Đây cũng là nguyên nhân mà Joanna phải vọi vàng chạy tới thành phố A.
Cho dù đính hôn thật rồi thì cũng không sao, chỉ cần chưa kết hôn thì cô ta vẫn còn cơ hội.
Dạ Đình Sâm nói bình thản:
– Tôi không có vị hôn thê.
Người mà Dạ phu nhân đính hôn cho hắn là Cố Tâm Nguyệt của nhà họ Cố, nhưng hắn đã hủy bỏ hôn ước với nhà họ Cố từ lâu rồi.
Bây giờ hắn chỉ có một cô vợ mới cưới mà thôi.
Nhớ về ánh mắt trong sáng của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm cảm thấy lòng mình ấm sực lên, cảm xúc ban nãy còn xôn xao đã bình tĩnh lại nhiều.
Đương nhiên Joanna không biết lời Dạ Đình Sâm nói còn có ý khác.
Vừa biết bây giờ hắn không có vị hôn thê thì cô ta đã không nhịn được mà sung sướng như mở cờ trong bụng.
Cô không ngờ rằng tình hình còn tốt hơn cô ta tưởng nhiều.
Joanna kìm không nổi khóe miệng nhoẻn lên, cô ta cười nói với Dạ Đình Sâm:
– Bây giờ thành phố A là địa bàn của anh rồi, anh không mời em đi tham quan một chút rồi ăn bữa cơm cho phải đạo chủ nhà hay sao?
– Tôi sẽ sắp xếp một người cho cô, anh ta sẽ theo cô trong thời gian cô ở thành phố A, thu xếp toàn bộ việc ăn, mặc, ở và đi lại cho cô, nếu cô có vấn đề gì thì có thể tìm anh ta.
Dạ Đình Sâm đã sớm nghĩ ra cách xử lý việc này từ lâu rồi.
Sắc mặt Joanna tái nhợt đi và nụ cười thì sượng lại.
Tuy Dạ Đình Sâm sắp xếp như vậy là vô cùng hợp lý và chu đáo, thế nhưng đó là cách hắn từ chối cô một cách mềm mỏng mà thôi.
Có điều, thế cũng không sao cả, cô ta đã tính kĩ rồi, cô ta phải đánh một trận kháng chiến trường kì, không thể vội vàng một chốc được.
Cô ta chưa bao giờ mơ mình có thể có được một người đàn ông như Dạ Đình Sâm một cách dễ dàng.
Cuối cùng, Joanna vẫn mỉm cười, gật đầu và nói:
Joanna quen biết Dạ Đình Sâm nhiều năm nên biết rõ hắn là một kẻ cuồng công việc, cô ta hiểu ý ngay, bèn nói:
– Vâng, anh cứ đi đi.
Dạ Đình Sâm quay người đi ngay, chẳng hề lưu luyến chút nào.
Vốn dĩ Joanna muốn xin hắn một cái goodbye kiss, thế mà câu nói tắc nghẹn trong cổ họng chẳng thốt được nên lời.
Joanna nhìn theo bóng người đàn ông vừa đi ra ngoài và đóng cửa cho mình, nhưng chẳng hề quay đầu liếc nhìn mình một cái.
Cô ta cắn đôi môi mọng đỏ rồi ngồi sụp xuống sofa với vẻ thất vọng vô cùng.
Cô ta giở hết mọi thủ đoạn, nhưng vẫn không thể giữ chân hắn lại sao? Rốt cuộc cô ta phải làm gì thì mới có được hắn đây? … Ở một nơi khác, biệt thự Hoàng Đình.
Nhạc Yên Nhi ăn xong bữa sáng thì tự nhiên không biết phải làm gì nữa.
Đã quen với công việc quay cuồng bận rộn, bây giờ đột nhiên nhàn rỗi quá làm cô chẳng có gì làm, mà cứ hễ nhàn rỗi là cô lại nhớ đến Dạ Đình Sâm.
Khi Nhạc Yên Nhi đang nghĩ đến việc chạy tới công ty để bàn bạc với Danny về kịch bản mới của mình thì điện thoại di động bỗng vang lên.
Nhìn thấy chữ ghi trên màn hình, vẻ thoải mái trên mặt cô thoắt cái biến mất.
Cố Văn Sinh Là người cha mà cô không có tư cách được gọi là cha.
Cố Văn Sinh xưa nay tránh cô còn không kịp, sao hôm nay tự dưng lại gọi cho cô vậy? Nhạc Yên Nhi do dự một chút nhưng vẫn bắt máy.
Nhạc Yên Nhi vừa lên tiếng thì đã bị Cố Văn Sinh ngắt lời.
Trước sau như một, không hề quan tâm, chẳng chút nhớ mong, vừa mở miệng ra là xổ một tràng trách cứ và oán giận.
Cho dù Nhạc Yên Nhi đã quen rồi thì vẫn cứ đau lòng.
Giọng nói lạnh nhạt hẳn đi, cô hờ hững hỏi:
– Có chuyện gì thế? Không có việc không lên điện Tam Bảo, Cố Văn Sinh tự nhiên gọi cho cô thì chắc chắn là phải có chuyện gì.
– Bây giờ mày về nhà họ Cố ngay đi.
Giọng điệu của Cố Văn Sinh cực kì nghiêm túc.
Về nhà họ Cố? Bà Cố ghét nhất là trông thấy mặt cô, vì sao không dưng Cố Văn Sinh lại gọi cô về?
– Sao lại phải về? Có chuyện gì rồi? Nhạc Yên Nhi cảm thấy chuyện này rất kì lạ, trong giọng nói còn pha chút đề phòng.
Câu hỏi của Nhạc Yên Nhi chọc giận Cố Văn Sinh.
Trong lòng ông ta, cô vẫn chỉ là một đứa con gái nhát gan vô dụng, nhẫn nhục chịu đựng năm xưa.
Câu chất vấn của cô khiến cho ông ta cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến.
– Tao bảo mày về thì mày về ngay đây, sao hỏi lắm thế! Nói xong, Cố Văn Sinh cúp điện thoại.
Nhạc Yên Nhi hơi mím môi, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy lên nhà thay đồ.
Chung quy phải đi thì mới biết Cố Văn Sinh muốn làm trò gì được.
Nhạc Yên Nhi không nhờ quản gia Thẩm xếp xe cho mình, mà tự lái chiếc Cherokee đi ra ngoài.
Đến nhà họ Cố, cô đỗ xe trong gara, người hầu mở cửa nhìn cô với ánh mắt cực kì kinh ngạc, như thể không ngờ rằng cô tiểu thư nghèo nàn quẫn bách ngày trước lại có thể lái một chiếc xe xịn thế này.
Nhạc Yên Nhi mặc kệ ánh mắt ấy, cô thẳng lưng đường hoàng bước vào nhà họ Cố.
Vừa đến phòn khách, Nhạc Yên Nhi đã thấy ba người nhà họ Cố đang ngồi trên sofa, sắc mặt ai nấy đều khó coi đến cùng cực.
Nhạc Yên Nhi bước tới, không chào hỏi mà nói với vẻ bình thản:
– Tôi tới rồi đây, rốt cuộc thì có chuyện gì? Bà Cố liếc mắt nhìn cô rồi cười lạnh mà bảo:
– Quả nhiên là ra ngoài rồi càng ngày càng mất dạy, mày không biết chào hỏi nữa à? Cố Văn Sinh cũng nổi giận vì thái độ của cô:
– Đây là cách cư xử của mày đấy hả? Nếu Nhạc Yên Nhi còn là Nhạc Yên Nhi của trước đây, thì có lẽ đã bị cơn giận của hai người này làm cho run sợ mà nhận lỗi rồi.
Thế nhưng Nhạc Yên Nhi cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, đâu còn coi trò dọa nạt này ra gì nữa.
Hơn nữa, là cô tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, vì sao cô lại phải nhìn vẻ mặt của họ mà sống cơ chứ? Nhạc Yên Nhi nhoẻn miệng cười pha chút mỉa mai:
– Chào cái gì? Ông Cố, bà Cố hả? Mấy người không thấy nực cười sao? Hay là chào ba chào mẹ? Các người nhận nổi lời chào ấy của tôi sao? Dù gì cô cũng là con đẻ của Cố Văn Sinh, nếu gọi ông ta là “Ông Cố”
thì chẳng phải là vả vào mặt ông ta ư? Thế nhưng cô cũng không thể gọi ông ta là “ba”
được.
Bao nhiêu năm nay, ông ta có bao giờ quan tâm đến cô chưa? Ông ta đã bao giờ để ý đến cô chưa? Cô còn phải cảm ơn ông trời đoái thương để mình chưa chết đói đây.
Cố Văn Sinh nghe thấy giọng điệu khiêu khích của Nhạc Yên Nhi thì nổi cơn tam bành:
– Đồ con cái bất hiếu! Mày lăng loàn mất nết thì thôi, không ngờ mày còn mất dạy đến mức này! Mày dám nói với tao bằng cái giọng điệu ấy à! Cố Tâm Nguyệt đang ở đó làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được.
Cô ta vội vàng bước tới vuốt lưng cho Cố Văn Sinh:
– Ba ơi, ba đừng bực mình, bực mình vì loại người này không đáng đâu.
Ba làm cho nó nhiều việc như thế mà nó chỉ coi ba là một người lạ, con cũng không có thể loại em gái thế này! Cố Văn Sinh nuốt nước bọt rồi gầm lên với Nhạc Yên Nhi:
vậy?
– Mày nói đi, có phải mày lén kết hôn mà không hỏi ý tao không! Không ngờ Cố Văn Sinh lại hỏi tới chuyện này, Nhạc Yên Nhi khựng lại.
Cô đi đăng kí kết hôn với Dạ Đình Sâm mà không nói với ai, đúng là cô đuối lý.