Ông Cố nghe thấy Nhạc Yên Nhi gọi thì vô cùng thích thú:
– Ai da, cháu muốn bổ sung hết mấy tiếng gọi cháu thiếu mấy năm nay đấy à.
Con bé ngốc này, về sau sống tốt với Tiểu Dạ nhé, nó là một người tốt, ông tin tưởng nó.
Nếu không có việc gì thì đừng về đây, sống thật tốt cuộc sống của mình đi nhé.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy những lời này thì thấy trong lòng đau xót, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trước kia lúc nào ông cũng bảo cô năng về đây thăm ông, cứ qua mấy tháng là thể nào cũng nhắc cô.
Thế nhưng hôm nay khi nhìn thấy cô chịu ấm ức ông lại bảo cô đừng về nữa.
Về và không về này đều là sự quan tâm của ông nội đối với cô.
– Ông nội, ông đừng lo cho cháu, cháu cũng muốn được ở bên ông nhiều hơn mà.
Nhạc Yên Nhi nước mắt lưng tròng, thút thít nói.
Ông Cố lại vung tay lên:
– Cứ thế đi, không phải nói nhiều nữa.
Khi nào thấy nhớ ông sẽ đi thăm cháu.
Dạ Đình Sâm lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho ông Cố:
– Đây là địa chỉ nhà chúng cháu, nếu ông nhớ Yên Nhi thì lúc nào cũng có thể đến.
Ông Cố nhìn Dạ Đình Sâm với ánh mắt hài lòng, cất danh thiếp đi.
Ông kiên trì muốn tiễn họ ra cửa, Nhạc Yên Nhi không thể từ chối được, chỉ đành đỡ lấy cánh tay ông, dìu ông xuống dưới.
Cố Văn Sinh vẫn ngồi ở chỗ lúc nãy, nhìn thấy ba người đi xuống thì sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi nhưng ngại có Dạ Đình Sâm ở đây nên không dám nói gì.
Ông ta nhìn ra Dạ Đình Sâm rất yêu thương Nhạc Yên Nhi, nghĩ đến việc lúc nãy mình tát cô một cái thì trong lòng đã bắt đầu hối hận, ông ta bèn dùng ngữ khí nhẹ nhàng chủ động bắt chuyện với cô:
Nhạc Yên Nhi không muốn nghe mấy lời giả tạo của Cố Văn Sinh nên ngắt lời ông ta.
Cố Văn Sinh đành nuốt phần sau của câu nói xuống, vẻ mặt vô cùng lúng túng.
Ông ta nhìn sắc mặt của Dạ Đình Sâm nhưng lại phát hiện hắn không hề liếc mình lấy một cái.
Hắn kiêu căng lạnh lùng như vậy lại khiến Cố Văn Sinh yên tâm một chút.
Với thân phận của Dạ Đình Sâm, ông ta không thể lên mặt cha vợ trước mặt hắn được, ông ta cũng không có gan làm thế, chỉ cần Dạ Đình Sâm không vì chuyện của Nhạc Yên Nhi mà gây rắc rối cho ông ta là được rồi.
Không đặt ông ta ở trong mắt cũng được.
Lúc nãy khi Dạ Đình Sâm lên gác, ông ta đã dặn dò con gái mình phải bình tĩnh đúng mực.
Nhưng khi Cố Tâm Nguyệt thấy Dạ Đình Sâm sắp đi, tức giận trong lòng lại dâng lên, ném lời dặn dò của Cố Văn Sinh lên tận chín tầng mây, cô ta đứng bật dậy, chạy đến trước mặt Dạ Đình Sâm, kéo hắn lại.
– Dạ Đình Sâm, anh nhận nhầm người rồi! Người anh nên lấy là tôi chứ không phải là con khốn này, cô ta lừa anh đấy! Nghe thế, Nhạc Yên Nhi đang dìu ông Cố đi đằng trước cũng không nhịn được mà dừng bước.
Trong lòng cô run lên, cô muốn biết rốt cuộc Dạ Đình Sâm sẽ đối mặt với Cố Tâm Nguyệt, cô gái vốn là vị hôn thê của hắn như thế nào.
Dáng nguời Dạ Đình Sâm cao gầy, hắn cúi xuống, liếc bàn tay nắm lấy áo mình của Cố Tâm Nguyệt, nói ra lời lạnh lùng vô tình:
– Buông ra.
Hai tiếng đơn giản này khiến cho người ta lạnh lẽo, Cố Tâm Nguyệt gần như phản xạ có điều kiện buông tay ra, cô ta bị áp lực của hắn làm cho chấn động.
Nhưng không cam lòng để hạnh phúc của bản thân cứ thế rời xa.
Cô ta cố gắng lần cuối:
– Dạ Đình Sâm, người có hôn ước với anh là tôi, người mà anh nên lấy cũng là tôi, anh nhìn tôi thật kỹ đi, tôi có điểm nào không bằng cô ta đâu? Dạ Đình Sâm cuối cùng cũng ngước mắt lên, con ngươi giống như những lưỡi dao bằng băng xoáy thẳng vào mặt Cố Tâm Nguyệt.
– Cô nói người mà tôi nên lấy là cô? Cố Tâm Nguyệt gật đầu thật mạnh:
– Đúng thế, hai chúng ta mới là xứng đôi nhất, Nhạc Yên Nhi chỉ là một đứa con riêng… Môi Dạ Đình Sâm nhếch lên tạo thành một đường cong đầy trào phúng:
– Cô xứng à? Từng tiếng nặng nề đập vào tai Cố Tâm Nguyệt khiến cho cô ta ngây ra như phỗng.
Dạ Đình Sâm không liếc qua cô ta nữa, còn không buồn chào hỏi Cố Văn Sinh và bà Cố, cứ thế xoay người đi mất.
Nhạc Yên Nhi đang đứng ở cổng đợi hắn, hắn bước lên, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, kéo cô đi thẳng.
Ông Cố dõi theo hai người họ, trong mắt xẹt qua vẻ vui mừng.
Trên đường từ cổng ra đến gara, Nhạc Yên Nhi vẫn luôn nghĩ đến thái độ của Dạ Đình Sâm với Cố Tâm Nguyệt khi nãy, tim cô không nhịn được đập loạn.
Dạ Đình Sâm thật sự quá là man.
Bàn tay của hắn nắm chặt lấy tay cô, giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu cô:
– Em không tin tôi thế à? Nhạc Yên Nhi bị nói trúng tim đen thì hơi chột dạ.
Vừa rồi quả thật cô không quá tin tưởng Dạ Đình Sâm sẽ dứt khoát từ chối Cố Tâm Nguyệt.
Dù gì thì lúc đó Cố Văn Sinh vẫn còn ngồi bên cạnh.
Không ngờ Dạ Đình Sâm không chỉ từ chối mà còn không giữ chút thể diện nào cho cô ta.
Mặc dù có hơi xấu bụng nhưng quả thật trong lòng Nhạc Yên Nhi có cảm giác vô cùng thoải mái.
Cô lắp bắp nói:
– Không không, em chỉ muốn xem anh nói thế nào thôi mà.
Dạ Đình Sâm cũng không vặn hỏi thêm nữa, hắn chỉ giơ tay gõ lên trán Nhạc Yên Nhi một cái xem như trừng phạt.
Hai người lái chiếc Bugatti Veyron lúc nãy Dạ Đình Sâm lái qua đây, còn chiếc xe của Nhạc Yên Nhi thì Dạ Đình Sâm sẽ sai người lấy về sau, trên đường từ nhà xe ra đến cổng, Nhạc Yên Nhi thấy ông Cố vẫn đứng ở cửa, dùng ánh mắt hiền lành tiễn họ, trong đôi mắt đục ngầu loáng thoáng ánh lệ.
Dù biết ông không nhìn thấy nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn vẫy tay thật mạnh, chào tạm biệt với ông.
Ông đã tám mươi tuổi rồi, lưng ngày càng còng xuống, hai mắt ngày càng mờ đục, còn thường xuyên bị lẫn, hình ảnh ông đứng trước cửa mang đến cảm giác xa cách đau lòng.
Mũi của cô cay xè, suýt chút nữa là rơi lệ.
– Em cảm thấy mình rất bất hiếu.
Nhạc Yên Nhi lẩm bẩm.
Dạ Đình Sâm hiểu tâm trạng của cô, dịu giọng an ủi:
– Có lẽ bây giờ thứ mà ông nội muốn là em sống thật tốt cuộc sống của mình, đây cũng chính là cách em tận hiếu với ông.
– Em không được ở bên cạnh ông, mỗi lần trở về cũng đều vội vội vàng vàng, nhưng ông đối xử rất tốt với em, cho dù em không phải là cháu gái chân chính của nhà họ Cố, thậm chí em còn không thể mang họ Cố, nhưng ông còn đối xử với em tốt hơn cả Cố Tâm Nguyệt và Cố Nguyên Dương, ông lúc nào cũng thiên vị em hết.
Nghĩ đến sự chăm sóc của ông Cố với mình trong mười năm qua, Nhạc Yên Nhi không nhịn được mà rơi lệ.
Cô rất muốn được chăm sóc ông lúc tuổi già, tận hiếu với ông.
Nhưng đến tư cách này cô cũng chẳng có.
– Sức khỏe của ông nội giờ rất kém, bình thường ông đều không thể đứng dậy, lúc nào cũng phải ngồi xe lăn, hôm nay ông miễn cưỡng chống gậy đi lại đều là để bảo vệ em trước mặt mấy người kia… Một tay của Dạ Đình Sâm lái xe, một tay nắm lấy bàn tay của Nhạc Yên Nhi.
– Về sau, nếu như em muốn về thì tôi về cùng em, nếu như em không muốn về thì tôi sẽ đón ông đến biệt thự Hoàng Đình.
Giọng nói của Dạ Đình Sâm trịnh trọng mà nghiêm túc:
– Tất cả những tiếc nuối trước kia của em, tôi sẽ giúp em bù đắp lại.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy ấm áp, gật đầu một cái thật mạnh:
– Vâng