Chương 973: Ngoại truyện -Giấc Mơ
Ăn bánh xong, Molly lại bắt đầu nghiêm túc vẻ vời, vẻ mặt cô chăm chú hệt như đó là một chuyện cực kỳ quang trọng vậy.
Molly vẽ màu, cô học rất nhanh, nhanh hơn những người mới học rất nhiều.
Anjoye không hề biết Molly vẫn luôn học.
vẽ, cô học vì anh.
Hunt thì cho rằng đây chỉ là sở thích của cô nên vẫn luôn bồi dưỡng.
Mỗi lần Molly mang những bức vẽ xiêu.
vẹo tới trước mặt Anjoye, anh sẽ đều khen cô như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Sau đó, cô sẽ mặt dày đòi phần thưởng.
Phần thướng của cô là đủ thứ, Anjoye cũng giật mình vì trong chiếc đầu nhỏ kia có quá nhiều ý tưởng.
Có đôi khi là uống một chén trà chiều với cô trong mười phút, đôi khi lại là cùng chơi ‘game, thỉnh thoảng thì viết một chữ.
Anjoye luôn đồng ý, anh cũng thấy cuộc sống làm việc buồn tẻ và vô vị có thêm nhiều vui thú.
Thật ra cũng có lúc cô không quậy, lúc ấy, Molly sẽ yên lặng đọc sách, tất cả đều là sách liên quan tới y học, cô đọc cực kỷ say.
sưa.
Vẽ sau, trên giá sách của Anjoye cũng, xuất hiện những cuốn sách tương tự.
Molly không nhận ra điều đó, còn Anjoye thì không nhận ra nội tâm mình đang dần thay đổi.
Anjoye nhìn Molly đang nằm trên salon nghỉ ngơi, hẳn là tối qua cô ngủ không ngon, nếu không, dựa theo mức độ sung mãn tinh thần của Molly, cô có thể quậy cả chiều.
Anh cầm chăn đắp cho cô, chẳng ngờ.
đúng lúc này, di động của anh vang lên.
Người gọi là Hunt.
Anjoye nghe, giọng Hunt mệt mỏi truyền – Chủ tịch Dạ, Molly có đó không?.
– Ừ, chơi mệt nên đang nghỉ rồi. Sao vậy, có việc à?
– Không có gì, chỉ hỏi thăm thôi. Giờ Molly còn là bác sĩ tư nhân của anh nên tôi muốn thương lượng chuyện ngày nghỉ với anh.
Anjoye không ngờ rằng Hunt sẽ đồng ý, cũng chẳng ngờ bác sĩ tư nhân còn có ngày.
nghỉ.
– Cuối tuân Molly cần nghỉ ở nhà.
– Thế nào cũng được, việc này cứ hỏi ý Molly.
– Nghe được câu này của chủ tịch Dạ thì tôi yên tâm rồi, mong là sau khi Molly đông ý thì anh sẽ không tới quấy rầy con bé vào.
cuối tuần.
Không đâu.
Hai người trồ chuyện ngắn gọn xong thì cúp máy.
Anjoye nhìn lịch, cuối tuần…
Bây giờ là thứ năm, mai là thứ sáu, chẳng mấy đã cuối tuần rồi.
Anh nhìn về phía cô nhóc đang nằm trên salon với ánh mắt dịu dàng một lát rồi thôi, Anjoye trở về với công việc của mình.
Khi Molly tỉnh lại đã là năm rưỡi chiều, lúc này hẳn là Anjoye đã xong việc và về nhà, vậy mà cô còn ở văn phòng.
Người đâu rồi?’ Molly thắc mắc rồi nhận ra trên bàn trà có một thanh kẹo mềm, cô đẩy một viên lên, cho vào miệng, vị ngọt dịu thật ngon.
Nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh, Molly bước tới, cô chẳng hề suy nghĩ mà đã.
đẩy cửa ra.
Anjoye đang rửa tay, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt anh tối sầm xuống.
– Sao không gõ cửa?
– Sao chú không khóa cửa?
Cô mở to mắt, chớp chớp, vô tội hỏi. Thấy nét mặt anh sa sầm, không hề có chút bối rõi vì lộ hằng, cô khá thất vọng.
Anjoye thấy vẻ mặt thất vọng kia thì cảm.
thấy mình sắp phát điên.
Đãy lä phong vẹ sinh’ca nhăn cua anh, thường thì trong văn phòng không có ai nên.
anh không có thói quen khóa cửa.
Có Molly ở đây, tất nhiên anh phải khóa cửa, thế nhưng khi nãy cô đang ngủ nên anh không nghĩ nhiều..
Nguy hiểm thật.
Nếu mà mình đang…
Thế chẳng phải sẽ bị thấy hết à?
Anh lau tay rồi lôi cô ra ngoài, nói: – Nếu cô mà gan to bằng trời thế thì tôi phải chuẩn bị xịt hơi cay thôi.
– Tôi có này, tặng cho chú nhét – Cô có?
– Hunt cho để đề phòng chủ già đấy.
‘Cô chìa ra, Anjoye nhìn bình xịt hơi cay như có điều.
suy nghĩ. Xem ra Hunt thật sự quan tâm đến.
Molly, anh ta bảo vệ cô rất tốt, hoàn toàn.
không để cho cô phải chịu bất cứ khả năng tổn thương nào.
– Cô không sợ tôi ăn cô à? Dù sao tôi là cô nam còn cô là quả nữ đấy!
Anh tò mò hỏi Molly cười: Chú già này, chú mà dám ăn tôi thật thì chú đã chẳng sợ tôi thích chú! Chú toàn bảo tôi là trẻ con nên chú không ăn nổi còn gì?
Molly có học qua tâm lý, cô hiểu rõ lòng anh.
Anjoye nghe thế thì đen mặt, anh trừng mắt lườm: – Nhóc con đừng có to gan thế, không.
phải ông chú nào cũng như tôi đâu. Ngủ đủ chưa? Đủ rồi thì về nào, Hunt hẳn là đến đón c6 rồi đấy. Đúng rồi, tiện thể bảo luôn, cứ cuối tuần là nghỉ nhé, cô không cần sang chỗ.
tôi đâu.
-nghỉ à?
– Ừ, phúc lợi tôi cho đấy.
Anh nói rồi ra khỏi cửa.
Molly định từ chối nhưng nghĩ lại thì hai người cứ dính vào nhau sẽ dễ gây ra cảm.
giác chán ghét, vẫn nên cho nhau không.
gian thì hơn. Với lại cô cũng lâu rồi không bầu bạn với Hunt, phải đền bù cho anh mới được.
– Biết rồi, mau về thôi, nếu không Hunt sẽ lo lắng mất.
Họ còn chưa về tới trang viên thì đã gặp Hunt ở giữa đường. Trông anh có vẻ mệt mới, Molly thấy đau lòng.
– Giải phẫu nhiều lắm à? Sao trông anh mệt thế?
Không có gì đâu, về rồi anh nấu cơm cho. Sau khi hai người về nhà, Molly khăng.
khăng đòi nấu cơm cho Hunt nghỉ ngơi. Anh đành phải về phòng.
– Hunt, đậy ăn cơm thôi, nếu không đến đêm lại đói.
Cô đẩy đẩy vai anh nhưng chẳng ngỡ cổ tay lại bị bóp chặt, Lực tay Hunt rất mạnh, anh kéo cô vào lòng, ôm chặt.
– Hunt…
Molly giật mình giãy giụa, cô chưa nói hết lời đã nghe thấy Hunt đau khổ nói: – Đừng rời bỏ anh… Van em đừng rời bỏ anh…
– Em ở đây, em sẽ không đi đâu cả, Anh tỉnh lại đit Hunt như đã chìm sâu vào ác mông, anh.
chỉ luôn nói “Đừng rời bỏ anh”, ngoài ra thì không còn một lời nào khác.
Anh rất đau khổ, trán cũng toát mồ hôi, khuôn mặt thì tái nhợt.
Molly sợ hãi, cô vội giấy ra, dùng hết sức lay Hunt dậy nhưng chẳng có ích gì.
Bàn tay Hunt như một gọng kìm sắt bóp.
lấy tay cô, đau đến mức Molly không chịu nổi.
– Hunt! Anh làm sao đây?
Đã sống cùng nhau rất nhiều năm, cô chưa bao giờ thấy Hunt thế này.
Trong giấc mơ kia anh đã trải qua chuyện gì, ai là người anh không muốn rời xa?
Trong giấc mơ của Hunt có một bóng dáng, đó là cô gái tóc vàng mắt xanh, cô.
mặc váy hoa dài, trong tay cầm một bồ hoa.
hồng. Người con gái bước trong biển hoa, từ từ đi xa.
‘Vì đứng ngược nắng nên anh không thấy.
rõ gương mặt kia, cũng không nhớ được tên cô, cô cứ xa dần như thể, Cô gái nói: – Hunt, xin lỗi, hãy quên em ởi.
– Đừng mà!
Hunt choàng tỉnh, anh run lấy bẩy, mồ hôi đâm địa.
Anh nhìn lên trần nhà, ánh đèn sáng rực rọi vào mắt Hunt khiến anh hốt hoảng.