Những suy nghĩ này lướt nhanh trong đầu Đỗ Hồng Tuyết khiến cô ta quên đáp lời Dạ Đình Sâm.
Hắn nhíu mày, nghĩ đến Nhạc Yên Nhi còn đang chờ mình bên dưới, hắn không còn kiên nhẫn nữa.
Dạ Đình Sâm giục:
– Cô Đỗ? Đỗ Hồng Tuyết như bừng tỉnh, sự khó chịu trong mắt hắn khiến cô ta sợ hãi, lúc này mới đáp:
– Tôi…
Hôm nay tôi mua đồ ở quảng trường Thời Đại rồi tình cờ gặp Yên Nhi, vì lần trước cô ấy giúp tôi nên chúng tôi đi ăn cơm cùng nhau, lại đúng ngày cô ấy tự lái xe tới nên tiễn tôi tới quán bar.
Nhưng vì tôi chưa bao giờ tới đây, cảm thấy khá sợ nên nhờ Yên Nhi đi cùng…
Giọng nói cô ta run run, rất đáng thương.
Nhưng Dạ Đình Sâm chẳng có lòng dạ nào thương cảm cô ta, thậm chí còn liên tục chất vấn:
– Trước khi đến đây, cô có biết mình sẽ gặp Hùng Thái Ninh không? Tim Đỗ Hồng Tuyết ngừng một nhịp, không dám tùy tiện trả lời câu hỏi này.
Dạ Đình Sâm hỏi mình có biết sẽ gặp ai không, thế nhưng ẩn ý bên trong chính là mình có lường được sẽ có khả năng xảy ra chuyện này không, ví dụ như những ý nghĩ và thủ đoạn bẩn thỉu của Hùng Thái Ninh chẳng hạn.
Dù người đại diện không nói rõ nhưng để một diễn viên nữ một thân một mình tới gặp nhà đầu tư như vậy, làm sao cô ta có thể không biết gì, chẳng qua cô ta chỉ ôm hy vọng gặp may thôi.
Nhưng những lời này cô ta chắc chắn sẽ không nói với Dạ Đình Sâm, trong lòng cô ta ôm những ảo tưởng phi thực tế với hắn, nên chắc chắn sẽ không chủ động phá hoại hình tượng của mình.
Đỗ Hồng Tuyết bày ra vẻ sợ hãi, lắc đầu:
– Tôi không biết, người đại diện chỉ bảo tôi đi gặp nhà đầu tư, tôi tới trước rồi người đại diện sẽ tới sau, chẳng ngờ gặp phải chuyện này.
Tôi vốn nghĩ gặp nhà đầu tư là một cơ hội tốt, có lẽ cũng có chỗ tốt với Yên Nhi, vậy nên mới gọi cô ấy đi cùng.
Chỉ mấy câu đã phủ nhận hoàn toàn lỗi của bản thân.
Dạ Đình Sâm nheo mắt, ý ngờ vực hiện lên trong mắt, hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.
Ý cô ta là mọi thứ đều là chuyện ngoài ý muốn, bản thân cô ta không biết gì cả? Nếu Dạ Đình Sâm ngây thơ dễ lừa gạt vậy thì hắn không thể có được địa vị bây giờ.
Thế nhưng nhìn khuôn mặt giống một người tới tám, chín phần, hắn không đành lòng dồn cô ta vào đường cùng.
– Tôi sẽ cho người đưa cô về, cô nghỉ ngơi đi.
Lạnh nhạt nói xong câu đó, hắn quay người đi.
Đỗ Hồng Tuyết ngồi dậy, hỏi:
– Anh Dạ, có thể để lại phương thức liên hệ của anh được không? Hắn nhíu mày:
– Không cần, có gì cứ liên hệ với thư ký của tôi là được.
Nói xong, hắn không nhìn Đỗ Hồng Tuyết thêm nữa mà đi thẳng.
Địa vị của cô ta chưa đến mức phải để Trần Lạc tự đưa về, vậy nên cậu dặn dò hai vệ sĩ sau lưng để họ hộ tống cô ta an toàn về nhà, sau đó vội đi theo Dạ Đình Sâm.
Đỗ Hồng Tuyết nhìn bóng lưng Dạ Đình Sâm, không cam lòng cắn môi.
Vì sao hắn cho Nhạc Yên Nhi số điện thoại mà lại không chịu cho mình? Họ có quan hệ gì chứ? Nhất định mình phải tìm hiểu cho ra lẽ! Dạ Đình Sâm bước nhanh về phía xe, khi hắn mở cửa Nhạc Yên Nhi liền co rụt người lại, có vẻ như cô bị giật mình.
Thấy người tới là Dạ Đình Sâm, cô mới thả lỏng, yếu ớt nhào vào lòng hắn.
Cô thực sự sợ, cô chưa bao giờ cảm thấy quyến luyến lồng ngực của hắn như lúc này.
Thân thể mềm mại của Nhạc Yên Nhi tựa trong lòng Dạ Đình Sâm, cô được hắn ôm chặt, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, lúc này mới thấy bình tâm lại.
Dạ Đình Sâm cúi đầu, nhìn gương mặt đỏ hồng vì bị ép rượu khi nãy, hắn nhíu mày, nghiêm khắc nói:
– Sau này không cho tới những nơi như vậy nữa! Yêu cầu này có vẻ rất gia trưởng, thế nhưng Nhạc Yên Nhi có tật giật mình, cô ngoan ngoãn hiếm thấy, đáp:
– Được…
Em biết rồi.
Chẳng biết vì sao, Nhạc Yên Nhi cảm thấy nóng một cách kỳ lạ, hay là vì uống rượu? Nhưng tửu lượng của cô không kém đến thế.
Trần Lạc đang lái xe, đúng lúc này nhìn vào gương chiếu hậu thấy sắc mặt cô liền hỏi:
– Phu nhân nóng lắm à? Có cần tôi hạ nhiệt độ xuống không? Khi nãy ở trong quán bar mờ tối nên không thấy rõ, bây giờ nhìn dưới ánh đèn xe, khuôn mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng đến bất thường, trên trán còn toát một lớp mồ hôi mỏng, có vẻ rất nóng.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì cảm thấy không ổn.
Cô biết lạ ở đâu rồi.
Cảm giác khô nóng này vô cùng giống cái lần cô bị chuốc thuốc! Đây tuyệt đối không phải phản ứng bình thường sau khi uống rượu.
Cô nhớ tới lúc chai rượu kia bị cầm vào, nó không được đậy nắp, lập tức có cảm giác bất an.
Tám, chín phần mười là mình bị tên dê già Hùng Thái Ninh bỏ thuốc rồi! Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Dạ Đình Sâm.
Thế nhưng ngay khi rời khỏi vòng ôm của hắn, cô lập tức cảm thấy trống rỗng, thậm chí còn thấy ngứa ngáy.
Dù khó chịu nhưng còn hơn là không khống chế nổi bản thân, cô cắn môi, dịch xa khỏi hắn, ngồi sang một bên.
Khoảng cách lập tức bị kéo giãn.
Dạ Đình Sâm thấy vậy thì nhíu mày, hắn nghĩ lại xem khi nãy mình có nói quá lời không mà khiến cô cáu kỉnh như vậy.
Nhưng hắn cũng đang nhịn cơn giận, vì thấy cô sợ hãi nên hắn không hề trút giận ra ngoài.
Nhưng cô thì sao, chạy đến nơi nguy hiểm như vậy mà còn cáu kỉnh! Thái độ quá tệ! Vậy nên hắn lạnh mặt:
– Em đang giận tôi đấy à? Chẳng ngờ hành động của mình lại gây hiểu lầm như vậy, cô ngẩng đầu, nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn, cô lập tức khựng lại rồi vội cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Trời ơi, làm sao chỉ nhìn thôi đã thấy không chịu nổi thế này! Nhạc Yên Nhi cúi thấp đầu, ủ rũ nói:
– Không phải…
Em biết sai rồi, cũng nhận thức được sai lầm của mình, em thấy em phải tự kiểm điểm bản thân…
Bây giờ em đang…
đang úp mặt vào tường hối lỗi.
Giọng nói cô yếu ớt, còn run rẩy.
Dạ Đình Sâm thấy cô ủ rũ, hai bàn tay nhỏ xoắn lấy nhau rất bất an, cơn giận của hắn lập tức tan thành mây khói.
Lần đầu tiên hắn biết đến cảm giác không biết làm gì cho phải, rõ ràng là cô sai khiến bản thân gặp nguy hiểm, hắn chưa họp xong đã phải vội lao tới đây, nội tâm giày vò đến phát điên, thế nhưng thấy cô thì không nỡ mắng cũng chẳng nỡ đánh, ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ nói ra, thấy cô không vui còn muốn dỗ dành.
Đối mặt với Nhạc Yên Nhi, hắn chẳng biết phải làm gì cả.
Hắn thực sự nghi ngờ có phải chướng ngại tâm lý của mình đã khỏi nhưng lại bị bệnh khác không, nếu không đối xử tốt với Nhạc Yên Nhi, hắn sẽ thấy rất khó chịu.