Chương 981: Ngoại truyện – Tôi Muốn Một Trái Tim
Trước khi đi Anjoye vẫn không yên tâm nên bảo thư ký chăm sóc cô.
– Trước khi chủ tịch của anh đi đã bảo anh.
phải chăm sóc tôi cho tốt, đồng ý tất cả các điều kiện của tôi đúng không?
‘Cô chớp mắt, cười h chứa đầy ánh sáng.
i, trong mễt Thư ký nghe thế không khói thấy bất đắc đĩ, bởi vì đúng là chủ tịch nhà mình từng nói như thể thật.
– Vâng.
iefWiitE?-£ðm – Vậy được, bây giờ tôi Ni trả lời, không được do dự. Anjoye thích màu gì?
– Màu tím.
– Thích hoa gì?
– Hoa hồng xanh.
– Thích uống gì?
– Cafe.
-Thích đàn ông hay phụ nữ?
– Phụ nữ, – Thích cô qái nào?
‹ Là ch…
Còn chưa nói xong thư ký đã khựng lại, cậu ta nhìn Molly với vẻ cổ quái, khó xử nói: – Tôi… tôi mà nói ra thì hình như không.
hay đâu?
Molly thấy lòng mình nhói đau, cậu ta không cần nói rõ cô cũng biết thừa rồi.
Là chị dâu của anh – Nhạc Yên Nhị Từ lâu cô đã biết, khi còn nhỏ cô cũng đã cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt của Anjoye, nữa là giờ đã trưởng thành? Tuy.
rằng không nhắc đến nhưng trong lòng anh.
vẫn nhớ nhung người kia.
– Vậy anh có biết tại sao anh ấy lại thích.
chị Yên Nhi không? Anh Anjoye thích chị ấy ở điểm nào?
– Cái… cái này cô phải đi hỏi chủ tịch, chúng tôi đều không rõ, mọi người đều nói như thể mà thôi.
– Biết rồi, chuyện này không được kể lại cho Anjoye, tôi nghỉ ngơi một lát, anh ra ngoài trước đi.
– Được, tôi ở ngoài cửa, có chuyên gì thì Nói xong cậu thư ký vội xoay người đi ra.
ngoài, Molly liền điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi nằm xuống.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, lun nghĩ rằng mình bảo vệ cô rất tốt, kuong để cô nhìn thấy những điều đen tối của thế giới này nhưng anh không biết cô đã không còn là cô bé ngây thơ vô tri nữa rồi.
Anh biết đến sự tồn tại của chợ đen, đương nhiên cô cũng biết, hơn nữa còn có.
cách liên lạc với người ở đó.
‘Cô nhất định phải tìm được trái tim đó, có được tim rồi thì ít ca nhất phẫu thuật sẽ thành công một nửa!
“Tôi cần một trái tím.”
“Tên tuổi, nhóm máu, bệnh trạng, địa chỉ của bệnh nhân. Phải nói chỉ ¡ mới phối hợp với cô được.”
“*Anjoye, 31 tuổi, nhóm máu AB, tìm suy: kiệt, địa chỉ..”
Cô nói hết tất cả thông tín, lúc viết đến tuổi của anh thì không nhịn được cười. Thực ra Anjoye còn kém Hunt một hai tuổi, nhưng.
lần trước cô bảo anh lớn hơn Hunt, cố ý chê anh già, Anjoye không hề phản bác lại, phải chẳng chính anh cũng cảm thấy mình đã già?
*Đang tìm kiếm, ba tiếng nữa tôi sẽ thông báo kết quả cho cô. Chắc hẳn có thể tìm thấy nguồn tim, bởi vì từng có người từng ra giá cao để bán rồi, nhưng gần đây tín tức chìm đi⁄”
*Cảm ơn ồnh đã giúp, tôÌ Sẽ cho anh phương thuốc được nghiên cứu gần đây nhất để làm thù lao, là thuốc tê tác dụng mạnh, hiệu quả hơn lidocaine hydrochloride và lidocaine carbonate nhiều, hơn nữa không hề có tác dụng phụ.”
*Cô là học trò của Hunt, một trong năm siŠ: điều chế thuốc nối tiếng nhất, thế nên tôi tin cô, chúc chúng ta hợp tác thành.
công.”
Sau khi trao đổi nhanh bẵng tin nhần xong, cô kiên nhẫn chờ đợi ba tiếng.
Molly năm trên ghế sofa, vì không làm được gì nên nhanh chóng chìm vào giấc mộng, trong mộng cô trở về nhiều năm.
trước, khi lần đầu tiên gặp gỡ Anjoye.
Anh ngồi trên ghế dài, hởi ngẩng mặt về phía mặt trời.
Cô chưa từng gặp một người nào đẹp như: thế, trong mắt đứa trẻ là cô trông anh giống như một thiên sứ vậy.
Làn da lấp lánh ánh vàng, trông vô cùng ôn hòa, Cô không nhịn được tiến lên, hỏi có phải tim của anh cũng có vấn đề nên m chơi với các bạn nhỏ khác không.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng tất cả duyên phận đều đã được ông trời định trước.
Lần tiếp theo gặp mặt cô không còn là một đứa trẻ năm tuổi nữa mà đã là một cô gái thanh tú động lòng người, cô của năm.
mười hai tuổi gặp gỡ Anjoye thời trẻ.
– Xin chào, em là Annie, rất vui vì được gặp anh.
Rõ ràng biết tất cả chỉ là một giấc mộng ,)õ ràng biết tất cả chỉ là một giấc mộng ni:ung cô vẫn không nhịn được đắm chìm vào đó, không muốn tỉnh lại.
‘Cô muốn chào hỏi với Anjoye hơn hai mươi tuổi, muốn để anh nhìn thấy đáng vẻ.
hiện giờ của cô.
‘Cho dù chỉ là trong mộng cũng được, ai bảo ở hiện thực cô không dám nói ra chứ.
Rõ ràng biết anh đã vứt bỏ mình nhưng cô.
vẫn liều mạng muốn cứu anh!
Anjoye ngồi trên ghế dài, cười với thân thiện chìa tay ra: – Anh tên là Anjoye, em cũng là bệnh.
nhân của bệnh viện này à?’ – Em là bắc sĩ.
– Annie? Một cái tên thật kỳ lạ, con chó mà em gái anh nuôi cũng có tên như thế, – Vâng, có một người muốn rảnh nợ nên.
tủy tiện đặt cho em một cái tên, anh ấy muốn em cũng kiên cường sống tiếp.
Cô nghe thế, nước mắt không nhịn được rơi xuống, đôi mắt mở hơi nước nhìn chẳm.
châm vào Anjoye.
chặt vào nhau!
Nhưng… rồi giấc mộng này cũng phải tỉnh!
Bên tai cô truyền đến giọng nói trầm khàn, ‹ Mơ thấy gì mà lại khóc thế này?
Anh dùng lòng bàn tay địu dàng lau sạch nước mắt cho cô, động tác vô cùng cẩn thận.
– Mơ thấy một người bạn cũ.
– Là người mà trước đây cô vẫn hay nhắc.
đến à?
Anh tò mò hỏi.
– Đúng thế, mấy năm nay tôi vẫn luôn muốn đi tìm anh ấy nhưng lại không đủ dũng khí. Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, thật là tốt, Cô ngồi dậy, vòng tay qua eo Anjoye, áp mặt vào ngực anh. .
Anh hơi nhíu mày, cảm thấy không quen.
nên muốn đẩy cô ra, nhưng lại nghe thấy giọng nói cô cùng yếu đuối của cô: – Đừng… đừng đẩy tôi ra được không?
‘Giấc mộng này chẳng đẹp tí nào, tôi buồn.
lầm, chú để tôi ôm chú một lúc đi.
Cô dề dặt van nài giống như một đứa trẻ.
.Anjoye mềm lòng, anh ôm cô vào lòng rồi nổi: – Được rồi*€ô muốn ôm bổ lâu thì ôm bấy lâu. Nhưng tôi sợ cô ôm một hai tiếng đông hồ liền, như thế thì chúng ta sẽ lỡ mất bữa trưa và bộ phim nữa.
– Vậy tôi không ôm nữa, đi ăn cơm thôi, phim mấy giờ chiếu?
Hai giờ chiều.
Molly lau khóe mắt, một giây trước còn.
khóc như hoa lê sau mưa, nhưng thoät cái lại trở lại bình thường, Anjoye ôm cô lên xe rồi đi đến một nhà.
hàng Âu.
Đang là buổi trưa mà trong nhà hàng.
không có lấy một bóng người, cô không khỏi nhíu mày lại: – Sao làm ăn kém thế? Không biết bữa trưa có ngon không?
Phục vụ nghe thế thì bất đắc dị nhắc nhở: – Savannah là một nhà hàng món Pháp.
cao cấp, có tới ba đầu bếp ba sao Michelin.
– Vậy tại sao chuyện làm ăn lại không tốt?
– Đó là vì người đàn ông bên cạnh cô đã.