Cô đi vào trước, nhân viên đều nhớ rõ cô nên vội vàng chào hỏi:
– Chào phu nhân chủ tịch ạ.
– Chào mọi người.
Nhạc Yên Nhi chào lại, không biết vì sao lại cảm thấy tiếng ‘phu nhân chủ tịch’ này đúng là tràn đầy châm chọc, về sau chắc sẽ đổi thành xưng hô của Đỗ Hồng Tuyết.
Quản lý bước đến chỗ Dạ Đình Sâm hỏi ý kiến:
– Xin hỏi chủ tịch vẫn muốn chọn theo yêu cầu lần trước sao ạ?
Dạ Đình Sâm lãnh đạm hỏi lại:
– Lần trước có yêu cầu gì?
– Chính là yêu cầu không lộ tay, không lộ lưng, không lộ bả vai và cả ngực nữa. Váy thì phải dài qua đầu gối nữa, ngài không nhớ sao?
Quản lý thấy rất khó hiểu, vì lần trước yêu cầu của Dạ Đình Sâm rất nhiều nên bà còn phải viết thư về trụ sở chính của Dior đề nghị một số lễ phục mùa mới làm theo kiểu dáng hắn chọn nữa,
Nhạc Yên Nhi bên cạnh thấy không ổn nên nhẹ nhàng cười giải vây:
– Quản lý, lần này không cần như trước đâu, dù sao cũng đang mùa thu, ở ngoài kiểu gì cũng phải mặc áo choàng mà, bên trong thế nào chẳng được.
Dù Nhạc Yên Nhi nói thế nhưng quản lý cũng không dám qua loa, bà tự mình đi chọn mấy bộ lễ phục mang tới, còn đề cử một bộ sườn xám cách tân nữa.
Sườn xám màu trắng như một miếng ngọc ấm áp, trên vải còn thêu những đám mây rất đẹp, không phải loại in lên mà hoàn toàn là hàng thủ công, đến một nút thắt nho nhỏ cũng có thể nhận ra công sức của người chế tạo.
Nhạc Yên Nhi thay đồ rất nhanh, nhưng vừa đi mấy bước cô đã phát hiện ra điều khác thường.
Tà áo xẻ rất cao, chạy thẳng đến gốc đùi nên lúc đi lại phải hết sức cẩn thận, nếu không rất dễ bị lộ hàng.
Dù cô thấy không ổn nhưng khi nhìn bóng mình trong gương lại không nỡ rời mắt.
Khó trách có người bảo phụ nữ mặc sườn xám là đẹp nhất, đúng là không sai.
Quản lý nhìn thấy cô xong cũng phải thốt lên lời khen:
– Đúng là đẹp quá, phu nhân quả là móc treo quần áo trời sinh đấy.
– Lấy bộ này đi.
Nhạc Yên Nhi hào hứng bảo.
Không ngờ cô vừa dứt lời thì giọng Dạ Đình Sâm lại vang lên:
– Tôi không thích, đổi đi.
Hắn lạnh lùng nhìn vào điểm xẻ tà kia, cao thế làm gì, định khiến người ta phạm tội hả?
Nhạc Yên Nhi nghe thấy thanh âm không thích hợp này cũng chẳng hề để ý, cứ nói như cũ:
– Cứ lấy bộ này đi, có trang sức và giày đồng bộ không?
– Có chứ, mời phu nhân sang đây.
Nhân viên bán hàng rất niềm nở giới thiệu.
Chủ tịch Dạ cứ thế bị bỏ qua một bên!
Hắn cau chặt mày, giữa ấn đường đã có thể kẹp chết một con ruồi rồi. Thế nhưng hắn không biết làm sao mới tốt, chỉ đành trợn mắt nhìn cô mặc bộ đồ thiếu vải kia lượn qua lượn lại trước mắt mình.
Tuy không vui nhưng đúng là hắn cũng không thể phủ nhận, cô mặc bộ đồ này đẹp đến lóa mắt.
Bình thường Nhạc Yên Nhi mặc đồ rất đơn giản, lúc nào trông cũng như sinh viên chưa trải mùi đời vậy. Đồ ở nhà cũng ít khi lộ tay chân. Cô lại không mấy khi đi dự tiệc, mỗi lần đi thì đều là hắn chọn lễ phục cho nên cũng không để cô phơi bày vẻ đẹp bao giờ, đến tận lúc này…
Bộ sườn xám bó sát dáng người hoàn mỹ của cô, trước cong sau mẩy, chính hắn cũng không phát hiện ra cô vợ nhỏ này đã ‘lớn’ đến thế!
Tà áo dài lay động theo từng bước đi, không cần nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, chỉ phần đùi thôi cũng đủ để hấp dẫn vô số ánh mắt ngắm nhìn.
So với vừa rồi thì… khác nhau một trời một vực!
Nhạc Yên Nhi khoác một chiếc áo lông cừu xám, màu sắc hài hòa càng làm cô thêm nổi bật.
Tóc cô làm xoăn nhẹ, một bên chải ra sau đầu, để lộ ra chiếc khuyên tai xinh xắn, một bên thả tóc áp má, càng tôn thêm sự huyền bí khó cưỡng.
Khuôn mặt nhỏ như bàn tay của cô trang điểm nhẹ nhàng, hệt như cô sinh viên đang trong thời kỳ thanh xuân phơi phới.
Tay cô cầm một chiếc xắc bạc nhỏ, cùng tông với đôi giày, mọi thứ trên người đều rất hài hòa, thể hiện vẻ đẹp của cô một cách đầy đủ nhất.
Đêm nay Nhạc Yên Nhi quả thực đẹp đến mức khiến người khác luyến tiếc rời mắt.
– Sao? Có đẹp không?
Nhạc Yên Nhi theo bản năng hỏi một câu.
Dạ Đình Sâm nhìn chăm chú người đẹp bé nhỏ trước mặt, như thể tiên nữ trên trời, vẻ đẹp của cô hoàn toàn nở rộ trước mắt hắn.
Đây là tình cảm chân thành nhất cả đời hắn, là điều hắn muốn che chở bảo vệ cả đời.
Lần này hắn không nói gì nặng nhưng cũng chỉ thản nhiên gật đầu:
– Không tệ.
Mấy từ này đã là sự cổ vũ lớn lao đối với Nhạc Yên Nhi.
Cô dù đi giày vào cũng khá cao nhưng nếu so với Dạ Đình Sâm vẫn kém khoảng nửa cái đầu.
Dạ Đình Sâm nhận ra cô mang giày cao gót nên bảo:
– Giày này cao quá, nếu có ngã sái chân tôi cũng không có trách nhiệm mang một người què về đâu đấy.
Cô bĩu môi:
– Không cần anh bảo, em chỉ thử xem có ổn không thôi, giờ đổi ngay đây.
Cô đang mang thai nên không thể đi giày cao gót, lần này chỉ là đi thử để thỏa mãn lòng hiếu kỳ thôi.
Cô thử xong lại quay về chỗ giá giày, chọn một đôi đế xuồng thêu họa tiết, tinh xảo đến mức cô yêu thích vô cùng.
Quản lý thì lại thấy rất tiếc nuối:
– Phu nhân, đôi giày kia đã được nhà thiết kế cẩn thận lựa chọn, rất hợp với bộ đồ này đấy.
– Không sao, tôi thích đôi này hơn, phiền bà rồi.
Quản lý thấy cô đã quyết nên cũng không nói thêm nữa.
Nhạc Yên Nhi thay giày xong vui vẻ xoa bụng, cười bảo:
– Bé ngoan, mẹ không muốn làm hại đến con, Đợi lát đưa con đi dự tiệc, con nhớ phải ngoan nhé. Hôm nay ba con khen mẹ đó, nói mẹ mặc đồ này trông không tệ, chính là rất xinh đẹp rồi đó! Con xem có phải mẹ đã sắp thành công rồi không?
Một mình cô đứng lẩm bẩm trước giá giày, không biết có một người đàn ông phía sau đang lặng yên nhìn tấm lưng gầy yếu cùng ánh sáng hạnh phúc đang tỏa ra từ cô.
Hắn nghe thấy hết những gì cô nói.
Trong lòng cũng thầm bảo: Con ngoan, phải bảo vệ mẹ con nhé. Rất nhanh thôi ba sẽ cho con một gia đình hoàn hảo, ba hứa!
Nhạc Yên Nhi thay giầy xong lập tức cùng Dạ Đình Sâm quay lại xe.