– Nghỉ ngơi sớm đi.
Ánh mắt của Hunt lóe lên, anh nới lỏng cổ áo rồi bước nhanh về phòng mình.
Anh đi rất vội vã, thậm chí còn không kịp nói một câu ‘chúc ngủ ngon’.
Molly thấy hơi nghi hoặc, cô đi đến trước cửa phòng anh, nhưng bên trong không có động tĩnh gì nên cô chỉ đành đi về phòng.
Hunt ngồi trong phòng, những ngón tay của anh kéo ngăn kéo ra một cách cứng ngắc, bên trong có một tờ báo.
Đó là một tờ báo rất nhiều năm về trước.
Nhìn vào tờ báo, ánh mắt của anh bỗng trở nên thâm sâu hơn, cả người tản ra hơi thở bi thương.
Anh run rẩy vuốt ve tờ báo, nói:
– Rốt cuộc em cũng đã mười tám tuổi rồi, thế nên… cũng muốn rời xa tôi ư?
Ngữ khí của anh không giống đang hỏi Molly mà như nói chuyện với một người khác.
Giọng nói của anh vang vọng khắp cả căn phòng trống rỗng, nhưng không có ai trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau…
Buổi sáng Molly tỉnh dậy, sửa soạn xong mới ra khỏi phòng, mà Hunt cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng gồm sữa bò, bánh bao và trứng muối.
Cô ngồi xuống nói một câu chào buổi sáng rồi bắt đầu ăn.
Hunt nhấp một ngụm cafe, nói:
– Buổi tối tôi đến đón em
– Dạ? Em không ở lại đó ạ?
– Tôi không an lòng, tính cách của chủ tịch Dạ thất thường, em lại còn là con gái nữa, em nói xem tôi yên tâm thế nào được?
Hunt nghiêm túc nói.
Molly nghe thế liền trợn tròn mắt, không ngờ Hunt lại còn nghĩ tới cả chuyện này.
Anh lo cô bị Anjoye cưỡng bức sao?
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng cô bị Anjoye đè xuống giường lần trước…
Ôi… đỏ bừng cả mặt rồi!
Cô đỏ mặt, không dám phản bác, vội vàng gật đầu:
– Em… em biết rồi!
Đúng lúc này, Hunt đột nhiên lấy ra một vật gì đó rồi đặt lên bàn.
– Cầm lấy.
Cô nhìn nó, suýt chút nữa là phun cả sữa ra.
Đó là một bình xịt hơi cay!
Cô đi cứu người sắp chết chứ đâu phải đi làm gì nguy hiểm, có cần thế này không?
Nhưng còn chưa hết!
Anh lấy ra một quyển sách.
“Mười tám chiêu phòng sói”!
Đây là cái quái gì thế?
Hunt lại cúi người xuống, lấy ra một con dao quân dụng Thụy Sĩ loại nhỏ, nói:
– Cầm cả cái này nữa.
– Nhiều thế á? Em đang chuẩn bị đi giết người à?
Cô giật mình sợ hãi.
– Không mang đi cũng được nhưng em đừng có ra ngoài nữa.
Hunt liếc cô một cái, giọng điệu tràn đầy sự uy hiếp.
Molly nghe thế thì liền bịt chặt miệng, vội vàng lắc đầu.
Ăn sáng xong, Hunt giúp cô thu dọn đồ đạc, cho tất cả những thứ kia vào trong túi, lái xe đưa cô đến trang trại rượu rồi mới đi làm.
Cô đứng trước cổng lớn, hít thở sâu một hơi, lấy hết dũng khí ấn chuông cửa.
Cổng lớn nhanh chóng mở ra, cô đang định đi vào thì sau lưng bất ngờ có một giọng nói the thé vang lên.
– Sao cô lại tới đây? Chẳng trách lúc này tôi nhìn thấy xe của trưởng khoa, hóa ra là cô tới à!
Thấy vừa hay cửa đang mở, Cassie liền nhanh chân đi vào.
Molly cũng thấy hơi nghi hoặc, nếu như anh ta đã gọi cô qua đây thì không nên gọi cả Cassie mới đúng chứ.
– Cô tới đây làm gì?
Cassie nói trước phủ đầu.
– Chủ tịch Dạ bảo tôi tới.
Cô đáp.
– Nực cười, trưa hôm qua anh ấy còn bảo tôi sáng nay qua đây, cô cũng nghe thấy mà. Sao cô có thể mặt dày đến thế? Cô cho là anh ấy bảo cô tới đây à? Bây giờ hãy mau cút đi, đừng mặt mo để người ta đuổi ra ngoài, mà đây cũng không phải là lần đầu của cô nhỉ?
Cô ta khoanh tay trước ngực, nói với giọng kiêu ngạo, cứ như hôm qua được ăn một bữa cơm với là thân phận của cô ta cao quý hơn nhiều vậy.
Molly thấy cô ta như thế thì không khỏi thấy buồn cười.
Cả hai lần cô ta đều đi vào theo cô.
Có bản lĩnh thì bảo quản gia mở cửa cho mình đi!
Hơn nữa, chẳng phải cô ta cũng bị đuổi ra ngoài một lần rồi sao? Cô ta thấy mình hơn người chỗ nào thế?
– Đợi sau khi vào đó, chủ tịch Dạ tất sẽ nói ai đi ai ở, hai chúng ta tranh nhau làm gì?
– Dù có vào cũng sẽ có kết quả như thế! Cứ đợi mà xem!
Cassie nện bước trên đôi giày cao gót, nhanh chóng đi lướt qua Molly, lúc đi qua cô, cô ta còn cố tình va mạnh vào cô.
May mà lần này Molly đã chuẩn bị trước nên không bị ngã.
Đầu gối của cô vẫn chưa khỏi hẳn, hễ cử động là lại đau, cô không muốn bị thương nữa đâu.
Hai người nối đuôi nhau đi vào, còn chưa nhìn thấy Anjoye thì đã bị quản gia Wilson cản lại.
Ông mỉm cười hiền từ, khiêm tốn nói với Cassie:
– Bác sĩ Cassie, xin lỗi cô, cô không vào trong được, mời ra ngoài cho.
– Tại sao chứ? Hôm qua chủ tịch Dạ bảo tôi sáng nay đến đây mà!
Cassie tức đến đỏ cả mặt, nhìn gương mặt tươi cười của Wilson, cô ta thấy thật chướng mắt.
Nếu như lần này bị đuổi ra ngoài thì mất mặt lắm!
Thế này không phải là tự vả vào mặt mình sao?
Wilson vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nói:
– Tối hôm qua chủ tịch đã quyết định tiếp tục để bác sĩ Molly ở lại đây, bởi vì chúng tôi không biết phương thức liên lạc của bác sĩ Cassie nên không kịp thời báo cho cô, xin lỗi.
Cassie nghe thế thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Thế nào gọi là không biết phương thức liên lạc nên không thông báo kịp thời?
Đường đường là chủ tịch tập đoàn LN, muốn biết số điện thoại của một người chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? E là anh ta vốn đã quên, hoặc căn bản không hề bận tâm nên không thèm thông báo cho cô ta thôi.
– Không được! Tôi muốn gặp chủ tịch Dạ, tôi không muốn nghe lão già như ông tiếp tục nói nhảm nữa!
Cô ta không cam lòng, cứ nhất quyết đòi gặp Anjoye cho bằng được.
Wilson đã thu lại nụ cười, ông nghiêm túc ngăn cản cô ta.
Chỉ cần ông đứng ra chặn đường là Cassie không dám tiến lên nửa bước nữa.
– Mời bác sĩ Cassie về cho, xin lỗi.
Tuy rằng nói ‘xin lỗi’ nhưng trên mặt ông không thấy bất cứ áy náy, tội lỗi nào.
Cassie tức đỏ cả mặt, giậm mạnh gót giày cao gót xuống nền nhà rồi xoay người bỏ đi.
Vừa xoay người liền nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Molly, cô ta càng tức giận hơn.
Cô ta hung hăng đi tới trước mặt Molly, nghiến răng phẫn nộ nói:
– Đúng là tôi đã xem thường cô rồi! Cô cứ đợi đó cho tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi giẫm nát cô!
– Đàn chị đi cẩn thận.
Cô không thèm quan tâm, chỉ hơi khom người tiễn cô ta đi.
Cassie cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại, cô ta vội vàng bỏ đi, bóng lưng trông rất thảm hại.
Nụ cười trên mặt Wilson tươi hơn, ông tiến lên trước, hiền từ cầm lấy tay cô:
– Sáng ra đã ăn gì chưa? Tôi đã để phần bữa sáng cho cô rồi, còn nấu cả sữa đậu nành nữa, tôi đoán cô sẽ thích.
– Cảm ơn, cháu rất thích! Có điều… đợi lát nữa mới được uống, cháu phải đi thăm chủ tịch Dạ cái đã. Tâm trạng của anh ta có tốt không? Đợi lát nữa nói không chừng anh ta sẽ chặt cháu ra làm tám khúc mất.
Molly lo lắng hỏi.
Wilson cười đáp:
– Tâm trạng của cậu ấy khá tốt, sáng dậy còn kéo rèm cửa sổ, trong phòng đều là ánh nắng mặt trời. Buổi sáng cậu ấy đi chạy bộ, không đến công ty, hình như là để đợi cô đấy!
– Đợi cháu ư…
Cô lẩm nhẩm lại mấy chữ này, đột nhiên có một cảm giác quái dị trào lên.
Có phải anh ta định hành hạ cô từ từ không?
Cô bắt đầu sợ rồi đấy!