Chương 977: Ngoại truyện – Lo Lắng ‘
Còn Molly đang xem TV nhưng đã sắp ngủ thiếp đi rồi, đến lúc này Hunt mới ra khỏi thư phòng.
– Tối qua em làm gì mà bây giờ buồn ngủ đến thế này hả?
Hunt bất đắc dĩ nói.
– Tối qua mất ngủ nên bây giờ mệt rã rời, em ngủ một lúc đã, tối anh gọi em dậy.
– Ù, em về phòng nghỉ đi, lát nữa anh gọi.
Molly vừa đi về phòng vừa ngáp sau đó vừa ngã xuống giường là cô ngủ luôn.
Lúc sány nhận được thoại của Anjoÿe.
khiến cô rất vui, vậy nên giấc mộng bây giờ cũng ngọt ngào.
Molly mỉm cười trong mơ, đủ thấy giấc mộng này ngọt đến nhường nào.
Đến tối, khi cô dậy đã là hơn chín giờ, không phải Hunt gọi mà là tự tỉnh.
Molly không hiểu lâm, chẳng lẽ Hunt đặt về xem phim muộn như vậy à?
Ra khỏi phòng, cô nghe thấy tiếng động trong bếp. Molly cảm thấy ngạc nhiên, đã bảo tối nay ra ngoài ăn mà?
Cô bước tới cửa phòng bếp, thấy người đàn ông đang bận rộn lọc xương gà rồi đặt thịt vào nồi, xem ra anh định nấu canh.
<- Hunt…
Vừa tỉnh ngủ, giọng Molly còn hơi khản, cô dụi mắt gọi.
Hunt nghe thấy tiếng Molly thì quay người lại, anh mim cười dịu dàng, nói: – Em đậy rồi à? Tối nay chắc phải ăn muộn rồi, em nghỉ thêm lát nữa đi.
– Sao anh lại nấu bữa tối, đã bảo ra ngoài ăn mà? Phim đâu? Bao giờ bắt đầu? Muộn lắm rồi.
– Phim chiếu tám giờ.
– Tám giờ? Thế là em ngủ quên rồi còn gì nữa?
Cô trợn tròn mắt nhìn Hunt gật đầu, Molly kinh ngạc hỏi: – Sao anh không gọi em dậy?
– Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức. Với lại cũng chỉ là một bộ phim ‘thôi, lần này không xem được thì còn lần sau, chúng ta có nhiều cơ hội mà. Thấy em mệt, nghĩ là mấy hôm nay em làm mệt mỏi, dù gì đi theo Anjoye cũng khác với làm ở bệnh viện, anh không thể canh chừng em được, thế nên anh nấu canh bồi bổ cho em.
Molly nghe vậy thì thấy ãm áp, mũi cũng cay cay.
Hunt còn cưng chiều mình như vậy, mình sẽ hư mất.
Cô bước lên kéo tay anh, đôi mắt nhòa lệ: ‹ – Hunt, anh tốt với em thế thì sau này chúng ta có gia đình riêng phải làm sao?
– Nghĩ nhiều thế làm gì? Cứ thế này.
không phải tốt à?
– Nhưng anh cũng phải lấy vợ mà.
– Em thì sao?
– Em chẳng biết còn sống được bao năm, đừng gây họa cho người khác thì hơn. Hu hu, ông trời tốt với em quá, đầu tiên là gặp.
Anjoye cứu mạng, sau lại gặp anh, hay là…
hai người ở bên nhau luôn đi!
Hai người này cô đều yêu quý, nếu họ mà.
ở bên nhau được thì cô cũng cảm thấy an ủi.
Hunt nghe vậy thì bất đắc dĩ gố đầu cô một cái, nói: – Vở vần, về phòng đi, lát nữa gọi em.
– Rồi rồi, vậy em về phòng. Nhớ gọi đấy, không được ăn một mình đâu.
Molly đắc ý trở lại phòng, cô nẵm trên.
giường nghịch điện thoại rồi nhận thấy có hai tin nhắn từ Anjoye, một cái là tám giỡ, hỏi xem cô đang xem phim phải không, phim có hay không. Tin nhắn thứ hai là hỏi phim hết chưa, bao giờ mới về.
‘Đây là đang quan tâm đến mình ư?
Cô đang mệt rã rời đến độ chẳng muốn nói chuyện mà chỉ muốn ngủ một giấc, vậy “+ cô gửi tin nhắn lại: “Không xem được Ei:n vì tôi ngủ quên mất, Hunt đang nấu cơm, tôi chờ anh ấy nấu xong thì cùng ăn.
Bây giờ buồn ngủ quá, đang chuẩn bị đi ngủ tiếp đây”.
Anjoye chờ mãi mới thấy tin nhắn của Molly, anh vội vàng mở điện thoại đọc tín.
Không xem được phim à?
Khi thấy mấy chữ này, tâm trạng anh trở.
nên cực kỳ tốt, Anjoye nhắn một câu ngủ ngon rồi hài lòng đặt điện thoại xuống. Molly cũng mau chóng rơi vào mộng đẹp…
Hunt rất chăm sóc Molly, anh chuẩn bị đồ ăn kỹ càng rồi bưng tới tận giường cô, để cô từ từ dùng.
Trước khi đi ngủ, anh cờ kể chuyện cho cô nghe, hệt như lúc trước.
Sáng hôm sau, chuông báo từ điện thoại của Molly reo liên tục, cô nhớ là mình đã tắt báo thức rồi, tại sao giờ lại kêu?
Mơ màng nhìn sang, hóa ra không phải chuông báo mà là thông bảo điện thoại, tin nhắn và tin từ các mạng xã hội.
Hỏi thăm điên cuồng.
Dù tin tức Hunt có buổi tọa đàm vào thứ: hai đã được trường giữ bí mật nhưng thông tin vẫn rò rỉ ra ngoài.
Những người quen biết đều hỏi thăm cô xem đó có phải sự thật không, cụ thể là mấy giờ, nội dung tọa đàm làm gì.
.Molly phát điền rồi.
Cô tranh thủ tắt máy, sợ đến không dám xem điện thoại nữa.
Molly tìm Hunt, thấy anh đã chuẩn bị xong bữa sáng và đang ăn.
– Này… Tin lộ rồi, nhưng không phải em làm đâu đấy!
– Anh biết, giáo sư có thông báo với anh rồi, không sao cả.
– Tốt rồi tốt rồi, em cứ tưởng em không tránh được một bài thuyết giáo của anh! Em tắt máy rồi, vậy thì họ tìm em cũng vô dụng!
Thấy em thông minh chưa?.
Nói xong, cô với tay lấy bánh mì nhưng bị Hunt đập một cái thật mạnh.
– Đánh rằng rửa mặt chưa?
– Ôi ôi, em đang định cầm lên xem thôi mà, có phải ăn thật đâu, anh hung dữ thế làm gì?
– Đi đánh rắng rửa mặt đi, nếu ra chậm thì không còn gì đâu.
– Thật ghê gớm, thật đáng sợ!
Cô lấm bẩm nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đi.
Cả ngày hôm nay, Molly đều ở bên Hunt để giúp anh chuẩn bị những thứ đö cần thiết, một ngày chẳng mấy chốc đã qua.
Mai lại đi làm như bình thường, có thể gặp.
Anjoye rồi!
Molly về phòng, lúc này cô mới nhớ ra mình đã tắt máy nguyên một ngày.
‘Cô mở máy, trong số tin tức từ đám sinh viên còn lẫn cả cuộc gọi của Anjoye.
Anjoye tìm mình? Không phải lại nhầm chứ hả?
Cô trả lời tin nhắn rất thận trọng: “Tìm tôi có việc à? Hay lại gọi nhầm?”
Tin nhắn vừa gửi đi được mấy giây thì .Anjoye đã lập tức gọi cho cô ngay.
Molly nghe máy, giọng Anjoye ở đầu dây bên kia lộ rõ vẻ lo lẳng: – Sao tắt máy cá ngày thế? Cô cỏ biết tôi không liên lạc được với cô nên rất lo lắng, không?
– Chú… chú tìm tôi làm gì?
– Cả ngày không mở máy chẳng lẽ còn không làm người ta lo lẳng à?
Giọng Anjoye rít lên như sư tử gầm, sự nặng nề ấy khiến cho trái tim Molly rung lên.
Anjoye quan tâm mình ư?