Nhạc Yên Nhi cố gắng không biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ nói một cách thản nhiên:
– Theo tôi biết thì hôm qua Bạch Nhược Mai và Lâm Đông Lục còn chưa đăng kí.
Bọn họ đi đăng kí vội vàng như vậy, có lẽ chính là nguyên nhân khiến Bạch Nhược Mai đồng ý ra mặt quay video này.
Cô biết Bạch Nhược Mai vẫn luôn muốn kết hôn với Lâm Đông Lục, chẳng qua Lâm Đông Lục không đồng ý mà thôi.
Lần này coi như Bạch Nhược Mai đã đạt được ước mơ rồi.
Danny đồng ý với cách giải thích này, xem như chuyện này đã được giải quyết thích đáng.
Anh liếc nhìn cánh tay của Nhạc Yên Nhi.
– Sao cô đi quay phim mà cứ đôi ba bữa bị thương một lần, người gì mà như tờ giấy thế? Nhạc Yên Nhi cười khổ:
một thời gian đi.
Trong tay tôi có mấy kịch bản không tệ lắm, để tôi đưa cho cô chọn lựa cho kĩ.
Oa, người đại diện chủ động cho cô nghỉ cơ đấy.
Nhạc Yên Nhi nhìn Danny, cảm động khôn xiết:
Dù tôi có thích con gái thì cũng không ưa cái loại như cô.
Cái tính kiêu ngạo đặc thù bóng mén của Danny lại phát tác rồi.
Hai người nói chuyện thêm một lúc thì đã tới giờ tan tầm.
Danny hỏi:
– Giờ cô về đoàn phim hay là về nhà? Về nhà? Nghe câu hỏi của Danny, bàn tay của Nhạc Yên Nhi bất giác run lên một cái.
Danny không biết cô đã chuyển nhà, còn tưởng rằng cô vẫn ở ngôi nhà kia cùng Dư San San.
Nơi có thể gọi là nhà của cô bây giờ hình như chỉ có mỗi biệt thự Hoàng Đình.
Tuy cô ở đó chưa lâu lắm, thế nhưng ngày nào cũng vô cùng vui vẻ.
Hơn nữa nó còn cho cô cảm giác thuộc về một nơi nào đó, cảm giác rất đỗi an toàn.
Nhưng bây giờ do đi vắng rồi, cô lấy danh nghĩa gì mà về nơi đó đây? Nhạc Yên Nhi suy nghĩ bao điều mà không thể nói cho Danny biết, đành phải nuốt hết vào lòng rồi mỉm cười nói:
– Tôi phải về đoàn phim, biết đâu có cảnh nào cần quay bổ sung thì sao.
Danny phẩy tay:
– Thế thì đi đi, đi đường cẩn thận nhé.
Diệp Hiểu Như ngồi bên ngoài chờ Nhạc Yên Nhi, thấy cô đi ra thì vội vàng đi theo.
Trên đường về, không khí quanh Nhạc Yên Nhi có vẻ trầm lắng.
Vốn dĩ tâm trạng Nhạc Yên Nhi phải rất tốt vì đã giải quyết xong chuyện, thế nhưng ban nãy Danny hỏi một câu làm cô nghĩ đến Dạ Đình Sâm, trong lòng lại bất giác không vui.
Đã bao nhiêu ngày nay rồi, thế mà cô không có chút tin tức gì về Dạ Đình Sâm cả.
Dù cô gọi cho quản gia Thẩm hay Trần Lạc, thì bọn họ đều đưa ra những lý do thoái thác qua loa có lệ, cho nên cô không gọi nữa.
Như là đang hờn dỗi, anh đã không nói cho tôi, vậy thì tôi sẽ không hỏi.
Thế nhưng nói trong lòng không hề lo lắng thì lại là nói dối.
Dạ Đình Sâm, rốt cuộc thì anh đang ở đâu? Xe đỗ ở cửa khách sạn, Nhạc Yên Nhi vừa mới bước xuống thì đã váng đầu hoa mắt, chân cẳng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
May mà có Diệp Hiểu Như nhanh tay đỡ được cô.
Diệp Hiểu Như chạm vào làn da trên cánh tay của Nhạc Yên Nhi thì hô lên thành tiếng:
– Yên Nhi, sao người em nóng thế này? Nóng à? Nhạc Yên Nhi hơi giật mình, Diệp Hiểu Như đã đưa tay sờ lên trán cô.
Khi mu bàn tay của Diệp Hiểu Như đặt lên trán mình, Nhạc Yên Nhi mới phát hiện ra nhiệt độ cơ thể mình cao hơn Diệp Hiểu Như một chút.
– Yên Nhi, em sốt rồi! Giọng điệu của Diệp Hiểu Như đầy vẻ khẳng định.
– Em hơi váng đầu.
Diệp Hiểu Như nói khẽ.
May mà dáng người của Nhạc Yên Nhi rất gầy nên Diệp Hiểu Như đỡ cô chẳng mất bao công sức.
Diệp Hiểu Như vòng tay cô qua cổ mình, rồi nửa ôm nửa dìu đưa cô về phòng.
Sau khi đỡ Nhạc Yên Nhi nằm lên giường, Diệp Hiểu Như lại vội vàng gọi cho khu nghỉ dưỡng xin họ cử bác sĩ tới.
Vì đã gần đến giờ tan tầm, lại thêm bác sĩ trực ban không phải là bác sĩ chủ trị cho Nhạc Yên Nhi trước kia, thế nên anh ta không thể kiểm tra chi tiết cho cô được.
Sau khi xem qua tình trạng của cô, anh ta kê một vài loại thuốc hạ nhiệt giảm sốt rồi dặn đợi đến ngày mai đi làm xem tình hình ra sao.
Diệp Hiểu Như nóng lòng như lửa đốt nhưng chẳng còn cách nào, chỉ đành tiễn bác sĩ ra về.
Nhạc Yên Nhi nằm trên giường, nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Hiểu Như lúc quay lại thì bị chọc cười:
– Chị nóng ruột thế làm gì, em ốm nhẹ thôi mà, mấy cái bệnh kiểu cảm sốt này ngủ một giấc là khỏe ngay thôi.
– Nhẹ đâu mà nhẹ! Trên người em còn có vết thương kia kìa.
Nếu mà là vết thương ở tay nhiễm trùng thì sao hả? Diệp Hiểu Như càng nói càng sốt ruột hơn:
cho.
Người em em biết mà, có khi là hai ngày nay em hơi mệt thôi, không sao đâu, em uống thuốc xong ngủ một giấc là được.
Tuy bị ngăn không cho gọi 120, thế nhưng Diệp Hiểu Như vẫn không yên lòng.
– Không gọi cấp cứu thì thôi, đêm nay chị ngủ ở đây vậy.
Nếu đến đêm mà em khó chịu thì phải gọi chị đấy.
– Trong phòng có mỗi một cái giường, chị ngủ cùng em thì em sợ lây cho chị mất, mà ngủ sofa rồi chị cũng ốm ra đấy thì em áy náy chết.
Chị đừng hành mình thế, yên tâm đi, em không sao.
Nhạc Yên Nhi tươi cười an ủi cô.
– Nhưng mà… Diệp Hiểu Như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Nhạc Yên Nhi ngắt lời:
– Thế này đi, chị nói tình trạng của em cho đạo diễn Lộ một tiếng, bảo sáng mai cố gắng đừng xếp cảnh cho em.
Nhạc Yên Nhi giao việc cho Diệp Hiểu Như thực ra là vì không muốn cô ở đây chăm sóc cho cô ấy, làm sao Diệp Hiểu Như có thể không hiểu được? Cô đành nói với vẻ miễn cưỡng:
– Thôi được rồi, chị đi trước vậy, em chăm sóc mình cho tốt, nếu có bất cứ vấn đề gì thì phải gọi ngay cho chị, đêm nay chị không tắt máy đâu.
– Vâng vâng vâng, chị yên tâm đi Diệp đại tiểu thư.
Tiễn Diệp Hiểu Như đi rồi, Nhạc Yên Nhi uống thuốc bác sĩ kê cho, đầu óc dần dần mê đi, mí mắt cũng ngày càng nặng.
Cô biết trong các loại thuốc hạ sốt đều có thành phần an thần, thế nên không gắng gượng chống đỡ mà đắp chăn vào rồi mặc cho mình thiếp đi.
Nhạc Yên Nhi mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy Dạ Đình Sâm đã lâu không gặp.
Dạ Đình Sâm trong giấc mộng của cô vẫn thế, vẫn lạnh lùng, tẻ nhạt, vẫn khí thế bức người, vẫn nhìn cô thờ ơ bằng đôi mắt phượng đen như hắc ngọc.
Nhạc Yên Nhi kích động đứng thẳng dậy:
– Dạ Đình Sâm, bao nhiêu ngày nay anh đã đi đâu? Giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh đến mức không hề có chút tình cảm:
– Tôi đi đâu thì liên quan gì đến cô? Nhạc Yên Nhi hơi khựng lại một chút, nét hưng phấn trên mặt cũng tan dần đi:
– Tôi… tôi là vợ anh mà.
Dạ Đình Sâm nhếch đôi môi mỏng, như thể vừa nghe thấy chuyện gì rất nực cười:
– Nhạc Yên Nhi, hết nửa năm rồi, hợp đồng của chúng ta đã kết thúc, cô vẫn còn nghĩ cô là vợ của tôi sao? Cái gì? Nửa năm rồi? Dạ Đình Sâm biến mất lâu như thế rồi ư? Nhạc Yên Nhi đứng đờ ra mà nhìn Dạ Đình Sâm với vẻ không dám tin tưởng.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn cô như nhìn một người xa lạ, và lời hắn nói ra cũng lạnh tựa mũi dao:
– Nhạc Yên Nhi, chúng ta nên li hôn rồi.