Vì việc của An Tri Ý làm kéo dài thời gian nên khi Nhạc Yên Nhi tới tòa nhà Ảnh Sơn thì đã mười giờ.
Diệp Hiểu Như đỗ xe dưới tầng hầm rồi để Nhạc Yên Nhi đi thang máy lên thẳng phòng thử vai.
Buổi thử vai đã bắt đầu rồi, hai người vừa vào đã thấy một đống người tụ lại quanh một khoảng trống rộng có bục cao ba mét, bên cạnh đó là trục treo dây cáp.
Vị trí cách bục không xa kê năm sáu chiếc ghế, có ba người đang ngồi bàn bạc điều gì đó.
Nhạc Yên Nhi nhìn qua thì thấy đạo diễn không tới, chỉ có phó đạo diễn, nhà sản xuất và biên kịch.
Xem ra vai nữ phụ này cũng không được coi trọng cho lắm.
Một diễn viên đang thử vai, trợ lý trường quay vừa đeo cáp cho cô vừa cúi đầu dặn dò gì đó, diễn viên nữ nọ gật đầu.
Diễn viên nữ kia quay lưng về phía Nhạc Yên Nhi nên cô không biết là ai, bèn hỏi một trợ lý đang đứng gần đó:
– Ai đang diễn thử thế? Trợ lý liếc mắt nhìn cô, thấy cô không phải cast vai quan trọng gì thì thái độ liền lạnh nhạt hẳn.
Cô ta nói với vẻ khó chịu:
– Diệp Giai Đồng.
Nói xong, dường như không muốn nhiều lời với cô cho lãng phí thời gian, cô ta chẳng buồn nhìn cô nữa mà quay người đi thẳng.
Người trong giới giải trí luôn đạp lên người thấp mà tâng bốc kẻ cao, Nhạc Yên Nhi cũng không để tâm cho lắm.
Cô nghĩ một chút, thấy chẳng có ấn tượng gì với cái tên Diệp Giai Đồng, phỏng chừng địa vị trong giới còn không bằng cô nữa, có thể là người mới vào nghề.
Chỉ tầm bảy tám phút thì Diệp Giai Đồng đã buộc xong dây cáp, phó đạo diễn giơ tay lên hô:
– 1, 2, 3….
Action! Phó đạo diễn vừa hô dứt lời thì Diệp Giai Đồng đã nhảy xuống.
– Hỏng! Hỏng! Hỏng! – Phó đạo diễn bực bội quát ầm lên:
– Diệp Giai Đồng! Cô là khúc gỗ à?! Cứ thế nhảy thẳng xuống là sao? Cô là nữ hiệp chứ có phải là cương thi đâu! Diệp Giai Đồng đỏ hoe mắt cầu xin phó đạo diễn một cách tội nghiệp:
– Đạo diễn Trương, xin ông cho tôi một cơ hội nữa đi, để tôi nhảy lần nữa, tôi nhất định sẽ làm tốt hơn mà.
– Nhảy nhảy nhảy, cô đi nhảy lầu luôn đi! Đổi người, đổi người! Phó đạo diễn ra lệnh một tiếng, trợ lý trường quay bên dưới bèn tháo cáp trên người Diệp Giai Đồng xuống.
Diệp Giai Đồng biết cơ hội hiếm có đã bị mình làm hỏng thì gục đầu xuống, nước mắt lăn dài.
Nhạc Yên Nhi thử tính một chút, Diệp Giai Đồng diễn thử chưa tới mười giây đã bị đào thải.
Trong giới này cô mà không nổi tiếng thì người khác sẽ chẳng coi cô ra cái thá gì.
Cô mím môi, thầm hạ quyết tâm nhất định phải được chọn.
Thấy một giám chế mình quen đi ngang qua, Nhạc Yên Nhi vội bước đến chào hỏi:
– Chị Trần, lâu rồi không gặp, xin lỗi vì em tới muộn.
Chị Trần đã làm việc trong giới này từ lâu nên không có thái độ bợ đỡ như những người khác, chỉ gật đầu với cô:
– Xin hỏi chị Trần em là người thứ mấy thử vai vậy? Chị Trần mở tài liệu trong tay ra xem rồi nói:
– Em số tám, sau khi Khương Tuệ Lâm diễn thử xong thì đến lượt em, cho em xem kịch bản trước này.
Nói đoạn, chị đưa cho cô hai tờ giấy.
Nhạc Yên Nhi cảm ơn chị rồi ngồi sang một bên đọc kịch bản.
Nội dung thử vai hôm nay là một cảnh đánh nhau không có gì phức tạp, chắc là do nhân vật này có quá nhiều cảnh đánh đấm, cho nên hôm nay chỉ cần khảo sát khả năng thăng bằng và phối hợp của cơ thể khi treo trên dây cáp thôi.
Nội dung cảnh diễn là nữ phụ ở trên cây nghe lén được thanh mai trúc mã lớn lên bên cạnh mình từ nhỏ chính là người hại chết cả nhà mình, cô bay vọt từ trên cây xuống rồi đánh nhau với nam phụ.
Hôm nay nam phụ không tới, chỉ có chỉ đạo võ thuật ở bên dưới diễn cùng với các cô.
Bục cao ba mét kia là cây mô phỏng.
Giữa đám người bỗng nổi lên tiếng ồn ào, rồi sau đó lập tức im lặng.
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc.
Có một người bước vào từ cửa lớn.
Người ấy mặc vest đen, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí chất người sống chớ đến gần.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, mọi người xung quanh bao gồm cả nhân viên công tác, trợ lý và người đại diện đều bàn luận xôn xao:
Dạ Đình Sâm hơi nhíu mày, ánh mắt lại càng lạnh hơn.
Khi Dạ Đình Sâm đến gần hơn mọi người đều nuốt hết những lời muốn nói rồi ngoan ngoãn im lặng như thể bị lây nhiễm bầu không khí lạnh băng quanh hắn.
Dạ Đình Sâm đi đến đâu thì mọi người lùi một bước đến đó, đám người đông đúc chia nhau tách ra hai phía, tạo thành một con đường chính giữa cho hắn đi.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người mới ngẩng đầu lên.
Thấy Dạ Đình Sâm, cô mở to hai mắt rồi sững sờ nhìn hắn bước tới.
Sao sao sao sao hắn hắn hắn hắn lại đến đây?! Không phải hắn đang đi công tác ở Hồng Kông à? Về lúc nào thế? Sao vừa về lại chạy tới chỗ thử vai làm gì vậy? Đừng nói là hắn đến tìm cô đó nha? Ý nghĩ này vừa nảy ra thì Nhạc Yên Nhi đã cúi gục đầu xuống rồi rụt cả hai vai lại, định chôn mình trong đám đông luôn cho xong.
Dựa theo tính cách của Dạ Đình Sâm thì chắc chắn là hắn lười chơi lá mặt lá trái với cô, vạn nhất quan hệ của họ mà lộ ra thì biết làm thế nào bây giờ? Chỗ này lắm người nhiều miệng, nếu tin tức mà đến tai mấy tạp chí lá cải thì cô còn làm việc trong cái giới này sao được? Chỉ là một cuộc hôn nhân giả kéo dài nửa năm mà thôi, cô không muốn đánh mất nghiệp diễn của mình vì nó đâu.
Sau đó cô lại nghĩ, nếu hắn muốn tìm cô thì sao không gọi trước cho cô? Chạy thẳng đến đây không phải chuyện Dạ Đình Sâm sẽ làm, chắc là hắn có việc gì nên mới đến, có lẽ sẽ đi rất sớm thôi.
Nhạc Yên Nhi lại lặng lẽ ngẩng lên liếc theo hướng đi của Dạ Đình Sâm.
Dạ Đình Sâm còn chưa đi tới giữa sân thì ba người nhóm đạo diễn đã đứng bật dậy.
Đặc biệt là phó đạo diễn.
Ban nãy gã vẫn còn nổi giận đùng đùng răn dạy Diệp Giai Đồng, thế mà chỉ trong chớp mắt đã cười tươi như thể đổi một khuôn mặt khác.
Ba người bọn họ bước ra rồi tiến lên mấy bước để nghênh đón Dạ Đình Sâm, thậm chí còn đưa cả hai tay ra bắt tay hắn, trông hết sức ân cần.
– Chào Dạ thiếu, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp.
Dạ Đình Sâm chỉ “Ừ”
một tiếng thản nhiên, không chào lại lấy một câu.
Phó đạo diễn lại không hề thấy thế là ngang ngược, gã chỉ cười lấy lòng hắn càng nhiệt tình hơn:
– Dạ thiếu là quý nhân bận rộn, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến Ảnh Sơn thế này? Hễ là người có chút khả năng ở thành phố A thì đều biết thân phận của Dạ Đình Sâm, nói hắn là đế vương ngầm của nơi này cũng không đủ.
Toàn bộ xí nghiệp của L.N đều thuộc đế quốc thương nghiệp của Dạ gia, mà Dạ Đình Sâm chính là người thừa kế Dạ gia đời này, hắn chỉ cần dậm chân một cái thôi cũng khiến cả thành phố A này phải rung chuyển.
Công ty Giải trí Hoàn Vũ là một chi nhánh nhỏ của L.N mà đã là công ty truyền thông số 1 số 2 trong nước.
Hoàn Vũ nắm trong tay hợp đồng với vô số ngôi sao hạng A, tiền đầu tư một năm lên đến hàng chục tỷ.
Trong giới giải trí này, ai có chút quan hệ với Hoàn Vũ thì giá trị con người cũng lên như diều gặp gió.
Dù bọn họ có thể vênh váo với một vài ngôi sao nhỏ, thế nhưng trước mặt những kẻ thuộc giới thượng lưu chân chính có tiền có quyền thực ra họ chẳng là cái thá gì.
Bình thường thậm chí họ còn không có tư cách tham dự những buổi tiệc rượu có mặt Dạ Đình Sâm nữa kìa.
Thế mà hôm nay Dạ Đình Sâm lại xuất hiện ở đây! Nếu không nắm chắc cơ hội này thì đúng là đồ ngu.
Phó đạo diễn đã sớm nghe nói tính Dạ Đình Sâm luôn lạnh lùng xa cách nhưng gã không hề để ý.
Người trong giới giải trí còn giỏi xu nịnh gấp mấy người thường, với thân phận của Dạ Đình Sâm thì hắn cao ngạo cũng là lẽ đương nhiên thôi.
+++++++++++++++