Người vừa nói chuyện với Đỗ Hồng Tuyết run rẩy bước tới:
– Nhị thiếu gia, ngài có thể đổi chỗ không, nếu trước cửa chỗ này mà xảy ra chuyện chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối mất.
– Anh biết tôi sao?
Anjoye vuốt mũi, cười hỏi.
Bảo vệ vừa đáp vừa run:
– Tổng giám đốc Âu đã báo phải tiếp đón Dạ thiếu và Nhị thiếu thật đàng hoàng…
Thật ra trước khi tổ chức tiệc, Âu Duyên Tây đã căn dặn mọi người phải hết sức đề phòng vị thiếu gia hay thích bày trò này rồi.
Quả thực anh ta giờ đang định giết người trước mặt họ. Nhìn cô gái kia đang tuyệt vọng giãy giụa, ai cũng thấy nếu không ngăn lại chắc chắn sẽ xảy ra án mạng.
Anjoye cười xấu xa, sau đó nhìn Đỗ Hồng Tuyết chật vật như chó rơi xuống nước rồi bảo:
– Hôm nay ông trời cũng giúp cô đấy, tha cho cô một mạng, nhưng cô còn không sợ chết thì tôi cũng không làm cách nào được đâu!
Tay anh ta vừa thả lỏng Đỗ Hồng Tuyết đã như một con búp bê vải rách nát trượt ngã xuống đất.
Cô ta không còn sức để đứng lên nữa, ngã nhào dưới đất, miệng thì há to để hớp từng ngụm khí.
Anjoye cúi đầu nhìn xuống, người đàn bà này rõ ràng giống hệt năm đó, nhưng trái tim này…
Anh ta híp mắt, nụ cười cũng dần tắt, giọng nói đã trở lên lạnh lùng:
– Dựa vào chuyện Dạ Đình Sâm mất trí nhớ mà cô cho rằng mình có thể bắt nạt Nhạc Yên Nhi sao? Tôi cho cô biết, mắt anh ta mù rồi chứ tôi thì không! Cô còn dám làm hại Yên Nhi thì đừng trách tôi vô tình!
– Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!
Cô ta như kẻ điên, gào thét chất vấn.
Anjoye không quan tâm, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao như thể đang nhìn một con kiến nhỏ bé.
Sau đó, anh ta quay đầu bỏ đi.
Lúc lâu sau một bảo vệ mới tốt bụng hỏi thăm:
– Cô ơi, có cần tôi gọi xe cho cô không?
Nhưng Đỗ Hồng Tuyết hung ác lườm anh ta, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên dữ tợn.
– Các người đều bắt nạt tôi! Tất cả các người đều bắt nạt tôi, các người sẽ phải trả giá cho chuyện này! Tôi nhất định sẽ bắt các người phải trả giá!
Nói xong cô ta khóc lóc bỏ đi, bảo vệ thì chẳng hiểu ra sao cả.
Đỗ Hồng Tuyết cũng không biết mình đã chạy bao lâu, nước mắt tự do rơi xuống, trong lòng đều là căm hận.
Cô ta hận Nhạc Yên Nhi, hận Anjoye, hận tất cả những kẻ đối đầu với cô ta!
Cô ta nhất định sẽ khiến họ phải trả giá đắt, nhất định là thế!
Cuối cùng cô ta cũng tỉnh táo lại, mở to đôi mắt căm hờn ra, móc điện thoại trong túi xách rồi ấn một dãy số.
– Có chuyện gì?
Bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp, dường như cuộc gọi là cũng đã ở trong dự liệu của hắn ta.
– Tôi muốn ông giúp tôi giết Anjoye Dạ! Giết anh ta cho tôi!
Cô ta thét lên như thế.
– Hử? Vì sao?
Người đàn ông kia vẫn bình tỉnh hỏi lại, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tiếng cười này khiến Đỗ Hồng Tuyết tìm lại được lý trí của mình.
Trời ạ!
Cô ta vừa nói chuyện với ai chứ? Nếu không có hắn cũng sẽ không có cô ta như hiện giờ, thế mà cô ta còn dám đưa ra điều kiện với hắn sao?
Cô ta khẽ run lên, trong nháy mắt đã không còn biết phải nói gì.
Lúc này người đối diện lại nói tiếp:
– Cô muốn tôi giúp cô giết Anjoye phải không?
– Tôi…
Đỗ Hồng Tuyết cắn môi, không biết nên đáp lại thế nào.
Rốt cuộc cô ta quyết lành làm gáo vỡ làm muôi:
– Đúng thế, tôi muốn giết anh ta! Khiến anh ta hoàn toàn biến mất!
– Được thôi.
Hắn nhẹ nhàng đáp ứng.
– Thật chứ?
Đỗ Hồng Tuyết cho là bản thân nghe nhầm, run rẩy hỏi lại lần nữa.
– Đương nhiên là thật, tôi nói rồi, hai ta là đồng bọn, chúng ta sẽ hợp tác ngang hàng mà. Cô muốn gì tôi sẽ cho cô, nhưng thứ tôi muốn…
Hắn cười nói, dường như còn đang nhấm nháp rượu vang, qua điện thoại có thể nghe được tiếng ly rượu đặt xuống mặt bàn.
Những lời này như cây thuốc phiện mọc rễ ra hoa trong lòng cô ta, khiến cô ta run lên.
Thứ hắn muốn…
Đồ trong két sắt của Dạ Đình Sâm!
Cô ta cắn môi, đáp:
– Có phải nếu tôi đưa cho ông thì ông sẽ làm việc đó cho tôi không?
– Đương nhiên!
Hắn nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ tươi rồi mới nói:
– Chỉ cần cô Đỗ đồng ý hợp tác thì tôi sẽ giúp cô loại bỏ những kẻ cản đường cô, bao gồm Anjoye, thậm chí cả Nhạc Yên Nhi!
Anjoye, Nhạc Yên Nhi…
Hai cái tên như ma chú quanh quẩn bên tai.
Chỉ cần có được mật mã két sắt là sẽ đạt thành nguyện vọng, diệt trừ hết đám người đáng ghét kia!
– Được tôi, tôi sẽ đưa cho ông nhanh thôi!
Đỗ Hồng Tuyết sốt sắng đồng ý, lúc vừa định tắt máy thì hắn lại nói thêm một câu.
– Để tỏ rõ thành ý tôi cũng sẽ tặng cho cô một món quà.
– Quà?
Cô ta nghi hoặc hỏi lại.
– Đến lúc đó cô sẽ biết thôi.
Hắn nói xong lập tức gác máy.
Người kia nói quà là thứ gì?
Lúc này trong buổi tiệc Nhạc Yên Nhi vẫn ngồi yên một góc, không ai để ý tới vị phu nhân chủ tịch bị bỏ rơi này.
Đám người cười nói, vui vẻ ăn uống bên cạnh đều không ảnh hưởng gì đến cô.
Không biết bao lâu sau cô mới nghe thấy một giọng nói quyến rũ vang lên.
– Bé cưng Yên Nhi, đang chờ em đấy à?
Nhạc Yên Nhi run lên, cô nghiêng đầu nhìn lại.
Anjoye mặc vest đen trông rất đẹp, thế nhưng dù ăn mặc nghiêm túc thế mà anh ta vẫn cứ cười xấu xa, như thể tên du côn cố tỏ ra đạo mạo.
Anh ta ngồi xuống cạnh cô, tay vòng qua phía sau lưng khiến cô giật cả mình.
– Sao? Tưởng em định ôm chị hả? Đừng mơ nhé, ở đây lắm người đẹp thế em còn chưa thèm để ý đến bà thím đã có chồng như chị đâu!
Anjoye gác tay trên ghế sofa, cười trêu chọc Nhạc Yên Nhi.
Cô tức giận lườm lại, nhưng lạ là bỗng thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Vừa hay lúc này cô mới để ý thấy mu bàn tay anh ta toàn là vết cào, thậm chí còn đang chảy máu.
– Làm sao thế này, cậu đánh nhau với người ta à?
Nhạc Yên Nhi lo lắng nhìn tay anh ta, không chỉ mu bàn tay mà cánh tay cùng cổ tay đều có vết máu.
– Chơi với một con mèo hoang thôi.
Anh ta thản nhiên trả lời, đây là do lúc bóp cổ Đỗ Hồng Tuyết bị cô ta cào, lúc nãy anh ta không để ý, giờ mới nhìn thấy.
– Cậu điên hả, mèo hoang mà cũng đám động vào à? Đi bệnh viện đi, nhỡ dính bệnh thì sao hả?
Nhạc Yên Nhi cầm tay anh ta, nhìn vết thương thật cẩn thận.
Miệng vết thương nhiều đến mức khiến người ta phải sợ hãi.
– Đi, không thì tìm nhân viên mượn hòm thuốc rồi tôi xử lý cho.
Cô kéo tay anh ta đến chỗ nhân viên phục vụ gần đó.
Anjoye không từ chối, lần đầu tiên ngoan ngoãn đi phía sau một người phụ nữ, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra.
Thì ra bị thương sẽ có lợi thế này?