vương giả đang nhìn một con kiến nhỏ bé giống nhau, quanh thân hắn tỏa ra khí thế khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Bước chân Anjoye càng lúc càng nhanh, lúc gần đến gần Dạ Đình Sâm gần như là chạy tới, anh ta không hề do dự, giơ nắm đấm thẳng vào mặt hắn.
Nhưng một đấm này lại không trúng đích.
Dạ Đình Sâm nhẹ nhàng nghiêng người, nhưng hắn cũng không định tha cho Anjoye, tay hắn siết chặt lại, lúc Anjoye thu nắm đấm về lập tức đánh trúng bụng đối phương.
Anjoye bị đau, sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta ôm bụng rên lên một tiếng, cả người không có điểm tựa, bị đánh văng ra một đoạn.
Động tác của Dạ Đình Sâm rất nhanh, sức mạnh kinh người, như sư tử mới bị đánh thức giờ phút này đang phẫn nộ gầm rú.
Hắn nổi giận!
Từ nhỏ Anjoye đã không được khỏe mạnh, võ thuật học cũng không bằng Dạ Đình Sâm, nhưng anh ta tự biết mình, nếu chiếm được tiên cơ sẽ không thua đến mức khó coi như vậy.
Chỉ là, lần này anh ta tính toán sai lầm.
Động vào vảy ngược của Dạ Đình Sâm nên mới khiến hắn bạo phát như vậy.
Anjoye ôm bụng rên rỉ, còn chưa kịp mắng chửi người đã thấy hắn lao đến, nắm tay cứng như thép không ngừng đập xuống người mình.
Anh ta bị đánh đến mức không chống trả được, lăn lộn tìm chỗ trốn nhưng không kịp, đành cắn răng chịu đòn, mùi máu chậm rãi lan tràn trong không khí.
Dạ Đình Sâm đánh đến mức mắt vằn đỏ lên, Anjoye quờ quạng sau lưng, âm thầm rút ra một lưỡi dao ngắn.