Anjoye nhìn chiếc váy vàng nhạt giờ đã đầy vết máu nâu sậm.
Cô bé này đang đau lòng.
– Không sao, tôi lại tặng cho cô một bộ nữa, được không?
Giọng anh dịu dàng an ủi Molly.
Nghe vậy, mắt Molly vẫn ngập nước nhưng nước mắt không rơi xuống nữa.
– Thật chứ?
Cô kích động hỏi.
Dưới ánh nhìn chờ mong của cô, anh gật đầu.
Molly vui mừng mỉm cười, đang định nói gì thì bỗng dưng trước mắt cô tối sầm lại, cơn choáng váng tới quá nhanh, Molly không chịu nổi nữa, người cô mềm nhũn ra.
Anjoye nhanh chóng ôm cô vào lòng.
– Molly! Molly, tỉnh lại đi! Cô sao thế? Bác sĩ, bác sĩ!
Anjoye hô lớn, giọng anh run run, cuống cuồng gọi.
Trong giây phút Molly ngã xuống, trái tim anh cũng run rẩy theo, dường như cả thế giới lúc ấy cũng vỡ vụn.
Nhân viên y tế nghe thấy, vội vàng tới đưa cô vào phòng bệnh.
– Cô gái này từng làm giải phẫu ghép tim nhưng do phản ứng bài xích còn tồn tại nên không thể chịu được căng thẳng, chính vì thế cô ấy mới ngất xỉu.
– Giải phẫu ghép tim?
– Phải, cô ấy là một bệnh nhân bị tim.
Người bệnh tim?
Giống Annie.
Biết được tin này, trái tim Anjoye như tan chảy.
Anh nhìn đứa nhóc đang nằm trên giường, bác sĩ nói cô đã không sao, mọi thứ đều là do quá căng thăng mà ra nhưng vì kịp thời uống thuốc nên chỉ cần ngủ một giấc là được.
Hunt biết tin rất nhanh, anh từng dùng tất cả các quan hệ của mình để liên hệ với mọi bệnh viện lớn ở London nên Molly ở đâu, anh cũng sẽ nhận được tin ngay lập tức.
Chỉ cần Molly còn ở London, còn ở những nơi chữa trị chính quy, anh sẽ đều biết được tin của cô.
Hunt vừa kết thúc một cuộc phẫu thuật, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vàng chạy tới.
Vừa xông vào phòng bệnh, thấy Anjoye ngồi trước giường, Hunt đã nheo mắt, siết chặt nắm đấm, lao về phía trước đấm thẳng vào mặt Anjoye.
Anjoye bất ngờ nên bị đấm đến lùi người vào tường, khóe miệng rỉ máu.
Anh không kêu đau mà chỉ nhíu mày.
Anh dùng ngón tay lau qua khóe môi, thấy vết máu đỏ rực, ánh mắt Anjoye dần tối lại.
Ngẩng đầu lên, anh đối mặt với Hunt đang phẫn nộ. Anjoye cười, nụ cười yêu nghiệt.
– Quan tâm cô ấy lắm hả? Vừa đến đã đánh tôi rồi.
– Đừng có làm tổn thương cô ấy!
Hunt quát khẽ, nhìn Molly suy yếu nằm trên giường, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt.
Cô bé được anh hết lòng bảo vệ, từ khi cô còn bé tới giờ anh không nỡ để cô chịu cảnh ốm đau, chỉ có sau khi ghép tim thành công cô mới luôn sốt vì phản ứng bài xích, đó cũng là thời gian anh đau lòng nhất, luôn trắng đêm trông cô, mãi mới có thể kéo cô lại từ quỷ môn quan.
Sau đó, sức khỏe Molly rất kém, đề kháng cũng thấp, tuy nhiên có sự chăm sóc của anh, cô cũng chưa từng bị bệnh. Mỗi lần có dấu hiệu ốm là Hunt lập tức chữa trị, chưa bao giờ để bệnh tình có cơ hội chuyển biến xấu.
Tim Molly không khỏe, cô không thể chịu căng thẳng, anh bảo vệ cô, không cho cô làm phẫu thuật, không cho cô đùa giỡ, cẩn thận từng li từng tí nhiều năm, vậy mà sau khi gặp Anjoye, cô đã ốm hai lần rồi, anh không chịu nổi nữa.
– Tôi không làm tổn thương cô ấy, lần này là vô tình thôi.
– Đủ rồi! Từ khi gặp anh, cô ấy không gặp được chuyện gì tốt cả! Cô ấy rất yếu, không thể chịu nổi sự giày vò của anh! Về sau, anh có thể tránh xa cô ấy được không?
Hunt đứng thẳng, giọng nói lạnh lùng.
Anjoye lau máu bên khóe môi, bình thản nói:
– Hunt, chúng ta quen nhau bao năm rồi?
Hutn không đáp mà chỉ nhìn Anjoye bằng ánh mắt sáng rực để chờ câu nói tiếp theo.
– Anh rung động thật rồi đấy.
Anjoye nheo mắt rồi từ từ nhìn lên, ánh mắt sắc bén khiến Hunt nhíu mày.
Lời này như sấm vang lên trong đầu Hunt, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi.
Rung động…
Với con nhóc này ư?
Ánh mắt Hunt nhìn về phía giường bệnh, nó như sợi tơ quanh quẩn trên người Molly.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thân thể gầy yếu khiến người ta muốn bảo vệ.
Hunt vốn không rõ tình cảm của mình là gì, cũng không muốn tìm hiểu đến cùng vì đó là việc làm vô nghĩa.
Anh chăm sóc cô, nuôi dưỡng cô, cuộc sống của hai người chỉ cần như vậy là đủ.
Là tình cảm với em gái hay có xen lẫn cảm xúc khác cũng chẳng sao.
Nhưng bây giờ bị Anjoye chỉ rõ như vậy, Hunt phải nghiêm túc suy xét lại tình cảm của mình với Molly là gì.
Tình yêu ư?
Ngay vào lúc anh tập trung suy nghĩ thì giọng Anjoye vang lên:
– Chỉ sợ bản thân anh cũng không hiểu rõ thôi, cô ấy coi anh như anh trai, anh cũng chăm sóc cô ấy cẩn thận. Tình cảm của anh với cô ấy là gì, anh dựa trên lập trường gì để nói với tôi như vậy?
Dựa trên lập trường gì?
– Tôi không biết quá khứ của anh nhưng tôi biết anh là người thế nào. Anh với tôi đều là những kẻ cô độc, mà Molly chính là thuốc giải. Mục đích anh nuôi cô ấy là gì hẳn chính anh phải rõ. Tôi không nhắc tới chuyện giữa hai người, chuyện ngoài ý muốn hôm nay tôi cũng rất xin lỗi, tôi không hiểu về sức khỏe của cô ấy nên mới tạo ra tình trạng này. Vậy nên tôi thành thật xin lỗi. Nhưng tôi có tránh xa cô ấy không thì cô ấy mới là người quyết định chứ không phải anh. Tôi đi trước, cô nhóc này giao cho anh.
Nói xong, anh ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Hunt cứng người không nhúc nhích. Bên tai anh cứ văng vẳng lời của Anjoye: “Anh với tôi đều là những kẻ cô độc, mà Molly chính là thuốc giải tốt nhất”.
Mục đích nhận nuôi Molly vốn không phải như vậy, thế nhưng qua thời gian, nó đã thay đổi. Có lẽ như Anjoye nói, họ đều là người cô độc nên khi gặp Molly sẽ muốn giữ cô bên cạnh.
Hunt siết chặt nắm đấm, anh bước từng bước tới bên cửa sổ, thấy vẻ yếu ớt của Molly, trái tim anh cũng run lên.
– Đau không?
Đầu ngón tay lạnh buốt vuốt ve trên làn da Molly, Hunt nhẹ giọng hỏi như sợ đánh thức cô.
– Em luôn không nhớ lời anh, em không thể phẫu thuật được, sao còn cố làm? Nếu lỡ có sai sót gì thì mạng em… cũng mất. Đã bảo sẽ ở cùng anh rồi mà, thế nên không thể đặt mình vào nguy hiểm được, biết chưa?
Giọng nói của Hunt vang lên trong căn phòng nghe thật bi ai.
Suy nghĩ của anh rối như tơ vò, Hunt hoàn toàn không biết tình cảm của mình với Molly là gì nữa.
Tình yêu hay tình thân?
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, chẳng lẽ mình rung động thật sao?
Ánh chiều tà chiếu lên cô gái đang nằm trên giường, nhìn cô hệt như người đẹp đang ngủ, yên tĩnh nằm đó.
Mái tóc đen nhánh tản ra trông như đóa mạn đà la màu đen.