Nhạc Yên Nhi thấy ánh mắt của Lâm Đông Lục, cô thầm cảm thấy kinh hãi, lạnh buốt tâm can.
Anh hận tôi đến vậy sao? Rõ ràng tôi đã quyết định từ bỏ, cũng đã rút lui khỏi cuộc sống của anh, vậy mà anh cứ dây dưa không ngừng, chẳng chịu buông tha tôi.
Tôi vốn không làm gì sai, thế nhưng cứ phải nhận lửa giận của anh hết lần này tới lần khác, không một ai suy nghĩ tới cảm giác của tôi, những ấm ức của tôi biết tỏ cùng ai bây giờ? Nhớ tới những hành vi gần đây của Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi cũng nghiêm mặt lại, cô càng lạnh lùng hơn khi nói với anh:
– Lâm Đông Lục, đừng cố ra vẻ bí ẩn nữa, anh tốn công gọi tôi xuống đây chắc chắn là có chuyện cần nói.
Vậy anh cứ nói thẳng đi, bây giờ anh muốn thế nào? Nhất định tôi phải quỳ xuống xin lỗi, anh mới bằng lòng buông tha cho tôi phải không? Lâm Đông Lục vẫn giữ nguyên dáng vẻ đáng sợ kia, anh nhìn chằm chằm vào mặt Nhạc Yên Nhi, chầm chậm lên tiếng:
– Nhạc Yên Nhi, cô đề cao bản thân quá rồi, với tôi thì lời xin lỗi của cô chẳng đáng giá một xu.
Nhạc Yên Nhi cũng rất tức giận, nhưng dây chuyền đang trong tay Lâm Đông Lục, cô chỉ có thể xuống nước:
– Được, anh không quan tâm tới lời xin lỗi của tôi, vậy anh cứ nói điều kiện của anh đi, rốt cuộc thì phải làm sao anh mới chịu trả lại Biển Sao cho tôi?
– Trả lại cho cô? Nó rõ ràng là dây chuyền của Nhược Mai.
Lâm Đông Lục cố ý nói vậy.
– Anh muốn tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Đó là dây chuyền của tôi, là di vật mẹ để lại cho tôi, chẳng biết vì sao nó lại rơi vào tay cô ta mà thôi.
Nghe thấy Lâm Đông Lục không tin mình, Nhạc Yên Nhi cũng cuống lên, nhưng cô chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời này mà không thể đưa ra bằng chứng, bản thân cô cũng cảm thấy rất bất lực.
Kỳ lạ thay, Lâm Đông Lục lại có cảm giác Nhạc Yên Nhi nói thật.
Nhưng vì sao có cảm giác này thì anh không hề biết, tựa như anh không biết tại sao cứ đối mặt với Nhạc Yên Nhi là bản thân sẽ tuôn trào cảm xúc vậy.
Loại suy nghĩ mờ mịt này giày vò đến độ khiến anh sắp nổi điên.
– Dù cô nói thế nào đi nữa thì dây chuyền cũng đang trên tay tôi.
Nhạc Yên Nhi khẽ cắn môi:
– Được, anh nói điều kiện đi, phải làm sao anh mới bằng lòng trả nó cho tôi, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ đáp ứng bất cứ điều gì.
Đáp ứng bất cứ điều gì à? Nghe thấy lời của Nhạc Yên Nhi, đôi mắt Lâm Đông Lục híp lại.
Trong tích tắc, anh rất muốn yêu cầu cô vĩnh viễn ở lại bên mình, để xem liệu cô có đồng ý hay không.
Ý nghĩ này quá đáng sợ, anh phải cố hết sức mới có thể ngăn bản thân lại.
Lâm Đông Lục nhìn chằm chằm vào Nhạc Yên Nhi giống như một con sói dữ đang tập trung vào con mồi, tiếp tục nói:
– Vậy tôi hỏi cô một câu.
Nhạc Yên Nhi đồng ý ngay:
bịa đặt hay là chuyện đã từng xảy ra? Lâm Đông Lục biết mình không nên hỏi như vậy, thế nhưng đây là chuyện anh muốn biết nhất vào lúc này.
Biết rõ là không nên tới gặp cô, biết rõ không nên thu hồi lại dây chuyền, biết rõ không nên cắt ngang buổi đấu giá, cứ để cô cầm dây chuyền về, vậy là từ nay về sau hai người không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa, đây mới là kết quả tốt nhất.
Nhưng anh không làm được.
Anh muốn gặp cô, muốn đến phát điên.
Thậm chí, anh không tiếc bỏ ra một món tiền kếch xù để bồi thường vi phạm hợp đồng, không quyên tặng nữa mà lấy lại sợi dây chuyền, tất cả chỉ để có thêm một lý do gặp cô mà thôi.
Tuy nhiên, anh không hề bộc lộ loại tâm tình này ra ngoài, anh quyết tâm không để cô thấy mình dao động, vậy nên Lâm Đông Lục đành giả vờ mình rất căm thù cô, để cô chán ghét mình.
Vậy mà Nhạc Yên Nhi lại yên lặng.
Cô khẽ nghiêng đầu đi, tránh khỏi ánh mắt đáng sợ của Lâm Đông Lục, không đáp.
Một động tác nhỏ nhưng đã làm cho lòng anh nổi sóng to gió lớn.
Chẳng phải trước đây cô đã liều mạng để nói về mối tình năm năm đó sao? Chẳng phải trước đây cô luôn cố gắng tạo cơ hội để anh nhớ lại sao? Vì sao tất cả đã thay đổi rồi? Khi cô nhìn vào mắt anh, đã không còn dịu dàng và hoài niệm, thay vào đó là sự xa cách.
Lâm Đông Lục nheo mắt, giọng nói khàn khàn như rít qua kẽ răng:
– Cô không nghe thấy tôi hỏi gì à? Năm năm đó có phải là thật hay không? Anh nhìn xoáy vào Nhạc Yên Nhi, không hề chớp mắt, chờ đợi đáp án của cô.
Nhạc Yên Nhi như đã quyết tâm gì đó, cô hít sâu, từ từ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Đông Lục, bình tĩnh và lạnh lùng đáp lại:
– Không phải, là giả hết.
Lâm Đông Lục trợn mắt nhìn, không dám tin:
khác sao? Tôi nói rồi, tôi và anh chưa bao giờ yêu nhau, những lời đó là do tôi dựng lên, chỉ vì thân phận của anh là người thừa kế của bất động sản Quảng Thịnh mà thôi.
Tất cả đều là lừa anh, anh nghe rõ chưa? Trong giọng nói cô mang theo sự mỉa mai, Lâm Đông Lục nghe được, càng thêm nổi giận.
Đôi mắt anh như rắn độc, lạnh lẽo lướt trên khuôn mặt cô, đè xuống cơn giận dữ đang muốn dâng cao, anh gằn từng chữ:
– Nói cho tôi biết, cô yêu Dạ Đình Sâm phải không? Hình ảnh Nhạc Yên Nhi đứng bên Dạ Đình Sâm như đã khắc sâu vào ký ức anh.
Mỗi khi anh không khống chế được bản thân mà nhớ về Nhạc Yên Nhi, anh cũng sẽ nhớ luôn tới cả chuyện cô đã lập gia đình, bây giờ người bên cạnh cô là Dạ Đình Sâm.
Mà anh đã không còn tư cách hỏi về chuyện của cô nữa.
Ý nghĩ này ngày ngày giày vò anh, gần như đã làm anh phát điên.
Nghe thấy câu hỏi này, mắt Nhạc Yên Nhi sáng lên, cô quả quyết gật đầu, không hề do dự đáp:
– Tất nhiên rồi, tôi yêu anh ấy, nếu không tôi lấy anh ấy làm gì? Anh đã rõ chưa, giữa tôi và anh chẳng có năm năm nào hết! Từng lời cô nói đều đanh thép, không hề có khoảng trống để bác bỏ.
Lâm Đông Lục đã hoàn toàn bị kích thích bởi những lời này.
Cô vừa dứt lời, anh ta đã đột ngột nhào tới như mãnh thú nổi điên.
Tốc độ quá nhanh, Nhạc Yên Nhi liên tục né tránh, còn chưa kịp nghĩ gì cả, cô đã bị Lâm Đông Lục xô đi, thân thể mảnh khảnh bị đẩy về phía sau, cả người đâm vào kệ kim loại sau lưng.
Va đập với kệ kim loại lạnh như băng khiến cột sống của cô đau đớn.
Những đồ sứ trên kệ đã rơi xuống vì lực va đập, chúng vang kinh dị trong kho hàng yên tĩnh và trống trải.