Cassie nghe thế thì hạnh phúc đến không biết trời nam đất bắc gì luôn rồi, nhưng lý trí của bác sĩ nhắc nhở cô ta:
– Chủ tịch Dạ, sức khỏe bây giờ của anh… không thích hợp để ăn mấy thứ đó.
– Nghịch ngợm!
Anjoye niết lấy mặt cô ta, cười nói:
– Vậy ăn một lần thôi có được không? Bỏ lỡ lần này rồi là em không có lần thứ hai đâu.
Cassie nghe thế liền do dự, ăn cơm trưa cùng Anjoye là chuyện hiếm có nhường nào chứ!
Nếu như bỏ lỡ rồi thì không có lần thứ hai nữa, sao cô ta có thể từ bỏ được?
Vì thế Cassie không hề do dự mà vứt hết chức trách của mình sang một bên, tuy nhiên không nói ra miệng được, cô ta chỉ có thể gật đầu thật mạnh để bày tỏ ý nguyện của mình.
Molly đứng bên cạnh nghe thế thì tức giận giậm chân, tức tối lên tiếng:
– Anjoye, anh không cần cái mạng này nữa à!
Cô gọi thẳng tên anh ra như thế, xem ra đã thật sự tức giận rồi.
Nhưng tâm trạng của Anjoye rất tốt, nhất là khi nhìn thấy cô tức thế anh ta càng thấy vui hơn.
Anh ta không thích cô gái này xuất hiện bên cạnh mình.
Cô trong sáng như một tờ giấy trắng, không nên ở lại bên cạnh một người tăm tối như anh ta, như thế sẽ hủy hoại cô.
Anh ta mím môi không đáp lời, Cassie không thể đứng yên nữa, cô ả lo cô sẽ phá hủy bữa ăn trưa với Nhị thiếu của mình, vì thế giận dữ quát lên:
– Molly, giờ không còn việc gì của cô nữa rồi, sao cô còn chưa đi? Cứ giao mọi việc ở đây cho tôi, tôi cũng là bác sĩ, kinh nghiệm của tôi còn nhiều hơn cô đấy, tôi tự biết làm thế nào để khống chế bệnh tình của chủ tịch Dạ. Thỉnh thoảng ăn một lần không có gì đáng ngại, cô đừng chuyện bé xé ra to thế nữa.
– Thực ra thỉnh thoảng ăn một bữa chẳng có gì ghê gớm cả, hơn nữa còn có cả một bác sĩ xinh đẹp như em ở cạnh, em sẽ không nỡ để tôi xảy ra chuyện gì đâu đúng không?
Anjoye nâng cằm cô ta lên nói mấy lời tán tỉnh, cả căn phòng bị bao phủ bởi bầu không khí ám muội.
Cassie vô cùng vui sướng, vội vàng gật đầu, sốt sắng biểu đạt tâm ý của mình:
– Đương nhiên rồi! Em đương nhiên sẽ không để cho chủ tịch Dạ có chuyện gì đâu, em nhất định sẽ cứu anh mà.
– Ngoan quá, đi thôi, vào phòng ăn dùng bữa nào.
Anjoye cười nói, xoay người ôm lấy eo của Cassie rồi cất giọng lạnh lùng:
– Bác sĩ Molly, mời cô đi cho, không tiễn.
Tiếng ‘không tiễn’ đó đánh sâu vào trong đầu cô, như một con dao cùn từ từ giày vò thần kinh của cô.
Anh ta ôm Cassie đi rồi.
Vậy… người thật lòng quan tâm đến anh ta như cô là cái thá gì?
Molly mỉm cười đầy cay đắng, cơn đau ở cánh tay càng ngày càng lan rộng, cô cảm thấy rất khó chịu, cô trả giá nhiều như thế mà chỉ đổi lại được hai bàn tay trắng, cảm giác bất lực này… thật sự quá đau đớn.
Cô lắc đầu, thậm chí lúc này cô còn hoài nghi rốt cuộc mình đang kiên trì vì điều gì?
Thực ra… anh ta có nhớ ra cô hay không hoàn toàn không quan trọng, chỉ cần anh sống bình an vui vẻ là được rồi, cô chỉ cần anh sống tiếp, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của chính mình cô cũng không tiếc, bởi vì… cái mạng này của cô là anh cho.
Nếu không có Anjoye thì cũng không có cô ngày hôm nay, món nợ ân tình này cô nhất định phải trả.
Cô cắn răng, nắm chặt tay lại rồi bước ngay theo sau họ.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà ăn, Wilson không thể khuyên nổi Anjoye nên chỉ đành bảo nhà bếp đi chuẩn bị.
Cassie liền nghênh ngang ngồi lên đùi anh ta, uốn éo đầy lẳng lơ, xung quanh vẫn còn người làm mà hai người đó hoàn toàn không để ý.
Anjoye cười liếc mắt đưa tình, ra vẻ hai người rất ân ái.
Nếu như người ngoài nhìn thấy cảnh này thì sẽ tưởng họ là một đôi vợ chồng khăng khít, nhưng Molly biết chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.
Lần nào anh ta cũng diễn rất giống thật, rõ ràng bản thân là người tốt mà cứ khiến mọi ngưởi hiểu lầm mình là người xấu.
Rõ ràng nụ cười của anh ta chỉ là một lớp ngụy trang che giấu đi sự trống rỗng trong lòng nhưng mọi người đều tưởng rằng anh ta rất vui vẻ.
Rõ ràng không thích Cassie nhưng vẫn thân mật với cô ta, diễn y như thật vậy.
Cô cứ đứng bên cạnh bọn họ chứ không đi, nhìn thẳng vào họ với ánh mắt kiên cường.
Cassie quả thật không thể chịu nổi nữa, hờn dỗi tựa vào lòng Anjoye, cố làm ra vẻ ngượng ngùng:
– Chủ tịch Dạ… Molly còn chưa đi mà vẫn đứng ở bên cạnh nhìn chúng ta kia kìa, em cứ thấy là lạ thế nào ấy, anh có thể đuổi cô ta ra ngoài đi được không?
– Hóa ra tôi đã nuôi một đám bỏ đi, đến chút việc này cũng làm không xong!
Tuy rằng câu này không phải nói với cô ta, nhưng vì đứng gần anh ta nhất nên Cassie vẫn cảm thấy lạnh người, không nhịn được mà rùng mình, nụ cười trên môi suýt chút nữa thì cứng đờ.
Người đàn ông này… thật sự quá đáng sợ, rõ ràng anh ta đang cười nhưng hai mắt lại lạnh như băng.
Cô ta toát hết mồ hôi lạnh, hiểu ra có lẽ hạnh phúc này của mình rất chóng vánh, phải phô hết vốn liếng ra mới được.
Cô ta mềm giọng, dịu dàng nói:
– Giờ cũng đến giờ ăn cơm rồi, nếu như cô ta đã không chịu đi thì chi bằng ngài cứ để cô ta ở lại đi, chúng ta cùng ăn một bữa được không?
Anjoye nghe thế thì ánh sáng trong mắt lóe lên, dường như bên trong bùng lên một ngọn lửa đến từ chỗ sâu nhất của địa ngục, nhưng ánh mắt đáng sợ đó lại bị đôi mi dài của anh ta che khuất, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn rõ được.
Anh ta chỉ nhếch môi đáp:
– Được.
Một từ, chỉ thế mà thôi.
Cassie thấy anh ta đồng ý thì cười càng tươi hơn, dán sát cơ thể đầy đặn của mình vào người anh ta, cố ý để lộ rãnh ngực của mình, cánh tay trắng nõn vòng lên cổ anh ta, dâng đôi môi đỏ hồng lên:
– Chủ tịch Dạ… hôn em được không?
Anjoye nghe thế thì hai mày càng nhíu chặt hơn.
Anh ta thật sự không thích người phụ nữ này, cố ý diễn trò với cô ta chỉ là để cho cô nhóc ngây thơ kia xem, hy vọng cô biết điều rồi bỏ đi.
Nhưng không ngờ dường như Cassie đã phát hiện ra, cô ta cố tình bảo Molly ở lại, hơn nữa càng lúc càng quá đáng.
Hôn cô ta ư?
Hừ, gan to thật!
Anjoye hờ hững nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng của anh ta mang theo hơi thở tử vong vô tận, ánh mắt kia rõ ràng như đang nhìn một người chết.
Cassie thấy thế thì thót tim, cô ta đã biết mình đi quá giới hạn, chọc giận Anjoye.
Vào lúc cô ta không biết phải làm thế nào thì đột nhiên Anjoye ghé đầu tới, đôi môi lạnh như băng của anh ta dán lên tai cô ta, cảm giác lạnh lẽo đó khiến cô ta rùng mình né tránh, nhưng anh ta lại dùng sức giữ chặt cơ thể của cô ta, khiến cô ta không thể cử động được.
– Diễn nốt vở kịch này với tôi, nếu như cô dám làm hỏng nó thì đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.
Giọng nói của anh ta lạnh lẽo như băng tuyết, vô cùng đáng sợ.